Chiếc Tù Và Màu Đỏ


Người đăng: QuytSweet

Không có được thần binh lợi khí như Diệp Bạch, thanh đao răng cưa làm từ thép
tinh của Luân Vũ Tuyệt không đủ sắc bén để có thể cắt đôi Chiến Giáp Cá Mập
của những tên lính này, tuy nhiên điều này đối với Luân Vũ Tuyệt lại không ảnh
hưởng bao nhiêu.

Chỉ thấy Luân Vũ Tuyệt sử dụng chiến đao như một lưỡi cưa, xẹt qua xẹt lại mấy
đường đã có thể mở ra Chiến Giáp, cắt vào da thịt bên trong của bọn chúng, dù
rằng chỉ có thể tạo lên một số vết thương ngoài da không đáng nhắc đến, thế
nhưng bao nhiêu đó là đủ.

Chiến đao răng cưa khứa qua một cái trên da thịt, khói trắng cùng âm thanh
‘xèo xèo’ ghê rợn liền bốc lên. Khiến cho hai tên lính nhất thời lăn lộn trên
mặt đất, điên cuồng đau đớn kêu la trong khi da thịt của chúng lấy tốc độ mắt
thường có thể nhìn thấy, nhanh chóng thối rữa đến tận xương.

Long Hồn vũ kỹ - Ăn Mòn

Nháy mắt thời gian chưa đến một phút, bảy người tại đây đã chết sáu người, chỉ
còn lại duy nhất tên đội trưởng đang giao đấu với Lục Thiên Kiêu.

Có điều hắn sống sót cũng không được bao lâu, Lục Thiên Kiêu tay cầm chiến
kích liên tiếp đâm ra hàng loạt tàn ảnh tạo thành một bông sen sắt vô cùng
tinh xảo, biến ảo khôn lường mà phá hủy chiêu thức phòng ngự của tên đội
trưởng, liên tục đâm mười mấy nhát vào những vị trí yếu hại của bộ giáp như
phần cổ và dưới nách, tạo ra một số vết thương nhỏ cắt vào da thịt, sau đó lại
dùng một kích mạnh mẽ nhất hất tung hắn lên trời. Đợi cho đến khi tên đội
trưởng một lần nữa rớt xuống, chờ đợi hắn chính là một mũi kích sắc nhọn hồng
nặc huyết quang đâm tới, phụt một tiếng, xuyên qua khe hở của đôi mắt, găm
thẳng vào đại não, kết liễu mạng sống của hắn.

Lục Thiên Liêu lạnh lùng rút mạnh chiến kích ra khỏi đầu tên đội trưởng, kéo
theo một dòng máu tanh cùng mô não vỡ nát phụt thẳng lên cao, nét mặt tươi
cười nói

-Lại xong một đám, chỉ còn năm tiểu đội nữa. Ha ha, cố gắng trong đêm nay hoàn thành công việc.

-Rõ!

………………….

Một đêm yên ắng cứ thế trôi qua, mặt trời nhẹ nhàn thức giấc, buông xuống
những tia nắng ấm áp trải dài trên thung lũng rộng lớn ngát hương, vô tình tạo
nên một bức tranh thiên nghiên xinh đẹp tuyệt mĩ.

Trên chiếc thuyền lặng lẽ trôi giữa hồ, không một ai phát hiện có một tràng
chém giết máu tanh vừa diễn ra tại nơi đây.

Lúc này đứng trên boong thuyền hiện có năm người, một người đàn ông dáng vẻ
lịch sự, một tên thấp lùn và ba tên cơ bắp cuồn cuộn mang theo đại đao to lớn.
Nếu Diệp Bạch có mặt ở đây chắc chắn sẽ hô lớn hai chữ ‘Lâm Tặc!’

Tiêu Tâm La hơi day cái tráng có chút mệt mỏi, thở dài nói. Cái cột sáng vừa
đỏ rực lại vừa đinh tai nhức óc này, hắn thật sự đã nhìn suốt một đêm a

-Kỳ bảo không biết đến lúc nào mới chính thức xuất thế đây?

Chu Gia tựa người vào thành tàu, bộ dạng ngái ngủ mà cảm khái không thôi

-Tiêu tiên sinh, tiên sinh đừng có lo lắng vô cớ nữa có được không? Kỳ bảo cường đại ngoài sức tưởng tượng của chúng ta không phải là càng tốt à, thử nghĩ xem, nếu chúng ta đem cái này về dâng cho ông chủ, phần thưởng chắc chắn sẽ cực…cực nặng.

