Người đăng: QuytSweet
Một giờ sau, bên trong một khu vực tương đối rộng rãi thuộc hệ thống đường
hầm, Luân Vũ Tuyệt, Diệp Bạch và Lục Thiên Kiêu đang kiểm kê chiến lợi phẩm
vừa đạt được.
Lúc này, trên mặt đất đã chất một đống Túi Da, tổng cộng 63 cái, tương đương
63 mạng người. Đây là tất cả số Túi Da mà ba người kiếm được sau khi tiêu diệt
bảy tiểu đội binh lính trong thung lũng Yên Tử cùng với mấy tên lính canh gác
đường hầm.
Trong 63 cái túi này, duy chỉ có cái túi của Tiêu Tâm La là có khác biệt về
màu sắc đôi chút, 62 cái túi còn lại cơ hồ đề giống nhau.
-Khà khà, lao động mệt mỏi suốt một đêm, thành quả coi như không tệ
Diệp Bạch cười tít mắt nói
-Cái gì mà không tệ chứ, phát tài rồi thì có
Luân Vũ Tuyệt cũng cười tít cả mắt. ‘ Ha ha, lột hết đống này ra, xem như mình
đã dư tiền trả nợ cho Diệp lão rồi’
Lục Thiên Kiêu chinh chiến nhiều năm, tuy rằng nhìn đống của cải trước mặt
cũng đỏ cả mắt lên, nhưng bộ dạng vẫn có thể bảo trì bình tĩnh.
-Ừ, ừm, các em đợi một chút, trước khi chia tiền, anh có điều muốn nói.
Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt và Diệp Bạch liền tò mò nhìn lại
Lục Thiên Kiêu cười nói
-Sau một tháng rưỡi thời gian chung sống cùng với nhau cùng với những trận chiến sinh tử vừa trải qua, ba người chúng ta cũng coi như là anh em vào sống ra chết có nhau, tình cảm dù không sâu đậm đến nổi không thể tách rời nhưng vẫn xem như là ‘tay đứt ruột xót’.
Luân Vũ Tuyệt và Diệp Bạch vẫn chưa hiểu lắm, chớp chớp mắt
Lục Thiên Kiêu trịnh trọng nói tiếp
-Cho nên để tránh tình trạng anh em tương tàn vì miếng ăn, anh đề nghị trước hết chúng ta cứ đổ hết mấy cái túi ra rồi tính toán một lượt, sau đó chia đều làm ba phần, mỗi người một phần, các em thấy thế nào.
Chinh chiến trong sống chết hơn bốn năm ngoài xa trường, Lục Thiên Kiêu thấu
hiểu hiểm họa mà tiền tài có thể đem lại, thứ hắc ám làm lu mờ ý chí của con
người, loại sức mạnh đen tối khiến cho anh em tương tàn, huynh đệ chém giết
lẫn nhau.
Không nói đâu xa, trước kia trong tiểu đội cũ của Lục Thiên Kiêu cũng đã từng
xuất hiện tình cảnh éo le này, hai vị huynh đệ từng ngày đêm sát cánh bên nhau
chỉ vì một viên đan dược cấp 3 mà lao vào người sống ta chết, cuối cùng trong
trận chiến đó một người bị giết, người còn lại cho dù lấy được đan dược bỏ
trốn nhưng rồi vẫn bị bắt về và đem ra xử chém trước toàn quân.
Có bài học sâu đậm bày ra trước mắt
Lục Thiên Kiêu bằng mọi giá, nhất quyết sẽ không để một hồi bi kịch như thế
diễn ra trong tiểu đội do hắn dẫn đầu, không bao giờ.
Tuy nhiên với phản ứng của hai tiếu niên trước mặt, Lục Thiên Kiêu hình như
cảm thấy hắn đã có chút lo xa rồi.
Diệp Bạch nghe vậy đầu tiên là há miệng ngạc nhiêu, tiếp đến liền ôm bụng cười
ha hả
-Em nói này Lục đại ca, anh cũng biết tính em là gái gú đi đầu, tiếp đến mới là sức mạnh, còn tiền bạc ấy à, chỉ là mấy thứ chạy sau đuôi mà thôi. Anh và Vũ Tuyệt cứ thoải mái phân chia, còn dư lại bao nhiêu đưa cho em làm chút tiền tiêu vặt là được.
