Người đăng: QuytSweet
Trong màn đêm tối tăm của rừng rậm, hai đốm sáng màu bích lục u ất ẩn hiện ánh
sáng, một tiếng gầm gừ khe khẻ vang lên làm cho tâm thần cả ba người trở nên
trầm trọng.
Cái móng vuốt màu đen thò ra giẫm trên lá cây rụng vang lên tiếng rộp rộp, một
cái đầu to lớn với hàm răn sắc nhọn nhiễm đầy máu tươi còn chưa khô, thân thể
thon dài tràng đầy lực lượng với những đường vân màu bạc như ánh đao chạy dọc
sống lưng. Một con báo đen cao 1m7, dài hơn 4m dần xuất hiện trong tầm mắt của
Luân Vũ Tuyệt. Ánh mắt khát máu và hiếu sát của nó nhìn lên tán cây cao cao.
-Hắc Kim Tinh Vân Báo, tốc độ như tia chớp, sức mạnh tựa thiên sơn. Mẹ nó chứ, vừa nhắt tào tháo, thào tháo liền đến a.
Lục Thiên Kiêu vẻ mặt nghiêm trọng nhưng lại giở khóc giở cười nói
Tuy rằng không biết Hắc Kim Tinh Vân Báo ghê gớm ra sao nhưng chỉ bằng vào nét
trầm trọng trên mặt Lục Thiên Kiêu, Luân Vũ Tuyệt cũng có thể đoán ra chút ít.
Hắn rút đao răng cưa cầm trên tay, độc tố Tê Liệt nháy mắt bao phủ khắp lưỡi
đao, cẩn trọng hỏi
-Lục Đại Ca, tốc độ như tia chớp, sức mạnh tựa thiên sơn là như thế nào? Con báo trước mắt này không phải là một ma thú cấp 3 đó chứ?
-Không sai, con ma thú này gọi là Hắc Kim Tinh Vân Báo, là một con ma thú cấp 3 trung cấp hàng thật giá thật. Xét về mặt tốc độ, nó là vô địch tại cấp 3, xét về phương diện sức manh, nó không thua kém bất kỳ một con ma thú cường đại nào, chỉ cần trúng phải một trảo của nó, chắc chắn là trăm phần trăm mất mạng. Bởi vì thế cho nên, Hắc Kim Tinh Vân Báo còn được mệnh danh mà U Linh của Diêm Vương. Ở khu vực màu xanh mà gặp phải nó, chúng ta thật sự là quá mức xui xẻo rồi!
Lục Thiên Kiêu gật đầu trầm giọng nói. Tinh khí cả người bắt đầu khởi dộng,
chiến kích trong tay chĩa xuống, sẵn sàng phản ứng bất kỳ lúc nào. Đối mặt với
Hắc Kim Tinh Vân Báo, Lục Thiên Kiêu mặc dù không sợ nhưng cũng không có mấy
phần tự tin chiến thắng.
Luân Vũ Tuyệt ngược lại bình tâm hơn một chút, nói thật mới ban đầu hắn còn có
chút lạnh sống lưng trước nhận xét của Lục Thiên Kiêu về Hắc Kim Tinh Vân Báo,
nhưng giờ đây, bên trong trong đôi mắt của hắn chỉ còn tràng ngập chiến ý hừng
hực.
-Dù sao với tốc độ của chúng ta hiện nay cũng không thể nào chạy thoát khỏi Hắc Kim Tinh Vân Báo, mà nếu cứ ngồi ở trên này lại càng không được, ai biết nó canh giữ chúng ta đến khi nào chứ. Không thể cứ ngồi yên ở đây chờ chết, đường sống duy nhất chính là chiến đấu, chỉ cần giết chết con ma thú này, mọi chuyện liền sẽ trở nên đơn giản.
Diệp Bạch bên cạnh thầm nuốt một ngụm nước bọt, hắn tuy cái gì cũng không sợ
nhưng vẫn rất sợ chết a. Tuy nhiên bởi vì không muốn thua kém Luân Vũ Tuyệt,
Diệp Bạch vẫn cắn răng nói
-Đúng, không phải chúng ta vừa mới nói muốn thử nghiệm sự kết hợp giữa độc tố của Vũ Tuyệt và song liềm của em sao. Cơ hội đã đến ngay trước mắt, tại sao lại không thực hiện? Lục đại ca, chiến thôi.