Mới nghĩ đến đây thôi, hắn ta đã cảm thấy cả người lân lân, sung sướng khó tả.

Nghe vậy, Tiêu Tâm La khẽ liếc Chu Gia một cái rồi lắc đầu

-Kỳ bảo càng mạnh đương nhiên là tốt, chỉ là ta sợ đêm dài lắm mộng, lỡ như cột sáng này thu hút một con trong Ngũ Đại Thú Vương đến thì coi như xong. Dù sao cái thứ kỳ bảo này thuần túy chình là bảo vật khống chế ma thú.

-Hơn nữa, lấy được kỳ bảo rồi thì thế nào, với tu vi của chúng ta, sợ rằng còn không thể toàn mạng mà đem kỳ bảo về cho ông chủ đây. Cột sáng lớn thế này, đứng xa trăm cây còn có thể trông thấy nữa là.

Chu Gia nhíu mày

-Ý tiên sinh là sẽ có bọn chặng đường cướp bảo?

Tiêu Tâm La mỉm cười

-Không phải ‘sẽ’ mà là ‘chắc chắn’ có người chặn đường cướp bảo, hơn nữa số lượng cũng không phải ít. Với sức mạnh hiện thời của chúng ta, muốn toàn mạng trở ra, nói thật là hơi khó.

Chu Gia cảm thấy không phục nói

-Như thế thì đã sao? Chí bảo khống chế ma thú chính là nằm trong tay chúng ta, cho dù bọn chúng có đông như kiến thì chúng ta chỉ cần triệu tập một đám ma thú cấp 4, xem thử ai sợ ai!

Tiêu Tâm La đảo mắt như nghe thấy chuyện nực cười nhất thiên hạ, giọng điệu có
chút khinh bỉ nói

-Vậy theo ông, ai trong số chúng ta đủ khả năng sử dụng được bảo vật này để khống chế ma thú cấp 4? Là ông, là tôi hay là ba huynh đệ Vân gia, hoặc là đám binh sĩ ngoài kia?

-Đó là ta còn chưa nói đến trưởng hợp, sau khi bảo vật xuất thế thành công, đám ma thú khủng bố bên ngoài có còn bị khống chế nữa hay không còn chưa biết được. Nói chúng là tình hình hiện tại của chúng ta rất là không ổn, không ổn một chút nào.

-Cái này…..

Chu Gia lập tức nghẹn họng, Tiêu Tâm La nói không hề sai, muốn sử dụng chí bảo
thì nhất định phải có tu vi hùng hậu chống đỡ, đây là kiến thức cơ bản nhất mà
ai ai cũng biết, thế mà ông ta nhất thời lại quên bén mất.

Chu Gia đã bắt đầu có chút lo lắng, hỏi

-Vậy chúng ta phải làm sao?

Tiêu Tâm La lại day tráng. Đối với một chiến lược gia như hắn, bài toán này
cũng thật sự là quá khó đi.

Cuối cùng Tiêu Tâm La chỉ có thể thở dài nói

-Còn làm sao nữa, sau khi lấy được bảo vật liền lập tức lấy tốc độ nhanh nhất rút lui vào đường hầm, nếu khi đó đàn ma thú trở nên bạo động vậy chỉ có thể hi sinh ‘tốt thí’ mà thôi.

-Sau khi vào đường hầm, chúng ta sẽ không lập tức rời đi mà tiến hành ẩn nấp bên trong chờ đợi quân tiếp viện của đoàn trưởng đến. Chim đưa thư ta cũng thả đi rồi, giờ này chắc có lẽ đã mang thông tin tình hình bên này đến tay đoàn trưởng.

Nghe vậy, Chu Gia liền trợn tròn mắt ngạc nhiên

-Tiên sinh đưa thư lúc nào, sao ta không thấy? Hơn nữa tiên sinh không sợ con chim đó chưa bay ra khỏi núi đã bị đám phi điểu làm thịt à?

-Đợi cho ông nhìn thấy, chắc có lẽ chúng ta phơi thây ngàn dặm rồi. Hơn nữa, chim của ta là một con chim máy sử dụng năng lượng từ Tinh Thạch, thân hình nhỏ nhắn, tốc độ siêu cường, đám phi điểu bình thường còn lâu mới đuổi kịp. Để có được nó, ta phải dùng đến 1000 đồng vàng mua từ phòng đấu giá đấy, nếu không phải vạn bất đắc dĩ, ta cũng không muốn đem ra sử dụng.

Tiêu Tâm La có chút bực bội nói.

