Người đăng: QuytSweet
Tuy nhiên bởi vì quanh năm luyện tập với chiến kích, cho dù lực đạo chiến kích
có mạnh hơn nữa, Lục Thiên Kiêu vẫn có thể dàng bắt được.
Cầm chiến kích vẫn còn rung rẫy trên tay, ánh mắt Lục Thiên Kiêu phi thường
trầm trọng, ánh mắt này so với anh mắt khi lần đầu bắt gặp Hắc Kim Tinh Vân
Báo không khác nhau là bao.
-Chúng ta đi!
Trầm ngâm trong chốc lát, Lục Thiên Kiêu liền xoay người rơi đi, vô cùng dứt
khoát.
Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch tuy rằng không nói lời nào nhưng thâm tâm đang
rất tức giận, nhất là Diệp Bạch, ánh mắt giết người nhìn chằm chằm bộ mặt
người đàn ông lịch sự như muốn khắc sâu hình ảnh hắn vào trong đầu, kiểu như
tao nhớ mặt mày rồi đó, rồi mới quay đầu bước đi theo sau Luân Vũ Tuyệt và Lục
Thiên Kiêu.
Trận chiến này, cả ba dù không muốn nhưng vẫn phải lựa chọn rút lui.
Đợi sau khi hình bóng của ba người hoàn toàn biến mất trong mảnh rừng rậm rạp,
tên thấp lùn mới nghi hoặc hỏi, ánh mắt khát máu không khác gì ma thú.
-Tiêu tiên sinh, tại sao không ra tay giết chết bọn chúng để bịt đầu mối, lần hành động này của chúng ta là tuyệt đối bí mật, ông chủ đã dặn bằng bất cứ giá nào cũng không thể để lộ ra ngoài.
Người đàn ông lịch sự gọi là Tiêu tiên sinh nghe vậy thì cười nói
-Chúng ta làm việc bí mật thì không sai, nhưng nếu muốn giết chết ba người kia mà không chịu bất kỳ thương tổn gì lại càng là điều không thể nào. Chu Gia, ông đừng có tưởng nhìn bộ dạng bọn chúng chật vật vậy mà lầm tưởng. Một tiểu đội chỉ có tu vi Không Linh Cảnh lại có thể giết chết Hắc Kim Tinh Vân Báo sao có thể là một tiểu đội bình thường được, nhất định là có thủ đoạn ẩn giấu thâm sâu.
-Với thực lực của chúng ta muốn giết bọn chúng, tất nhiên là hoàn toàn có thể, nhưng mà ‘chó cùng dứt dậu’ huống chi là người, sự điên cuồng liều mạng của bọn chúng trước khi chết có thể gây thiệt hại lớn cho chúng ta, điều này lại càng ảnh hưởng không tốt đến kế hoạch.
Chu Gia nheo ánh mắt âm hiểm, lắc đầu cười nói
-Đúng là không hổ danh Tiêu Tâm La - Tiêu tiên sinh, lão Chu ta không phục không được, vẫn là tiên sinh tính toán sâu xa lo cho đại cục, thời đại này thật sự thuộc về lớp trẻ a, mấy người già như chúng ta xem ra cần phải nghỉ hưu rồi.
Đối với thái độ bái phục của Chu Gia, Tiêu Tâm La chỉ cười nhạt, hoàn toàn
không để trong lòng, chỉ tay vào cái xác to lớn của Hắc Kim Tinh Vân Báo ra
lệnh
-Vân Kiệt, Vân Tuấn, Vân Phong, các ngươi đến xử lý cái xác đi, làm nhanh lên một chút a, chúng ta còn phải mau mau lên đường.
-Tuân lệnh, Tiêu tiên sinh!
Ba tên cơ bắp đồng thành đáp lời, xách đại đao tiến lên.
……………………
Trong một sơn động tự nhiên ẩn sau thác nước nhỏ, ba người Luân Vũ Tuyệt đang
tiến hành chữa thương.
Luân Vũ Tuyệt thu lại Chiến Giáp, để lộ ra phần ngực hiện rõ năm vết cắt xé
nát da thịt, sau đó lấy ra một lọ thuốc bột màu xanh lá, nhẹ nhàn đổ lên
-Ư ư ư ư ư!
Sự đau rát do vết thương được sát trùng khiến Luân Vũ Tuyệt rên lên một hồi
đau đớn.
