Uy Lực Của Tê Liệt


Người đăng: QuytSweet

-Lục đại ca, phía trước hình như có động tỉnh!

Đi sâu vào khu vực màu xanh, Diệp Bạch cẩn thận núp người sau một thân cây,
chỉ tay về phía trước không xa nói. Nơi đó hiện có một con ma thú di chuyển,
con ma thú này có hình dáng hơi giống chó hoang nhưng lại có phần thân trên to
gấp đôi thân dưới, chân sau ngắn và nhỏ, lông mao trên đầu có màu vàng kim.

Lục Thiên Kiêu nhìn theo, ánh mắt như chim ưng cẩn thận đánh giá một hồi, khẽ
nói

-Là một con Kim Quan Cẩu, ma thú cấp 2 sơ cấp, nhìn điệu bộ nó thế kia hình như là đang đi săn một mình, hai em đứa nào muốn thử sức?

-Để em!

Luân Vũ Tuyệt khẽ nói, rút đao trên lưng rời khỏi chỗ ẩn nấp, từng bước chân
chậm rãi từ từ tiếp cận Kim Quan Cẩu.

Mặc dù đi rất chậm nhưng bằng thính giác nhạy bén, Kim Quan Cân ngay lập tức
phát hiện sự hiện diện của Luân Vũ Tuyệt, với bản tính khác máu của một loài
thú ăn thịt, cộng với cơn đói cồn cào, nó liền gầm gừ phóng về phía Luân Vũ
Tuyệt, cái miệng lởm chởm răng nhọn vô cùng ghê tởm há rộng ra cắn đến.

-Đến tốt!

Vẻ mặt Luân Vũ Tuyệt hiện lên nụ cười tự tin, thân hình đứng bất động chờ đợi
Kim Quan Cẩu phóng đến. Đến khi khoản cách giữa hai bên còn chưa đầy 2m, Kim
Quan Cẩu liền nhào người lên ý đồ muốn cắn đứt cổ họng của Luân Vũ Tuyệt thì
hắn mới hành động.

Long Hồn vũ kỹ - Tê Liệt

Trong khoản khắc một cái nháy mắt ngắn ngủi, Luân Vũ Tuyệt bằng vào cơ thể dẻo
dai đầy dức bậc của mình, cực tốc nghiên người sang phải dễ dàng né thoát cú
cắn hiểm hóc của Kim Quan Cẩu, đồng thời đem đao răn cưa chắn trước người,
lưỡi đao nằm ngang hướng ra ngoài không cần dùng lực vẫn có thể dễ dàng lóc
một miếng thịt trên người Kim Quan Cẩu, máu tươi nhất thời bắn lên khắp mặt
Luân Vũ Tuyệt.

Tấn công thất bại cộng với bị thương làm cho hung tính của Kim Quan Cẩu càng
bộc phát, nó hướng về phía Luân Vũ Tuyệt ‘Gâu’ một tiếng giận dữ, cả người
bổng nhiên bốc lên từng đợt hỏa diễm nóng bỏng, nhất là phần lông mao giờ đây
đã biến thành một cột hỏa diễm đỏ rực. Kim Quan Cẩu đã sử dụng kỹ năng thiên
phú của nó - Dương Kim Hỏa.

Sử dụng khả năng thiên phú, Kim Quan Cẩu liền há mồm ngưng tụ hỏa nguyên tố
trong không khí tạo thành một quả cầu lửa đỏ rực chuẩn bị bắn về phía Luân Vũ
Tuyệt. Kỹ năng Dương Kim Hỏa này, uy lực tương tự như một đòn toàn lực của
chiến sư Không Linh Cảnh, nếu hứng chịu trực tiếp, Luân Vũ Tuyệt không chết
cũng phải trọng thương.

Bất quá, Luân Vũ Tuyệt dù chỉ mới là tân binh nhưng lại không phải là tay mơ,
từ lúc huấn luyện với Vu lão để hội tụ huyết tính, hắn đã phải chém giết không
ít hơn trăm con ma thú. Trong đó cũng không thiếu những con ma thú cấp 2 sơ
cấp như con Kim Quan Cẩu trước mắt này.