…………………

Cùng lúc đó, tại một mảnh Bạch Tuyết Lan um tùm gần mặt hồ, Luân Vũ Tuyệt sử
dụng Thông Tuệ Kim Nhãn quét một vòng chiếc thuyền trên mặt hồ rồi thu lại,
khẽ nói

-Bên trên chiếc thuyền kia có năm người, hai người đoán thử xem là ai?

Diệp Bạch nghĩ nghĩ một chút liền nói

-Năm người? Không phải là đám Lâm Tặc chó má kia chứ?

Luân Vũ Tuyệt búng tay cái tách, cười khẽ

-Chính xác, ha ha, xem ra chúng ta lần này một công đôi việc rồi. Không ngờ trên đời còn có chuyện trùng hợp đến như vậy.

Lục Thiên Kiêu nhe nanh hổ, cười lạnh, sát khí theo từng lời nói nhàn nhạt tỏa
ra.

-Tốt lắm, vậy thì anh đỡ phải tốn một con Thiên Hương Điệp, loại vật này tuy không mắc nhưng cực kỳ khó kiếm a.

Roẹt….roẹt…roẹt

Sau một đêm dài chiếu sáng đỏ rực cả bầu trời, cột sáng đỏ cuối cùng cũng đã
có động tỉnh.

Chỉ thấy từ vị trí giữa hồ nước nơi cột sáng phóng lên, ‘roẹt’ một cái, có
thêm một cột sáng thứ hai xuất hiện, phóng thẳng lên cao.

Lại ‘roẹt’ thêm một tiếng nữa, cột sáng thứ ba xuất hiện.

Tiếp đến là cột sáng thứ bốn, thứ năm, thứ sáu, thứ bảy…….cuối cùng là hàng
loạt cột sáng phóng lên rồi dần dần tẻ ra như một bông hoa trong thời kỳ nở
rộ, bao trùm cả bầu trời và mặt đất trong ánh sáng rực rỡ, vô cùng chói mắt.

Sau đó, mặt hồ luôn luôn bình lặng cũng bắt đầu bạo động, nhấp nô từng cơn
sóng lớn như lọt vào bão tố, lấy vị trí trung tâm mặt hồ nơi những cột sáng
hội tụ, một xoáy nước khổng lồ dần hình thành rồi nhanh chóng mở rộng, giống
như một con thôn thiên cự thú nuốt hết tất cả những gì hiện có trên mặt hồ vào
trong bụng nó, kể cả chiếc thuyền lớn kia.

Gặp tình cảnh thế này, năm người trên thuyền đương nhiên là lâm vào hoảng sợ
cực độ, tuy nhiên cả bọn cũng không phải là tay mơ mới vào đời, sau một chút
kinh hãi liền nhanh tay đập phá thành thuyền thành mảnh vụn, rồi lần lượt dùng
mấy tấm ván gỗ như những điểm tựa chân, điên cuồng chạy về phía bờ.

Bất quá bởi vì xoáy nước rất mạnh, ván gỗ mới ném xuống liền lập tức bị nước
cuốn trôi đi, khiến cho năm người Tiêu Tâm La hì hục một hồi, rốt cuộc vẫn chỉ
có thể bảo toàn vị trí hiện tại, giữ cho bản thân không lọt vào vòng xoáy,
thật sự là nửa bước khó đi.

Điều này tất nhiên làm ba người Luân Vũ Tuyệt vui mừng không thôi

Diệp Bạch lúc này đã thật sự hóa thân thành một tiểu đạo sĩ, tay phải cầm lấy
một cành Bạch Tuyết Lan làm bùa, tay trái cầm lưỡi liềm dính đầy máu khô liên
tục khua qua khua lại làm phép, miệng không ngừng lẩm bẩm

-Thiên linh linh, địa linh linh, phù hộ cho bọn lâm tặc té xuống nước!

-Thiên linh linh, địa linh linh, phù hộ cho bọn lâm tặc chết chùm!

-Thiên linh linh, địa linh linh, thần tài, thổ địa hiển linh phù hộ cho con lụm được kỳ bảo!

-Úm ba la, úm ba la, úm ba la xì bùa !

Luân Vũ Tuyệt cùng Lục Thiên Kiêu mặc lệ Diệp Bạch muốn làm gì làm, bọn họ lúc
này đã không còn hơi sức đâu để quản nữa rồi, bởi vì bảo vật đã chính thức
xuất thế.

Chính giữa xoáy nước khổng lồ, trong hắc động đen ngòm đó, một quả cầu ánh
sáng màu đỏ đường kính 4m dần dần nổi lên, những cột sáng rực rỡ kia chính là
từ quả cầu ánh sáng này phát ra.