Ở bên cạnh, Lục Thiên Kiêu cũng đang dùng loại thuốc đó để sát trùng vết rách
trên đùi, có điều hắn ta làm việc này mà mặt vẫn thong dong như thường, hoàn
toàn không biến đổi sắc mặt dù chỉ là một chút, tựa như hoàn toàn không biết
đau đớn là gì.
-Lục đại ca, dây thần kinh đau đớn của anh bị đứt rồi à, sao lại không có cảm giác gì thế?
Diệp Bạch ngồi bên cạnh tha thuốc mỡ lên người, tò mò hỏi. Trong ba người,
Diệp Bạch là kẻ duy nhất không phải đổ máu nhưng hắn lại là kẻ bị thương nặng
nhất, cơ hồ cả cơ thể lúc này, đâu đâu cũng có máu bầm ngưng tụ, vừa đau lại
vừa khó chịu đến không thở nổi. Tuy nhiên không bởi vì thế mà làm mất đi bản
tính bẩn bựa vốn có của hắn.
-Aiiiiiiiiii da!
-Uiiiiiiiiiii cha!
Lục Thiên Kiêu cùng Luân Vũ Tuyệt vừa nghe vậy liền phụt cười, sau đó lại bởi
vì đụng chạm vào thương tích là la lớn.
-Thằng khốn nạn này.
Luân Vũ Tuyệt lấy ra bình đựng Phục Xuân Đan, đổ ra một viên muốt xuống rồi
đưa qua cho Lục Thiên Kiêu, cười nói
-Hiện giờ mà mày còn đùa được, tạo phục rồi đó Diệp Bạch!
-Đùa cái quái gì, mẹ kiếp, nếu không phải trong người đang bị nội thương, tao thật sự muốn liều mạng với chúng nó một phen, cái bọn ‘lâm tặc’ chó má hôi của.
Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng tức giận nói.
-Mà Lục đại ca, chả nhẽ chứ để chúng nó cướp trắng công sức mà chúng ta liều mạng mới có được như vậy sao, em thật sự không cam tâm a.
Lục Thiên Kiêu trúc ra một viên Phục Xuân Đan uống vào rồi ném bình đan dược
qua cho Diệp Bạch, ánh mắt đang bình tỉnh thoán trở nên sắc lạnh hàn quang,
cười lạnh nói
-Bỏ qua, ha ha, ta làm sao có thể bỏ qua được cơ chứ. Cứ để bọn chúng vui mừng một chút đi, những thứ mà chúng lấy của chúng ta, chúng ta sẽ đòi lại gấp trăm ngàn lần!
Luân Vũ Tuyệt bộ dạng tiếc nuối thờ dài nói
-Nhưng mà khu rừng này rộng lớn đến như vậy, bọn chúng kiếm được của hời từ Hắc Kim Tinh Vân Báo chắc chắn sẽ ngay lập tức cao chạy xa bay, chúng ta biết đường nào mà tìm đây?
-Đúng thế, bọn chúng cũng đâu có ngu mà ở đó đợi chúng ta quay lại trả thù chứ?
Diệp Bạch gật đầu tán thành
Lục Thiên Kiêu mỉm cười thần bí, lấy từ trong người ra một cái hộp thủy tinh
nhỏ đưa đến trước mặt hai người Luân Vũ Tuyệt, bên trong hộp có một con bướm
màu đỏ to bằng ngón tay cái.
-Hai đứa biết cái này là gì không?
Diệp Bạch ngay lập tức lắc đầu, ngoài mấy chuyện gái gú ra thì hắn chả biết
cái gì cả.
Luân Vũ Tuyệt thì lại khác, từ nhỏ đắm mình trong những cuốn thư tịch cổ nên
kiến thức cũng xem như sâu rộng, sau khi quan sát một lúc thì không chắc lắm
nói
-Thân hình nhỏ, cánh mày đỏ hồng với đường những vân gấp khúc, râu dài nhưng không xoắn. Lục đại ca, con bướm này không phải là Thiên Hương Điệp chứ?
Lục Thiên Kiêu lập tức búng tay cái tách
-Chính xác, đây chính là Thiên Hương Điệp, loài bướm duy nhất có khả năng nhận biết mùi hương của bạn tình dù cách xa hàng trăm cây số.
Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt liền mở lớn mắt cực kỳ ngạc nhiên
-Vậy không lẽ, mũi kích lúc nãy….