-Ha ha, tốt, không hổ là huynh đệ của Lục Thiên Kiêu ta, hai em đã quyết tâm như vậy thì còn sợ con mẹ gì nữa, chiến thôi. Anh lên trước thu hút cừu hận của nó, hai em tùy thời điểm phù hợp mà ra đòn tấn công, nhất là em đó Diệp Bạch, thành hay bại đều hoàn toàn phụ thuộc vào em.
Lục Thiên Kiêu cười lớn một tiếng, sát ý lăng thiên liền ùng ục tỏa ra, từ
trên cây cao dương chiến khích phóng thẳng xuống Hắc Kim Tinh Vân Báo bên
dưới, đồng thời cùng lúc đó, Chiến Giáp từ khối kim loại hình thoi sau lưng
cũng bung ra, nháy mắt bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, khiến Lục Thiên Kiêu biến
thành La Sát dưới địa ngục thâm sâu.
Thấy con mồi tự động từ trên cây phóng xuống chỗ mình, con mắt màu lục bảo của
Hắc Kim Tinh Vân Báo hiện lên sự hung ác, cơ thể hạ thấp xúc lực rồi phóng
mạnh lên, hai thú trảo to lớn, sắc bén còn hơn dao cạo vươn ra bổ lấy Lục
Thiên Kiêu.
Đối mặt với con ma thú tượng trưng cho sát thần, Lục Thiên Kiêu nào dám sơ
xẩy, ngay tức khắc bộc phát toàn bộ sức mạnh toàn thân, cùng lúc thi triển hai
vũ kỹ cường đại nhất của mình. Hai cánh tay nắm chặt lấy chiến kích bao bọc
trong một lớp khí màu đỏ máu tanh nồng, mạnh mẽ giáng xuống.
Long Hồn vũ kỹ - Huyết Trảo, Cuồng Loạn.
ẦM!
Chiến kích va chạm với vuốt thú trong nháy mắt phát ra âm thanh rung động, Hắc
Kim Tinh Vân Báo ngay lập tức bị đánh rơi thẳng xuống đất mà Lục Thiên Kiêu
lại bị hất ngược lại trên không trung.
Ở trên không trung, bằng vào kinh nghiệm chiến đấu lâu năm, Lục Thiên Kiêu
nhanh chóng lấy lại khả năng không chế cơ thể, hai chân đá mạnh vào thân cây,
một lần nữa mang theo chiến kích đỏ rực lao thẳng xuống.
Hắc Kim Tinh Vân Báo mặc dù đị đánh rớt xuống dưới mặt đất do không có lợi thế
về phương hướng tấn công trong lần giao phong vừa qua, nhưng nó cũng không hề
chịu bất kỳ một tổn thương nào. Thấy Lục Thiên Kiêu một lần nữa phóng xuống,
đôi mắt báo tràng ngập hung ác nhưng lại không kém phần giảo hoạt, một kích
vừa rồi đã làm cho nó biết từ dưới đối đầu lên hoàn toàn không đem lại hiệu
quả cho nên lần này nó không lựa chọn phóng người lên chiến đấu nữa.
Ngược lại, Hắc Kim Tinh Vân Báo thục người về phía sau, rời khỏi vị trí Lục
Thiên Kiêu sẽ lao xuống, khom người chờ đợi, chỉ cần Lục Thiên Kiêu chạm mặt
đất nó sẽ lập tức dùng toàn lực nhao lên mà cắn xé. Nói nó thông minh, đúng
nhưng lại không đúng. Bởi vì đây không phải là nhân tính, mà đây bản năng săn
mồi vốn có của nó.
-Mẹ kiếp, súc sinh khôn vặt. Mày tưởng làm như vậy là có thể bẩy chết tao sao?
Ở trên không trung, Lục Thiên Kiêu cười lạnh, chiến kích đang dũng mãnh đâm
xuống chợt được hắn đưa lên quá đầu, sử dụng như một thanh phi lao mà phóng
đi.
Vút, một tiếng rít. Thanh phi lao manh theo hào quanh đỏ rực như máu tươi, xé
rách không trung, không sai một li găm thẳng vào lưng Hắc Kim Tinh Vân Báo.
Tuy nhiên bời vì sức phòng ngự của con ma thú quá lớn, chiến kích chỉ có thể
lưu lại trên lưng nó một vét xước nhàn nhạt máu tươi liền bị hất văng ra
ngoài, găm sâu vào một gốc cây gần đó.
Mặt dù chỉ là một vết xước nhỏ, nhưng lực đạo ẩn giấu bên trong chiến kích
cũng không phải là ít, hoàn toàn là do toàn bộ sức mạnh của Lục Thiên Kiêu tạo
thành, cho nên trong nhất thời khiến cho Hắc Kim Tinh Vân Báo gào lên một
tiếng đau đớn.