Đối mặt với đòn tấn công mang tính kết liễu của Kim Quan Cẩu, Luân Vũ Tuyệt
lại khoanh tay nhàn nhã mở miệng đếm ngược

-Năm

-Bốn

-Ba

-Hai

-Một

-Bùm

Chữ ‘Bùm’ vừa phát ra khỏi miệng, Kim Quan Cẩu đang khí thế hừng hực bổng
nhiên ngã ầm xuống đất, toàn thân tê liệt, hỏa diễm nóng bức biến mất, hỏa cầu
đang ngưng tụ cũng tiêu tan, chỉ có ánh mắt của nó là vẫn còn đảo quanh nhìn
chòng chọc vào Luân Vũ Tuyệt đang cầm đao răn cưa từng bước đi đến, có điều
ánh mắt này đã không còn dự hiếu sát, mà lại là ánh mắt của hoảng sợ và mê
man, thậm chí còn xuất hiện cả sự cầu xin tha mạng.

Nhưng Luân Vũ Tuyệt sẽ không bao giờ quan tâm đến ánh mắt của nó, trong khoản
thời gian huấn luyện sống không bằng chết với Vu lão, hắn đã hiểu rõ một điều,
một khi đã kết thù với một con ma thú nào đó, vậy sẽ chỉ có hai kết quả có thể
xảy ra, một là nó chết, hai là mình chết. Ở thế giới của ma thú, hoàn toàn
không có sự nhân từ.

-Tiểu cẩu, gặp phải ta xem như mi xui xẻo, tạm biệt

Luân Vũ Tuyệt cười nhạt, đao răn cưa đưa lên cao rồi không một chút nhân từ
chém mạnh xuống, phạch một tiếng, một đao cắt lìa đầu Kim Quan Cẩu.

-Hay, Vũ Tuyệt, đánh tốt lắm.

Lục Thiên Kiêu đi ra khỏi chổ ẩn nấp, khen ngợi nói

-Nếu anh đoán không lầm thì đây chính là sức mạnh của độc tố Tê Liệt đi.

-Vũ Tuyệt, quá dữ, chỉ hai chiêu liền giết chết một con ma thú cấp 2 sơ cấp. Cái phương thế này, sợ là tao cũng không thể làm được nha.

Diệp Bạch hâm mộ nói

Luân Vũ Tuyệt dùng đao xẻ bụng Kim Quan Cẩu moi ra một viên ma hạch màu đỏ cất
vào túi, vui vẻ cười nói

-Mày không làm được, vậy thì nhận tao làm lão nhị đi, Lục đại ca đứng đầu, tao lão nhị, mày lão tam, thế nào?

-Hứ, tao nói là không làm được chứ tao đâu nói là thua mày, muốn làm lão nhị của bổn đại gia, còn khuya!

Diệp Bạch khịt mũi xem thường nói

-Có gì để từ từ nói sau, chúng ta phải mau chóng rời khỏi đây thôi, mùi máu tanh là thứ phi thường hấp dẫn ma thú ăn thịt.

Lục Thiên Kiêu ra lệnh rồi dẫn đầu theo một hướng khác mà nhanh chân bước đi.

-Bộ xương của Kim Quan Cẩu là nguyên liệu chế tạo binh khí rất có giá trị a, đem về đưa cho Diệp lão chắc có thể trừ bớt được không ít nợ. Tiết thật, cái Túi Da của mình thật sự là quá bé.

Luân Vũ Tuyệt nhìn xác của Kim Quan Cẩu nằm trên mặt đất, tắc lưỡi một cái
tiết nuối, rồi nhanh chóng bám theo Lục Thiên Kiêu.

Diệp Bạch nhìn bộ dạng tiếc của của Luân Vũ Tuyệt liền bĩu môi châm chọc

-Thôi đi ông tướng, cái ma hạch kia bán đi cũng được 50 đồng vàng rồi, tham vừa thôi cha.

-Tao đâu phải đại gia như mày, tao nghèo lắm a, đến mua vũ khí còn mua nợ nữa mà.

……………..

Bời vì càng lúc càng đi sâu vào trong núi Lục Vĩ, tần xuất bắt gặp ma thú ngày
càng nhiều, đại đa số đều là ma thú cấp 1, cấp 2, thỉnh thoảng cũng sẽ xuất
hiện ma thú cấp 3.

Đối với những con ma thú này, ngoại trừ ma thú cấp 3 ra phải tránh né ra, Lục
Thiên Kiêu đều để cho Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch thay nhau chiến đấu với ma
thú cấp 1 cấp 2, bằng cách đó từ từ tích lũy kinh nghiệm cho chính bản thân
mỗi người.