-Không sai, bên trên mũi kích đó, anh đã âm thầm bôi một ít bột phấn của Thiên Hương Điệp cái. Mà trên tay anh chính là một con Thiên Hương Điệp đực, chỉ cần thả nó ra, dù cho đám người kia có chạy đi đâu cũng không thể thoát khỏi tay chúng ta được.
Lục Thiên Kiêu nhe hàm răng trắng sáng cười lạnh
Diệp Bạch nghe vậy, tâm tình đang buồn bực nháy mắt biến đâu mất tăm, chỉ còn
lại ánh mắt bặm trợn cùng hung ác, nghiên răng nói
-Vậy thì tốt, ha ha, bọn bay cứ đợi đấy….. Ơ nhưng mà còn nhiệm vụ của chúng ta thì thế nào? Hiện giờ xem như đã hết thời gian một ngày rồi nhưng vẫn chưa đi qua khu vực màu xanh, trong sáu ngày còn lại, chúng ta vừa phải lấy được Bạch Tuyết Lan vừa phải truy đuổi bọn chúng, sợ rằng không đủ thời gian.
-Không sao, phấn của Thiên Hương Điệp có tác dụng kéo dài khoản 15 ngày, hơn nữa cho dù có tắm rữa cũng không cách nào xóa hết mùi dược, các em cứ yên tâm. Bây giờ việc ưu tiên cần làm là hái Bạch Tuyết Lan đem về trao trả nhiệm vụ, đây mới là chuyện quan trọng nhất, sau đó mới từ từ tính sổ với bọn chúng. Nói thật, giữa Hắc Kim Tinh Vân Báo và đoàn trưởng, anh vẫn sợ đoàn trưởng hơn a, ngài ấy mà một khi nổi giận là trời long đất lở đấy.
Lục Thiên Kiêu cười nói, tuy nhiên mỗi khi nhắt đến đoàn trưởng mỹ nữ là trong
đắt mắt không giấu được một tia sợ hãi.
Nhìn ra điểm này, Diệp Bạch không tự giác mà lạnh run cả người, nuốt một ngụm
nước bọt hỏi nhỏ
-Cô ấy, à không, ý em là đoàn trưởng, ngài ấy tức giận lên là đáng sợ thế cơ à?
Lục Thiên Kiêu không chút do dự gật đầu cái rụp
-Đúng thế, chính là đáng sợ như thế đấy, chỉ là các em mới vào nên không biết, mà thôi anh cũng chả cần kể đâu, nếu nhiệm vụ lần này mà không giao nộp đúng kì hạn, các em sẽ tự thân cảm nhận sự đáng sợ của đoàn trưởng nha.
Thấy bộ dạng nổi da gà của Diệp Bạch, Luân Vũ Tuyệt cười thầm trong lòng ‘ cái
thằng này cũng thật là, khôn lanh chạy đi đâu hết trơn, rõ ràng là Lục đại ca
đang cố ý hù dọa nha, cái điều này đến cả con nít ba tuổi cũng có thể nhận ra,
vậy mà lại có thể bị dọa sợ thành ra như vậy…, hài!’
Nhìn ánh sáng vàng dần hiện lên sau thác nước, Luân Vũ Tuyệt cười nói
-Mặt trời sắp lên rồi, hai người tranh thủ nghỉ ngơi hồi phục một chút đi. Lát nữa cúng ta còn phải lên đường.
…………………………
Nửa ngày sau, tại một đồi cỏ rộng lớn nằm trên sườn núi Lục Vĩ, tại đây mỗi
cây cỏ đều cao như đầu người, tầm nhìn bị hạn chế đến dưới một mét.
Ngồi trên một gốc cây đối diện đồng cỏ, Lục Thiên Kiêu gấp bản đồ lại nói
-Đây đã là biên giới giữa khu vực màu vàng và khu vực màu xanh rồi, vượt qua đồng cỏ cao trước mặt, chúng ta sẽ chính thức tiến vào địa bàn của ma thú cấp 3. Sau khi vào địa bàn của ma thú cấp 3, thì quản đường đến thung lũng Yên Tử chỉ còn khoản 20 cây, rất ngắn những cũng rất nguy hiểm nhất. Các em chuẩn bị tinh thần chưa?