Tận dụng triệt để khoản thời gian quý giá đó, Lục Thiên Kiêu an toàn đặt chân
xuống mặt đất rồi cấp tốc phóng người nhanh chóng lấy lại binh khí của mình.
Cũng ngay khi Lục Thiên Kiêu rút chiến kích ra khỏi thân cây, Hắc Kim Tinh Vân
Báo cũng đã phóng đến, móng vuốt sắc nhọn thò ra, cái miệng to lớn như cậu máu
với bốn chiếc răng nanh nhọn hoắt điên cuồng cắn đến.
-Mẹ nó, con báo điên, cút ra!
Đối với sự điên cuồng khát máu của Hắc Kim Tinh Vân Báo, Lục Thiên Kiêu hét
lớn một tiếng, đôi mắt hoàn toàn đã biến thành màu đỏ tươi, chiến kích nơi tay
xoay tròn một vòng mang theo dòng khí tanh tưởi mùi vị của máu, vụt vụt vụt,
liên tiếm đâm ra mười mấy chiêu. Cả hai bên bắt đầu một cuộc chiến đấu điên
cuồng, cuộc chiến của hai kẻ hiếu sát.
Cùng lúc đó, trên cành cây cao.
-Diệp Bạch, lúc chiến đấu cẩn thận một tí, đừng có để lưỡi liếm chém vào người, độc tố Tê Liệt tao bôi trên đó cực kỳ đậm đặc, dính phải một chút coi nhưng mày xong đời đó.
Luân Vũ Tuyệt cẩn thận dặn dò một tiếng, cả người liền được bao bọc bởi Chiến
Giáp Quái Thú màu xám xanh, từ trên cành cây cao mang theo chiến đao răng cưa
phóng thằng xuống.
Long Hồn vũ kỹ - Tê Liệt, Ăn Mòn
Hải Hổ Kình Lực – Bạo phát toàn thân
Thông Tuệ Kim Nhãn kích hoạt
Cùng lúc sử dụng hai Long Hồn vũ kỹ cùng Hải Hổ Kình Lực, đồng thời kích hoạt
luôn Thông Tuệ Kim Nhãn để dự đoán quỹ tích di chuyển qua lại như ảo ảnh của
Hắc Kim Tinh Vân Báo trong vòng chiến cuồng loạn với Lục Thiên Kiêu, toàn bộ
sức mạnh của Luân Vũ Tuyệt đều tập trung tất cả tại chiêu này, một đao bổ
xuống.
Trong nháy mắt, với sự chính xác tuyệt đối, chiến đao răng cưa lấy thế thái
sơn áp đỉnh chém thằng vào đỉnh đầu Hắc Kim Tinh Vân Báo.
Keng, âm thanh do kim loại va chạm vào nhau vang lên
Một đòn toàn lực của Luân Vũ Tuyệt thế nhưng chỉ có thể chém ra một đống tia
lửa màu vàng, để lại trên đỉnh đầu Hắc Kim Tinh Vân Báo một vết ngấn màu bạc
nhàn nhạt mà thôi.
-Không thể nào, phòng ngự của nó sao có thể biến thái đến như vậy được?
Luân Vũ Tuyệt thật sự kinh ngạc đến không thể kinh ngạc hơn mà hét lớn trong
đầu. Hắc Kim Tinh Vân Báo nổi tiếng về tốc độ siêu cường cùng sức mạnh tuyệt
luân không phải sao? Như thế nào lực phòng ngự còn khủng bố như vậy, thế này
còn chiến đâu cái rắm à?
Một đao toàn lực của Luân Vũ Tuyệt không thể gây được thương tổn cho Hắc Kim
Tinh Vân Báo nhưng lại thành công chọc giận nó.
-Grào!
Chỉ thấy Hắc Kim Tinh Vân Báo gầm lớn một tiếng, móng vuốt sắc nhọn tạt ngang
một cái, tốc độ siêu nhanh chém mạnh lên người Luân Vũ Tuyệt. Ầm một tiếng,
tát hắn bay thẳng ra xa, xược ngang qua một thân cây địa thụ đánh ra hàng loạt
mảnh vụng rồi rơi bịch xuống đất, lăng lộn vài vòng, phun ra một bún máu tưới.
Mà Chiến Giáp trên người hắn cũng bị xé nát một phần, lớp giáp ngực và bụng
hiện rõ năm vết rách ghê rợn do thú trảo găm sâu vào trong, máu tươi từ bên
trong không ngừng chảy ra ngoài.
