Đoạt Bảo


Người đăng: QuytSweet

Ma thú bạo động điên cuồng chém giết, lại thấy xa xa có vài con phi điểu đang
hướng về phía bên này bay đến, Tiêu Tâm La trầm trọng hét lớn

-Chạy mau, mau rút vào đường hầm.

Nói rồi Tiêu Tâm La liền tung người lên không trung, sử dụng những tấm vãn gỗ
còn lại làm điểm tựa chạy về phía bờ hồ, Chu Gia và ba anh em Vân gia cũng lập
tức bám theo, bộ dạng vừa hoảng sợ lại vừa gấp gáp.

Có điều số ván gỗ mà bọn họ còn lại chưa đến mấy cái, miễn cưỡng chỉ có thể
chạy đến vị trí cách bờ hồ 200m thì bắt buộc phải nhảy xuống nước mà ra sức
bơi vô.

Bổng nhiên ‘rít’ một tiếng bén nhọn.

Bằng vào kinh nghiệm lâu năm, cộng với trực giác siêu việt của một chiến lược
gia, Tiêu Tâm La liền căn người lật ngửa qua một bên trên mặt nước, hung hiểm
tránh thoát một cái gai độc chí mạng bắn vào đầu.

Chủm, gai độc bắn thẳng xuống mặt hồ làm bọt nước bắn tung tóe

-Là kẻ nào?

-Tiên sinh, nhìn trên bờ hồ kìa, là ba tên đã săn giết Hắc Kim Tinh Vân Báo lúc trước.

Chu Gia vừa ngạc nhiên lại vừa tức giận, chỉ lên bờ hồ quát lớn

Tiêu Tâm La vội vàng trở người nhìn theo, chỉ thấy đứng phía trước ánh dương
rực rỡ bị nhuộm đỏ bởi máu huyết, ba bóng người mặc chiến giáp có chút tả tơi
đang đưng trên bờ hồ nhìn về phía hắn, trong đó có một kẽ đang vươn hai bàn
tay ra, trên mỗi cánh tai lại mọc ra thêm vài cái gai nhọn. Ngay lập tức, Tiêu
Tâm La liền biết người này tập kích mình chính là kẻ này.

‘Những tên này bằng cách nào có thể đi vào thung lũng Yên Tử? Còn bảy tiểu đội
binh sĩ kia đâu, tại sao lại không xuất hiện? Lẽ nào đều đã…!’

Tiêu Tâm La còn đang loay hoay tìm câu trả lời cho những câu hỏi trong đầu thì
‘rít’, lại có thêm hai gai nhọn sắc lẹm bắn tới, ép cho hắn phải điên cuồng
vùng vẫy trên mặt hồ mới có thể trốn thoát. Nếu chỉ phản ứng chậm một chút
thôi, hắn liền đi chầu diêm vương.

-Các ngươi rốt cuộc muốn cái gì?

Tráng đầy mồ hôi lạnh, Tiêu Tâm La vội nói

Diệp Bạch chống tay cười lạnh

-Ngu ngốc, đương nhiên là muốn chặng đường đoạt bảo rồi, mau lên, đem bảo vật ném qua đây, còn có cả Túi Da của các ngươi nữa, 5 người tổng cộng 5 cái túi, đưa ra rồi chúng ta sẽ cho các ngươi một con đường sống. Nếu không, Vũ Tuyệt!

-Ừ!

Luân Vũ Tuyệt vung tay, vút vút vút, liên tiếp phóng ra ba gai nhọn phủ đầy
độc tố tê liệt, khiến cho năm người Tiêu Tâm La lại một phen chật vật không
chịu nổi.

Môi trường dưới nước không phải thế mạnh của con người, và con người được sinh
ra cũng không phải dành cho môi trường này. Một khi đã ở dưới nước, việc bắt
buộc phải làm là giữ cho cơ thể không bị chìm, mà đã muốn giữ cho cơ thể không
bị chìm thì không cách nào có thể chiến đấu được, chiến lực mười phần đạt
không đến hai phần.

Việc này cũng giống như là đang treo mình trên một vách núi cao mấy ngàn mét,
tất cả sức lực và sự chú ý đều phải đặt lên việc không chế thân thể bám dính
vào vách núi, không để ngã xuống vực sâu tan xương nát thịt, đó là còn chưa
nói đến trên đỉnh núi lại có thêm ba tên sát thần, bất cứ khi nào cũng có thể
ném đá xuống giết chết bọn họ.