Luân Vũ Tuyệt và Diệp Bạch liền gật đầu
-Vậy thì đi thôi, các em bám sát anh, đừng có để mất dấu.
Lục Thiên Kiêu cười khẻ, cầm chắc la bàn trên tay, cẩn thận tiến vào đồng cỏ
cao, ‘xào xạc’ một cái, thân hình đã biến mất
Diệp Bạch nối tiếp cất bước theo sau, Luân Vũ Tuyệt bám sát phía sau Diệp
Bạch, cẩn trọng canh phòng đằng sau.
Đi được một lát, Luân Vũ Tuyệt nhận thấy những nơi bọn họ vừa đi qua, cây cỏ
bị giẫm đạp một lần nửa dựng đứng thẳng dậy, hoàn toàn không để lại một chút
dấu hiệu của vết chân nào, liền tò mò hỏi
-Lục đại ca, vùng đông cỏ này thật sự rất thích hợp cho việc mai phục a, đến cả dấu vết di chuyển cũng không hề lưu lại.
-Đúng thế, bởi vì tầm nhìn quá kém, trong lúc bị tập kích bất ngờ mà không xác định được phương hướng thì coi như chỉ có đường chết.
Lục Thiên Kiêu cẩn thật dùng chiến kích rẽ lối trong đồng cỏ rậm rạp, dựa theo
hướng đông bắc trên la bàn từ từ bước đi, đáp lời
Rột, rột
Đột nhiên một âm thanh cỏ cây bị đạp ngã vang lên làm cả ba người giật mình
lập tức dừng lại, hạ thấp người ẩn nấp. Tiếng động này nhất định là do thứ gì
đó đang di chuyển rất nhanh trong đồng cỏ cao gây ra.
Diệp Bạch rút hai lưỡi liềm nắm trên tay, trầm giọng hỏi
-Là ma thú cấp 3 sao?
-Có lẽ là không, ở vùng cỏ cao này, tầm nhìn rất hạn chế, thậm chí bằng 0, đám ma thu cấp 3 sẽ không lựa chọn nơi này để săn mồi đâu, bời vì con mồi rất dễ chạy thoát.
Lục Thiên Kiêu lắc đầu nói, tuy nhiên chiến kích trên tay vẫn xúc lực hướng về
phía âm thanh ‘rột roạt’ hỗn loạn phát ra, sẵn sàng đâm đến bất cứ lúc nào.
-Để em kiểm tra xem
Luân Vũ Tuyệt lập tức kích hoạt Thông Tuệ Kim Nhãn nhìn về hướng âm thanh hỗn
loạn phát ra. Chỉ thấy trong thế giới hai màu trắng đen đó, xuyên qua hàng
loạt bụi cỏ cao, một cái bóng trắng loạn choạng đang điên cuồng hướng bên này
phóng đến.
-Không phải ma thú, là một người, nhìn bộ dáng của hắn hình như đang bỏ chạy khỏi một thứ gì đó.
-Dị năng của mày còn có chức năng này á? Không phải nó chỉ có thể quan sát sơ đồ kinh mạch vận chuyển tinh khí thôi sao? Mẹ nó vậy mà không nói sớm, đem đi soi gái thì còn gì bằng.
Nhìn con mắt trái màu vàng của Luân Vũ Tuyệt, Diệp Bạch phi thường hâm mộ, tật
cũ không bỏ reo lên
Lục Thiên Kiêu lập tức gõ lên đầu Diệp Bạch cái cốc, ngưng trọng nhìn Luân Vũ
Tuyệt hỏi
-Em có thấy thứ gì đang rượt theo hắn không?
Luân Vũ Tuyệt lắc đầu
-Dạ không, kẻ này hình như đang bị hoảng loạn cực độ, nhìn bước chân không một chút trận tự của hắn là biết. Mọi người cẩn thận, hắn ta đanh hướng về phía này.
Luân Vũ Tuyệt vừa dứt lời, bụi cỏ rậm rạp trước ba người bắt đầu trở nên xào
xạc hổn loạn, sau đó một người đàn ông cả người đẫm máu xuất hiện lao về phía
họ. Vẻ mặt cùng anh mắt của hắn thể hiện sự hoảng sợ cùng khiếp hãi đến cực
độ, thấy ba người liền la lớn
-Chạy mau…. chạy mau…..ma thú…có….có … biến động lớn, thú triều đang đến ….. mau…mau!
-------Hết-------