-Vũ Tuyệt !
Lục Thiên Kiêu một kích đẩy lui Hắc Kim Tinh Vân Báo hét lớn, tăng nhanh tốc
độ lao qua chỗ Luân Vu Tuyệt té xuống nhưng một lần nữa lại bị Hắc Kim Tinh
Vân Báo giây dưa không dứt, thêm nữa bởi vì phân tâm mà Lục Thiên Kiêu sơ ý
trúng phải một trảo vào đùi, Chiến Giáp lập tức bị xuyên thủng, máu tươi rí
rách chảy ra.
-Mẹ nó, đồ xúc sinh, Vũ Tuyệt mà có mệnh hệ gì, tao dù có chết cùng phải móc hai con mắt của mày ra.
Lục Thiên Kiêu tựa như một con dã thú bị dồn vào đường cùng, điên cuồng hét
lớn, sát khí lan tràn bốn phương tám hướng.
Đúng lúc này, một cái bóng đen từ trên không trung lao thẳng xuống, chính xác
rơi trên lưng Hắc Kim Tinh Vân Báo. Bao phủ trong trong một lớp Chiến Giáp màu
lửa đỏ có cấu tạo như hàng ngàn lông vũ do kim loại đúc thành, Diệp Bạch lúc
này đôi mắt đã đỏ hoe tràng ngập hận ý, hai cái liềm dù không bốc lửa nhưng
vẫn hiện lên hào quang đỏ rực chém xuống, y như hai cái móc câu găm thẳng vào
bả vai con ma thú, một dòng máu nóng nháy mắt tuông ra.
Một chiêu như thế này, Diệp Bạch hình như đã vượt qua giới hạn sức mạnh của
bản thân từ lúc nào mà không hề hay biết.
-Con báo chó má, dám giết Vũ Tuyệt, tao phải lột da róc xương mày ra!
Bất ngờ bị hai cái liềm xuyên thủng bả vai, găm sâu vào gân cốt, Hắc Kim Tinh
Vân Báo liền gầm lên một tiếng đau đớn thấu tận trời cao, nhất thời khiến cho
hàng loạt ma thú trong phạm vi mười cây số hoảng sợ bỏ chạy, một mành rừng im
ăn bổng nhiên trở nên ồn ào đến kỳ lạ.
Đau đớn thấu tim, Hắc Kim Tinh Vân Báo bắt đầu điên cuồng dãy giụa, thân thể
to lớn như một con thoi dệt vải lắc qua lắc lại với tần số cực cao, hòng ném
Diệp Bạch từ trên lưng nó xuống.
Bất quá mặc cho Hắc Kim Tinh Vân báo có lắc điên cuồng, vùng vẫy cỡ nào, Diệp
Bạch vẫn giữ chặt lấy hai cái lưỡi liềm của mình, liều chết không buông tay,
giống chư có một lớp keo ‘con voi 502’ vô hình đang gắn chặt hắn vào lưng của
con ma thú. Mà bên cạnh đó, những cú dãy uy lực của Hắc Kim Tinh Vân Báo lại
càng khiến cho hai cái lưỡi liềm sắc bén từng chút một xê dịch, cắt xé cơ thể
của nó, miệng vết thương cũng theo đo mà dần dần mở rộng.
Và cứ như thế, càng đau đớn, Hắc Kim Tinh Vân Báo càng dãy giụa, mà càng dãy
giụa lại khiến sự đau đớn càng lớn hơn. Nó giống như một vòng lặp vô hạn của
sự đau đớn tăng dần theo thời gian, chỉ cần Diệp Bạch không bị hất xuống, vòng
lặp sẽ không bao giờ dừng lại.
Chớp lấy thời cơ ngàn năm có một này, Lục Thiên Kiêu càng dốc toàn lực ra tay,
chiến kích hóa thành hành loạt tàn ảnh, giống như một bông sen sắt đang dần
dần nở nộ, điên cuồng công kích.
Keng keng keng, kích ảnh nhất thời đánh ra hàng loạt tia lửa tung bay trên cơ
thể đen như than của Hắc Kim Tinh Vân Báo, giống như là một màn trình diễn
pháo hoa tráng lệ giữa bầu trời đêm.
Cuối cùng, bằng vào một chút may mắn, kích ảnh trong một thoán chốc xẹt ngang
qua con mắt màu bích lục, ngay lập tức một dòng máu đỏ nóng hổi phun ra, kèm
theo đó là….
-Grào!!! Một tiếng gầm phá tan màng đêm, tiếng gầm của sự đau đớn và tức giận khôn cùng.
------Hết------