Đây chính là tình thế hiện tại của năm người Tiêu Tâm La, đã bị ba người Luân
Vũ Tuyệt trên cơ hoàn toàn.

Chưa bao giờ bị uy hiếp trắng trợn như vậy, Chu Gia tức giận quát lớn

-Muốn chúng ta giao ra bảo vật, cư nằm mơ đi con! Mau kích hoạt Chiến Giáp, khốn khiếp, ông đây không tin mấy cái gai nhọn vô dụng này có thể xuyên thủng được Chiến Giáp Cá Mập của chúng ta.

-Chu Gia, ông là bị điên, hay là bị ngu, biết Chiến Giáp nó nặng bao nhiêu không, gần 80 cân đó, mặc vào để chết đuối luôn hay sao hả đồ … Hừ!

Nghe vậy, Tiêu Tâm La hận không thể ngay lập tức quay người đạp cho tên thấp
lùn ngô dốt này một cái. Hắn lấy cái Tù Và giơ lên khỏi mặt nước, bộ dạng cắn
răng nói

-Nếu chúng ta giao nộp cái này, các ngươi sẽ không giết chúng ta?

-Đương nhiên.

Lục Thiên Kiêu gật đầu cười nói

Tiêu Tâm La tỏ vẻ không chút tin tưởng

-Lấy cái gì đảm bảo sau khi giao nộp, các ngươi sẽ không giết chúng ta?

Rít!

Một cái gai nhọn bất chợt phóng ra, hướng Tiêu Tâm La lao vút đến, bắt buộc
hắn phải lăn lộn né tránh, đây là lần đầu tiên trong đời hắn phải chật vật như
vậy, bị ép đến không thể nào cựa quậy nổi, tựa như cá nằm trên thớt.

Tiêu Tâm La cảm thấy nhức đít vô cùng, hét lớn

-Các ngươi đây là ý gì, không phải còn đang thương lượng sao?

Mu bàn tay lại mọc ra một chiếc gai nhọn lắp vào vị trí còn thiếu, Luân Vũ
Tuyệt híp mắt cười đến phi thường độc ác không khác gì bọn cường đạo

-No no no, đây không phải là cuộc thương lượng, chỉ đơn giản là chúng ta đưa ra lựa chọn, và các ngươi phải chọn một trong hai, tiền hài hay là mạng sống. Tốt bụng, ta khuyên các ngươi hay là lựa chọn nhanh một chút, cái đám ma thú trên đồi gần đuổi xuống đây rồi a, bọn chúng không nhân từ như chúng ta, sẽ không để cho các ngươi đường sống đâu.

Diệp Bạch liên tục gật đầu

-Đúng đúng, lựa chọn nhanh một chút, khuyến mãi thêm cho cá ngươi thêm 2 giây, tổng cộng thời gian 10 giây để suy nghĩ. 10, 9, 8…..

‘Mười giây suy nghĩ cái rắm!’

Tiêu Tâm La chửi lớn trong đầu, tức giận đến gần phun máu. Hắn khẽ đảo mắt
liếc nhìn ba anh em họ Vân phía sau

-Chuẩn bị xong chưa?

Ba anh em họ Vân khẽ gật đầu, động tác rất nhỏ, đến cả tên thấp lùn bên cạnh
cũng không thể nào nhận ra sự giao tiếp chớp nhoáng của bốn người.

Thấy cái gật đầu của ba anh em họ Vân, Tiêu Tâm La thầm mỉm cười nhưng bề
ngoài vẫn giữ vẻ tức giận và bất lực, lấy từ trong người ra cái Tù Và màu đỏ
son, không một chút do dự ném mạnh đi, xen lẫn bên trong còn có vài quả cầu
màu trắng to như quả bóng bàn.

-Bảo vật của các ngươi đây

Ngay khi Tù Và bay tới, Luân Vũ Tuyệt liền tung người lên dễ dàng đón lấy.
Nhưng đúng lúc này, ‘bụp, bụp, bụp’, ba quả cầu màu trắng được ném cùng với
chiếc Tù Và đột ngột nổ tung, giải phóng ra một đám khói mù trắng xóa bao phủ
ba người Luân Vũ Tuyệt vào bên trong.