Có điều, sau khi quả cầu ánh sáng hoàn toàn rời khỏi mặt hồ, những cột sáng
sáng kia dần yếu đi rồi hoàn toàn tan biến. Cùng với đó, xoáy nước khổng lồ
cũng xoay chậm lại, nhanh chóng khôi phục bộ dạng hồ nước phẳng lặng lúc ban
đầu trong sự tiếc nuối vô bờ bến của Diệp Bạch.

Đám lâm tặc kia tại sao không chết chứ?

Trái với vẻ tiếc nuối của Diệp Bạch, Luân Vũ Tuyệt lại có cảm giác rất kỳ lạ,
tựa như con tim hắn đang rất khao khát quả cầu ánh sáng kia. Thế nhưng cái cảm
giác khao khác mãnh liệt này không phải là khao khát chiếm hữu mà lại giống
như là một cơn thèm ăn, trái tim hắn thế nhưng lại đang thèm ăn quả cầu ánh
sáng kia.

-Cảm giác này là như thế nào? Tại sao bổng dưng ta lại cảm thấy quả cẩu ánh sáng kia rất ngon nhỉ?

-Không đúng, không phải là ta cảm thấy mà là trái tim ta cảm thấy, hoặc nói chính xác hơn chính là thứ năng lượng lỳ bí ‘Kim khí’ kia cảm thấy, nó đây là đang thèm ăn kỳ bảo sao?

Luân Vũ Tuyệt cảm nhận trái tinh đang đập đùng đùng như cái máy bơm nước của
mình, đây là lần đầu tiên từ khi xuất hiện, năng lượng màu vàng tự động bộc lộ
ham muốn của chính nó.

Hắn cười đến sáng lạng, nói thầm

-Kim khí, dù không biết ngươi từ đâu tới, có trí tuệ hay là không, nhưng chắc chắn có một điều không thể nào sai được, Luân Vũ Tuyệt ta thoát khỏi cái danh phế vật, có ngày hôm nay đều là nhờ ngươi ban cho. Ha ha, ngươi muốn thứ bảo vật đó chứ gì, ta lấy nó cho ngươi ăn là được.

Qủa cầu ánh sáng sau khi lên cao cách mặt nước khoảng 3m thì dừng lại, lớp ánh
sáng bao bọc bên ngoài từ từ phân rã thành hàng triệu hạt bụi nhỏ tan biến vào
không trung, hiển lộ chân diện thật của kỳ bảo. Đó là một chiếc Tù và màu đỏ
son cong cong như sừng trâu với những hoa văn vàng kim được khảm nạm vô cùng
tinh xảo, quanh thân lại tỏa ra từng đợt hồng quang lấp lánh phi thường bắt
mắt.

Nhìn bề ngoài, chiếc tù và này thật sự không hề giống như một bảo vật thượng
cổ một chút nào, thay vào đó trông không khác gì một món đồ trang trí đắc tiền
bên trong gia tộc giàu có nào đó.

Chiếc tù và vừa xuất hiện, một bóng người liền đạp mặt nước phi lên không
trung, dễ dàng tóm lấy vào trong tay mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.

Một lần nữa đạp xuống ván gỗ. Tiêu Tâm La không nhanh chóng đem cất Tù Và đi
ngay, ánh mắt mang theo nét lo lắng nhìn về đàn ma thú khủng đang bố tụ tập
phía xa. Sau khi trông thấy bọn chúng không có biểu hiện bạo động, hắn mới thở
phào một hơi

-May mắn, đám ma thú vẫn bị bảo vật khống chế, chưa lâm vào bạo loạn.

Tuy nhiên Tiêu Tâm La vừa mới dứt lời, ánh hào quang màu đỏ trên chiếc Tù Và
liền vụt tắt. Ngay lập tức…..

Grào!!!!

Kiếu!!!!

U bò!!!!

Từng tiếng thú rông kinh thiên động địa vang lên khắp nơi. Bọn chúng đã hoàn
toàn thoát khỏi khống chế của Tù Và, khôi phục sự thanh tỉnh của tâm trí.

Mà theo lẽ dĩ nhiên, tiếp sau đó chính là một tràng chém giết gió tanh, mưa
máu. Chỉ thấy hơn ngàn con ma thú đủ màu, đủ loài, đủ cấp độ tập trung một chỗ
bắt đầu điên cuồng cắn giết lẫn nhau, nháy mắt, máu chảy thành sông, tựa như
một cơn lũ dần dần nhấn chìm đồng cỏ trong màu đỏ của máu.

------Hết------


Trứng Rồng - Chương #47