Kết thúc một ngày chém giết ma thú, ba người của tiểu đội Lam Điểu dựng trại
trên một tán cây cao, dựa theo chỉ dẫn của Lục Thiên Kiêu mà ngụy trang ẩn
mình, tiến hành nghỉ ngơi dưỡng sức.

-Vũ Tuyệt, Diệp Bạch, cầm lấy, là thuốc bột xua đuổi côn trùng đấy, mỗi đứa rắc lên người một ít

Lục Thiên Kiêu dựa người vào thân cây, từ Túi Da của mình lấy ra một cái bình
nho nhỏ, trên nắp bình có mười mấy cái lỗ y như lọ tiêu xay đưa cho hai người
Luân Vũ Tuyệt

-Ở trong rừng rậm, ngoài ma thú ra thì độc trùng cũng là một trong những nguyên nhân giết chết rất nhiều chiến sư, sau này nếu có hoạt động một mình, các em phải nhớ rõ điều này.

-Cảm ơn Lục đại ca.

Diệp Bạch nhận lấy bình thuốc nhỏ, rắc lên người một chút rồi đưa cho Luân Vũ
Tuyệt

Luân Vũ Tuyệt tùy ý rắc một chút thuốc lên người, khẽ hỏi

-À mà Lục đại ca, chúng ta hiện nay đã đi qua khu vực màu xanh chưa?

Lục Thiên Kiêu nghe thế cũng không trả lời ngay là ngước đầu nhìn lên những vì
sao trên bầu trời, sau đó lại mở tấm bàn đồ ra, tính toán một thoán nói

-Hiện tại chúng ta đang ở trung tâm của vùng màu xanh, phía tây sườn núi Lục Vĩ, nếu theo tốc độ hiện giờ thì cần đi một ngày một đêm nữa là sẽ đến thung lũng Yên Tử, bất quá bởi vì chúng ta nghỉ ngơi vào ban đêm nên phải mất đến hai ngày thời gian di chuyển.

-Lục đại ca, nếu đến khu vực nguy hiểm màu vàng của ma thú cấp 3, vậy chúng ta sẽ tránh bọn chúng ra hay vẫn chiến đấu như bây giờ?

Diệp Bạch cắn miếng thịt khô trên tay, chớp mắt hỏi.

Lục Thiên Khiêu không chắc chắn lắm, lắc đầu đáp

-Đối đầu với ma thú cấp 3, nếu là một con cấp 3 sơ cấp thì anh còn có thể nắm chắc mấy phần chiến thắng, còn nếu đụng phải mấy con có cấp bậc cao hơn, hoặc cùng lúc chạm mặt nhiều con, thì chúng ta chỉ có thể bỏ chạy mà thôi.

-Lục đại ca, nếu lúc chiến đấu, hai chúng em hợp tác với anh thì sẽ như thế nào, hơn nữa kết hợp với độc tố của em, có khả năng giết chết một con ma thú cấp 3 trung đẳng không?

Luân Vũ Tuyệt nghe vậy, mày hơi nhíu lại, cất lời. Ma hạch của một con ma thú
cấp 3 đáng giá đến 500 đồng vàng, nếu giết được một con vậy số nợ của hắn với
Diệp lão liền có thể thanh toán dễ dàng rồi.

Lục Thiên Kiêu cười khổ nói

-Cái này cũng khó nói, nếu là mấy loài ma thú dạng thiên về tấn công thì chúng ta còn có chút cơ may, còn nếu như gặp phải ma thú chuyên về tốc độ hoặc phòng ngự thì hoàn toàn không có khả năng. Tốc độ của ma thú cấp 3 trung cấp, trong ba người chúng ta không một ai có thể theo kịp, càng đừng nói chi đến ma thú chuyên phòng ngự, với lớp da siêu cường của ma thú cấp 3 trung đẳng, vũ khí bằng thép tinh của anh và em không cách nào có thể xuyên thủng được, chỉ có cặp liềm vũ khí bậc 4 của Diệp Bạch là có khả năng phá bỏ lớp phòng ngự đó. Tuy nhiên với sức mạnh hiện nay của Diệp Bạch, sợ rằng còn không đủ gây ra tổn thương quá lớn cho nó.

Luân Vũ Tuyệt vẫn chưa chịu từ bỏ, hỏi tiếp

-Thế nhưng nếu cái liềm của Diệp Bạch có mang độc tố Tê Liệt hoặc Ăn Mòn của em thì thế nào? Nếu đôi liềm đó có thể phá vỡ phòng ngự thì tất nhiên cũng có thể đưa hai loại độc tố của em vào bên trong cơ thể ma thú a!