Khói trắng vừa xuất hiện, Tiêu Tâm La liền bùng nổ sức mạnh lao người khỏi mặt
nước, quát lớn

-Mau đẩy ta đi!

Đã có chuẩn bị từ trước, ngay khi Tiêu Tâm La lao người lên, ba anh em họ Vân
hét lớn một tiếng bùng nổ tinh khí, đồng loạt vung đại đao của mình ra, ba
lưỡi đao khép vào nhau tạo thành một tấm ván, toàn lực đánh mạnh vào bàn chân
Tiêu Tâm La, giống như một khẩu đại bác, bắn Tiêu Tâm La bay thẳng về phía bờ
hồ, cũng chính là vị trí của ba người Luân Vũ Tuyệt.

-Muốn đoạt bảo vật của Tiêu Tâm La ta, nằm mơ giữa ban ngày.

Tiêu Tâm La lao vút đi trong không trung, rút ra nhuyễn kiếm luôn luôn quấn
quanh hông, đồng thời Chiến Giáp phóng xuất ra bao bọc lấy cơ thể, biến hắn
thành một con cá mập hình người với những cái vây sắc nhọn như đao.

Nháy mắt, Tiêu Tâm La đã mang sát khí lăng thiên lao thẳng vào trong đám khói
mù, khí thế vô cùng bá đạo.

Tuy nhiên khi lao vào trong khói mù rồi, Tiêu Tâm La liền tá hỏa phát hiện,
đón chờ hắn chín là ba lưới đao sắt nhọn, lạnh tựa băng sơn.

-Muốn âm bọn ta, ngươi chưa đủ tuổi.

Long Hồn vũ kỹ - Huyết Trảo, Cuồng Loạn

Lục Thiên Kiêu cười lạnh, sát khí lan tỏa trong ánh mắt, một kích mang theo
luồng tinh khí tanh nồng màu đỏ đậm, đâm thẳng vào đầu Tiêu Tâm La

-Muốn chơi bom khói đánh lạc hướng, ha ha, thế nhưng làm ngươi thất vọng rồi, mắt ta so với Thiên Lý Nhãn còn tinh hơn gấp trăm ngàn lần, bom khói đối với ta chỉ là muỗi.

Long Hồn vũ kỹ - Tê Liệt, Ăn Mòn

Hải Hổ Kình Lực bạo nổ toàn thần, Hải Hổ Bạo Phá Quyền

Luân Vũ Tuyệt mỉm cười chế giễu, Thông Tuệ Kim Nhãn rực sáng kim quang, nắm
tay chĩa ra ba cái gai bôi đầy độc tố, mang theo hư ảnh hải hổ cuồng bạo oanh
kích thẳng vào lồng ngực Tiêu Tâm La

-Mẹ nó thằng Lâm Tặc mất dạy, cướp đồ của bổn đại gia rồi còn tính chạy thoát hay sao? Này thì lựa chọn Vô Duyên, tao cho mày Vô Sinh luôn!

Long Hồn vũ kỹ - Địa Kê Long Hỏa

Diệp Bạch nhe răng nanh cười lớn, hai cái lưỡi liềm nơi tay rực sáng ánh đỏ
của nửa nóng, điên cuồng như mưa sa bão táp, lấy một tốc độ không thể tương
nổi, trong nháy mắt dễ dàng xuyên thủng Chiến Giáp Cá Mập, liên tiếp cắt lên
cơ thể Tiêu Tâm La mười mấy nhát dao.

Một chiêu công kích kết hợp này, đến cả ma thú cấp 3 trung cấp - Hắc Kim Tinh
Vân Báo còn không thể chịu nổi huống chi chỉ là cơ thể con người. Dù cho có
mặc giáp hay không thì kết quả cũng vậy.

Phọc! Xuyên thủng đầu lâu

Bùm! Lồng ngực dập nát

Roẹt! Khứa da lóc thịt

Ba đòn tấn công mạnh nhất của ba người đồng loạt tung ra, và cả ba đều hoàn
toàn trúng đích. Lấy thế sét đánh bưng tai, lập tức oanh chết Tiêu Tâm La chỉ
trong tích tắt. Đầu bị chiến kích xuyên qua khe mắt đâm thủng, lồng ngực nhiều
thêm ba cái lỗ máu, gáy nát xương sườn, toàn thân trên dưới có mười mấy vết
chém, cắt vô tận xương. Đặc biết là tất cả những vết thương này hoàn toàn
không có chảy máu, thay vào đó là từng âm thanh xèo xèo như dầu sôi cùng với
khói trắng nhàn nhạt bốc lên qua khe hở của bộ giáp, mang theo mùi hương phi
thường gay mũi.