Luân Vũ Tuyệt cũng mỉm cười
-Mặc kệ Diệp Bạch đi, Lục đại ca cứ chia ra ba phần cho công bằng. Mỗi người một phần, sài hết thì thôi ráng mà chịu. Diệp Bạch ấy à, nó hay đi theo em xin tiền lắm, lỡ đâu không phân chia rõ ràng là nó cứ lẻo đẽo đi theo em suốt cả ngày đó.
Diệp Bạch liền trừng mắt
-Tao đi theo mày xin tiền hồi nào, chỉ là xin chút ít đan dược thôi nha!
Luân Vũ Tuyệt bĩu môi
-Thế đan dược không phải là tiên à? À mà lần này mày có tiền rồi, muốn đan dược nữa là phải lòi tiền ra mua. Tao đây cũng đâu phải cái máy rút tiền tự động
Diệp Bạch xì mũi kinh thường, bộ dạng không thèm để ý đến Luân Vũ Tuyệt nữa,
nhìn Lục Thiên Kiêu cười nói
-Nhỏ nhọn! Lục đại ca, bắt đầu đếm tiền thôi, he he, có tiền rồi em nhất định phải đi Hồng Môn Trại một chuyến mới được.
Thấy Diệp Bạch cùng Luân Vũ Tuyệt hoàn toàn không có bất kỳ thái độ méo mó
nào, ngược lại còn vô cùng hào sảng, Lục Thiên Kiêu thầm thở dài một hơi nhẹ
nhõm, xem ra kết quả xấu nhất mà hắn dự đoán cũng không có xảy ra.
Lục Thiên Kiêu cười nói
-Vậy chung ta đếm tiền thôi, bắt đầu bằng cái túi của thằng ‘Vô Duyên’ kia. À mà Diệp Bạch này, em vừa nói có tiền liền đến Hồng Môn Trại, em rốt cuộc tới đó làm cái gì thế?
Luân Vũ Tuyệt nghe vậy thì không nhịn được cười, lườm Diệp Bạch một cái, nói
-Còn làm gì nữa, nó cấm dục gần hai tháng thời gian rồi, không cho nó xả ra có khi tức ‘tinh’ vỡ trứng mà chết cũng nên.
Lục Thiên Kiêu: (…)
………….
63 cái Túi Da tổng cộng trút ra 21.356 đồng vàng, một số viên ma hạch cấp thấp
cùng vài bình đan dược chữa thương phổ thông. Trung bình cứ mỗi túi có khoản
300 đồng vàng, riêng cái túi của Tiêu Tâm La chứa hơn 2.000 đồng vàng.
Bên cạnh lượng tiền này ra, bên trong cũng có không ít công pháp cùng vũ kỹ,
nhưng đa số chỉ là Nhất Văn công pháp hàng tạp nham vỉa hè, cùng với vũ kỹ cơ
bản mà thôi. Cũng chỉ bên trong cái túi của Tiểu Tâm La là có hai cuốn sách
tương đối đắt giá.
Một cuốn là Nhị Văn công pháp – Tịnh Thủy Công, cuốn còn lại là một bộ vũ kỹ
Nhuyễn Kiếm Thủy Thuật có thể kết hợp với tinh khí gia trì, đọc sơ qua thông
tin bên trong xem ra uy lực cũng không hề tệ. Hai cuốn này, nếu mà đem bán ra
thị trường chắc cũng được 1000 đồng vàng cho cuốn Tịnh Thủy Công và 500 đồng
vàng cho Nhuyễn Kiếm Thủy Thuật.
Đồng thời trong cái Túi Da này còn một viên ma hạch màu trắng bạc, một bộ
xương hoàn chỉnh cùng một tấm da của Hắc Kim Tinh Vân Báo, thứ mà mới ngày hôm
trước, Tiêu Tâm La đã cướp đoạt của ba người Luân Vũ Tuyệt. Bây giờ cũng xem
như là vật hồi cố chủ.
Ngoài những thứ kể trên, thì vẫn còn một số đồ vật thiên kỳ bách quái, tựa như
một vài cuốn dâm thư, rượu và đồ ăn khô, thuốc tăng cường sinh lực phái mạnh,
thậm chí còn có cả đồ lót của phụ nữ bên trong.
Mất khoản nửa giờ, tất cả tài sản mới được định giá xong rồi chia đều. Theo
đó, mỗi người ban đầu sẽ được chia 7.000 đồng vàng.
Những thứ tương đối đắt giá khác như tài liệu cao cấp từ xác Hắc Kim Tinh Vân
Báo cùng cơ số ma hạch, vũ kỹ, công pháp thì sau khi về sẽ được đem bán cho
Hồn Kiếm Các của Diệp Lão và thương đội bên trong quân đoàn. Tất cả được bao
nhiêu tiền sẽ đem cộng lại với số dư hiện tại là 356 đồng vàng rồi tiến hành
chia tiếp lần hai.