Diệp Bạch nghe thế đôi mắt liền sáng lên, vô tay cái chách

-Đúng vậy nha, độc tố của Vũ Tuyệt kết hợp với hai cái liềm gia truyền của em thật sự là tuyệt phối.

-Có lẽ đây là một ý kiến không tồi.

Đôi mắt Lục Thiên Kiêu sáng lên tinh quang, giết chết ma thú cấp 3, ai mà
không ham chứ. Tuy nhiên sau khi nghĩ kỹ lại một chút, Lục Thiên Kiêu không
chắc lắm cất lời

-Nhưng mà Vũ Tuyệt này, độc tố của em nếu như bôi lên liềm của Diệp Bạch vậy có thể nào bị hỏa diễm của hắn đốt cháy mất hay không?

-Em cũng không rõ nữa

Luân Vũ Tuyệt mờ mịt lắc đầu

-Cái này thì cần gì đoán mò, thử một chút là biết ngay ấy mà

Diệp Bạch đưa lưỡi liềm ra trước người Luân Vũ Tuyệt, bùng một cái, một ngọn
lửa đỏ rực phừng phựt cháy trên bề mặt lưỡi liềm

-Vũ Tuyệt, mày cho thử độc tố của mày vào ngọn lửa của tao xem, à mà bỏ loại độc tố Tê Liệt thôi nha, đừng có bỏ Ăn Mòn vào, cẩn thận không hủy luôn vũ khí gia truyền của tao đó.

-Biết rồi, để tao thử

Trong ánh mắt hồi hộp của Lục Thiên Kiêu và Diệp Bạch, Luân Vũ Tuyệt khẻ vươn
một ngón tay lên trên ngọn lửa, từ đầu ngón tay, một giọt độc tố Tê Liệt màu
trắng đục dần ngưng tụ rồi rơi xuống.

Tách

Giọt độc tố xuyên qua ngọn lửa đỏ rực rơi chính xác trên lưỡi liềm, ngay sau
đó một chuyện vô cùng kì lạ xảy ra, ngọn lửa đang cháy hừng hực bổng nhiên như
bị một con dao vô hình cắt ra làm đôi, một phần cháy ở vùng lưỡi gần cán liềm,
một phần cháy ở đầu lưỡi liềm. Mà thứ cắt ngọn lửa này không gì khác chính là
giọt độc tố kia.

Thấy vậy, đầu óc Luân Vũ Tuyệt liền lóe lên tinh quang, nói

-Em hiểu rồi, độc tố Tê Liệt của em ngoài chức năng làm tê liệt xung điện dẫn truyền tín hiệu của hệ thần kinh còn có thể làm tê liệt cả mạch vận chuyển tinh khí, mà lửa của Diệp Bạch chính là do hắn sử dụng tinh khí tạo thành nên mới dẫn đến hiện tượng quỷ dị này.

-Này, nói như thế không phải chỉ cần bôi độc dược của mày lên lưỡi liềm của tao, vậy thì tao sẽ không thể nào dùng hỏa diễm để cường hóa nó nữa à? Nếu không thể cường hóa thì đánh đấm thế quái nào được?

Diệp Bạch trợ trắng mắt nói. Bản thân hắn lúc này chỉ có hai Long Hồn vũ kỹ
thôi nha, làm thế này không phải khiến một trong hai vũ kỹ của hắn trở nên vô
dụng hay sao chứ?

-Cái này cũng không nhất định

Lục Thiên Kiêu khẻ nói

-Diệp Bạch, em đừng quên hai cái lưỡi liềm của em là được đúc bằng Đổng Tinh, một trong ‘thập đại cường kim’. Mà để lọt vào trong danh sách này, chỉ mỗi tính chất cứng rắn thôi là chưa đủ, ngoài độ bề siêu cường của mình ra, Đổng Tinh còn có khả năng dẫn truyền tinh khí vô cùng siêu việt. Có nghĩa là ngoài cách bao phủ hỏa diễm bên ngoài ra, em vẫn còn cách đưa tinh khí vào bên trong vũ khí sau đó biến nó thành hỏa diễm để cường hóa đôi liềm sắc của mình.

Rắc! Bổng nhiên một tiếng cành cây gãy đột ngột vang lên trong màn đêm thanh
vắng cắt đứt cuộc trò chuyện của ba người.

-------Hết------


Trứng Rồng - Chương #40