Từ đó có thể thấy, ba món vũ khí đều đã được Luân Vũ Tuyệt bôi lên hai loại
độc tố từ trước. Nếu một đòn này không thể kết liễu Tiêu Tâm La, vậy thì tộc
tố sẽ thay bọn hắn chăm lo việc đó.

Dù cho thế nào, kết quả cũng chỉ có một, Tiêu Tâm La nhất định phải chết không
thể nghi ngờ.

Tuy nhiên nếu nghĩ lại, thật ra Tiêu Tâm La chết cũng tương đối oan uổng.

Đầu tiên hắn tỏ vẻ nhúng nhường để câu giờ cho ba anh em họ Vân chuẩn bị. Sau
đó liền giả bộ giao ra bảo vật để khiến ba người Luân Vũ Tuyệt nới lỏng đề
phòng, tạo cơ hội cho hắn một mạch lao lên mà không bị gai độc của Luân Vũ
Tuyệt ngăn cản.

Bản thân hắn có tu vi Không Linh Cảnh đỉnh cao, cộng với Chiến Giáp và nhuyễn
kiếm hổ trợ, nếu giao đấu chính diện với ba người Luân Vũ Tuyệt, chưa chắc đã
rơi vào hạ phong, thậm chí dư sức câu kéo một khoản thời gian không nhỏ. Chỉ
cần Tiêu Tâm La câu giờ được, vậy thì bốn người Chu Gia sẽ không lo sợ bị Luân
Vũ Tuyệt dùng gai độc ám toán, dễ dàng bơi được vào bờ, hội họp với Tiêu Tâm
La. Bấy nhiêu thôi là đủ đến hắn cầm chắc chiến thắng trong tay.

Tính toán kỹ là thế, nhưng….

Ai ngờ được, Luân Vũ Tuyệt lại sở hữu Thông Tuệ Kim Nhãn, hoàn toàn vô hiệu
hóa thủ đoạn tung hỏa mù của Tiêu Tâm La, tương kế tựu kế bày ra một cái bẫy
chết người để hắn tự động chui vào rồi bỏ xác luôn trong đó.

Grào!!!

Khiếu!!!

Những tiếng gào của ma thú càng ngày càng to hơn, mặt đất cũng theo đó mà chấn
động dữ dội.

Nhanh chóng thu lấy Túi Da của Tiêu Tâm La, Luân Vũ Tuyệt vội nói

-Chạy thôi

-Thế còn bốn tên còn lại? Tha cho chúng nó?

Diệp Bạch vội hỏi.

-Bọn chúng đã có đám ma thú xử trí, không cần chúng ta phải nhúng tay. Theo anh, lối vào đường hầm gần nhất ở bên kia

Lục Thiên Kiêu dẫn đầu lao đi về phía bên phải, vị trí hướng đến chính là nơi
hạ trại của một trong bảy tiểu đội mà bọn họ đã ám toán đêm qua, bởi vì vị trí
mỗi tiểu đội đều có một cái cổng đường hầm.

Luân Vũ Tuyệt và Diệp Bạch ngay lập tức bám theo, cả ba đều dùng tốc độ nhanh
nhất mà lao vun vút trên đồng cỏ bát ngát.

Phía xa xa, từng đám khói bụi va máu tanh tung bay đầy trời, một đàn ma thú
khổng lồ vừa điên cuồng cắn xé, vừa lao về phía bên này.

Sau khi ba người Luân Vũ Tuyệt đi được một lúc, đám khói mù vẫn chưa tan đi
hết, bốn người Chu Gia cuối cùng cũng bơi được đến bờ, sau đó liền triển khai
Chiến Giáp Cá Mập, rút binh khí ra, lao vào bên trong đám khói.

Thế nhưng chờ đợi cả bốn người là một mảnh hư vô và rét lạnh, hoàn toàn không
thấy bóng dáng kẻ địch, chỉ có duy nhất thi thể lạnh băng với tử trạng thảm
thương, không ngừng bốc khói của Tiêu Tâm La nằm trơ trọi trên mặt đất.

-------Hết-------


Trứng Rồng - Chương #48