Về những thứ không có giá trị còn lại, tất cả đều bị vức bỏ bên trong đường
hầm.
………..
Chia tiền xong, bây giờ liền đến tiết mục trọng yếu nhất.
Luân Vũ Tuyệt hít sâu một hơi cố gắng đưa cơ thể đạt đến trạng thái cân bằng
nhất, sau đó lấy bảo vật Tù Và đỏ đặt trên mặt đất, dứt khoát mở lời
-Lục đại ca, Diệp Bạch, anh em với nhau cả, cũng không vòng vo làm gì, em nói thẳng, cái Tù Và này em muốn, hai ngươi cho một cái giá đi. Tất nhiên hiện giờ em không có đủ tiền, chỉ có thể ghi nợ rồi về sau từ từ trả.
Có thể điều khiển hàng ngàn ma thú cường đại, bảo vật Tù Và đỏ đã chứng sức
mạnh phi thường của nó. Bản thân Luân Vũ Tuyệt thật sự cũng không thể đong đếm
được giá trị của cái Tù Và này, nhưng chỉ nhìn vào khả năng của nó thôi thì
cũng dư sức biết được, đó là một cái giá trên trời. Bất quá cho dù là cái giá
nào đi chăng nữa, hắn cũng phải cắn răng xuất máu, đoạt được nó đến tay.
Luân Vũ Tuyệt có được ngày hôm nay, có được tương lai phát triền đều là nhờ
Kim Khí ban tặng. Hắn thật sự chờ mong, không biết sau khi ‘ăn’ cái bảo vật
cường đại này, Kim Khí sẽ mang đến cho hắn niềm vui mừng gì?
Lục Thiên Kiêu cùng Diệp Bạch vừa nghe Luân Vũ Tuyệt nói, cả hai liền lâm vào
kinh ngạc. Tuy nhiên đây chỉ là chút ít kinh ngạc trong thoán chốc, thời gian
một cái nháy mắt trôi qua, Lục Thiên Kiêu hồi thần lại, hoàn toàn không có tỏ
vẻ gì là bất mãn, cười nói
-Vũ Tuyệt, không cần khách sáo như thế, nếu em đã muốn thì liền cầm đi, dù sao nó đối với anh cũng chả có tác dụng gì.
-Huống chi, có thể thành công cướp lấy bảo vật này, công của em chính là lớn nhất. Từ việc dùng gai độc áp chế địch thủ đến chém giết tên thủ lĩnh của binh đoàn Cá Mập, nếu không có nhãn thuật kỳ diệu cùng tộc tố chết người của em, anh và Diệp Bạch còn lâu mới có thể làm được đến bước này.
-Điều này là không cần bàn cải, anh nói thế đúng không Diệp Bạch.
Diệp Bạch không chút do dự gật đầu liên tục, vỗ vai Luân Vũ Tuyệt cái chát, vô
tư cười nói
-Tao đã nói rồi, đối với tao, mỹ nhân mới là chân lý, mấy cái thứ tiền tài hay bảo vậy gì kia, tất cả chỉ là phù du thôi. Mỗi ngày được sống thoải mái, được uống rượu với mỹ nhân, đối với tao đã là hoàn mỹ rồi.
-Hai người….
Lần này đến phiên Luân Vũ Tuyệt lặng người, thật sự là không biết nói cái gì
cho phải. Có lẽ ngoại trừ cha, Vu lão cùng với chị Bạch Tuyết ra, cũng chỉ có
hai con người trước mặt này là đối xử với hắn như là người thân trong gia
đình, thậm chí còn gần gũi hơn anh em ruột thịt, nồng nhiệt với hắn như thế,
hào phóng với hắn như thế, ấm áp với hắn như thế!
Trên cuộc đời ngắn ngủi này, có được hai huynh đệ như này thì còn mong gì hơn
được nữa? Thật sự quá đủ rồi!
Mãi một lúc sau, Luân Vũ Tuyệt mới khẻ cười, một nụ cười vô cùng ấm áp và chân
thành, vô cùng trịnh trọng nói
-Lục đại ca, không, Lục ca, a Bạch, có được huynh đệ như hai người, đó là phúc phận và cũng là may mắn của Vũ Tuyệt.
-Mấy lời cảm ơn hay khách khí, em sẽ không nói thêm nữa, bởi vì giờ đây tất cả chúng nó đều là thứ vô dụng.
-Tóm lại, từ này về sau, hai người nếu có việc gì cần đến sức của người huynh đệ này, vậy thì chỉ cần hú lên một tiếng, Vũ Tuyệt sẽ lập tức có mặt. Không cần nói đến vượt núi đao, băng biển lửa chi cho cao xa, chỉ biết rằng, ta sẽ vĩnh viễn kề vai cùng hai người, cùng sống, cùng chết, cùng tiến, cùng lùi.
Lục Thiên Kiêu nghe vậy liền cười lớn sảng khoái
-Tốt, chỉ cần có được câu nói này của em là đủ, yên tâm đi, nếu thật có chuyện, anh sẽ không khách khí đâu, ha ha, đừng lo!
Diệp Bạch âm dương quái khí nói
-Thôi thôi ông tướng, đừng có mà bày ra cái bộ dạng cảm xúc dạt dào như thế nhìn tao, cái bộ dáng lạnh lùng ‘sói ca’ của mày đâu rồi, cái nét mặt hung ác thèm đánh khi giết người đầu rồi. Mẹ nó chứ, trả lại Tuyệt ca vừa đập chai, vừa độc ác cho tao.
-Câm mồm, đập chai thì anh không phủ nhận nhưng mà con mắt chó nào của mày thấy anh bộ dạng lạnh lùng, độc ác? Còn nữa, ‘sói ca’ là cái quỷ gì?
Cảm xúc dạt dào nhắt mắt bị vùi dập không chút thương tiết, Luân Vũ Tuyệt vừa
buồn cười lại vừa bực bội quát lớn.
……………….
Cùng lúc đó, trên bầu trời thung lũng Yên Tử.
Khiếu! Một tiếng hót thanh thót nhưng không kém phần dũng mãnh vang vọng khắp
không trung, nhất thời khiến cho vài con ma thú ăn xác thối phía dưới hoảng sợ
mà bỏ chạy
Từ trên cao, một cái bóng đen to lớn phủ xuống bờ hồ, nơi giờ đây đã bị nhuộm
đỏ bởi máu và đầy rẫy xác ma thú bốc mùi hôi thối, không khác gì địa ngục trần
gian.
Cái bóng đen này là một con chim cú mèo cực lớn với sải cánh dài hơn 15m, lông
vũ toàn thân một màu mâu đen với cặp mắt to lớn, tròn trịa như hai viên bảo
thạch. Từ trên lưng chim, một người đàn ông dáng người khôi ngô, vẻ mặt lạnh
lẽo nhảy xuống.
Hắn đảo mắt nhìn thung lũng rộng lớn nhuộm đỏ một màu tanh hôi, không một chút
dấu hiệu của sự sống, ánh mắt âm trầm đến đáng sợ. Đột nhiên hắn ta gọi lớn
một tiếng
-Tiêu Tâm La, có ở đây không?
Không tiếng đáp lời, chỉ có sự im lặng nặng nề bao phủ nơi đây
Người đàn ông liền nhíu mày, hình như đã có chút không vui quát to một lần nữa
-Tiêu Tâm La, mau cút ra đây cho ta.
Lại một lần nữa không có âm thanh hồi đáp
Đến lúc này, ánh mắt của người đàn ông đã lóe lên sát khí
‘Chẳng lẽ hắn ta lại ôm bảo vật bỏ chạy rồi, đồ của đoàn trưởng mà cũng dám
đánh chủ ý, muốn chết!’
Đúng lúc người đàn ông quay người, chuẩn bị phi lên lưng chim rời đi, một
tiếng la thất thanh cất lên từ phía mặt hồ
-Khoan đã, Lê đội trưởng, có ta…có ta ở đây!
Chỉ thấy từ trong bụng một cái xác trâu rừng nổi lềnh bền trên mặt hồ, Chu Gia
cả người đầy máu chui ra, nhanh chóng hướng mặt hồ bơi tới
Đợi cho Chu Gia thành công leo người lên bờ hồ, người đàn ông gọi là Lê đội
trưởng mới trầm giọng hỏi
-Chu Gia, tại sao chỉ có mình ngươi, Tiêu Tâm La đâu, còn cả bảo vật nữa, nó đâu rồi?
-Mất…rồi….mất….hết….rồi!
Chu Gia bởi vì bị ngâm nước một ngày một đêm để trốn tránh ma thú, cơ thể giờ
đây đã vô cùng mệt mỏi, nói chuyện có chút ấp úng không rõ lời.
------Hết------