Người đăng: QuytSweet
Diệp Bạch ở đằng xa nghe thấy vậy liền lạch bạch chạy tới chúc mừng
-Vũ Tuyệt, mày đột phát Không Linh Cảnh rồi sao? Chỉ trong hai tháng từ Tu Thể Cảnh tầng 6 lên đến Không Linh Cảnh, cái tốc độ này có thể so sánh với tuyệt thế thiên tài rồi, gớm thật!
-Thiên tài cái gì, chỉ là nhờ đan dược thôi.
Luân Vũ Tuyệt cười đáp
Lục Thiên Kiêu nhìn Diệp Bạch bổng nhiên sực nhớ ra chuyện quan trọng
-Chết cha! Anh với Vũ Tuyệt bận đánh nhau liền quên truy đuổi thích khách rồi, Diệp Bạch, em có còn nhớ bộ dạng kẻ đó như thế nào không?
Luân Vũ Tuyệt : (...). ‘Rò ràng là anh điên cuồng đánh em nha, ở đâu ra chúng
ta bận đánh nhau đây?’
-Em có nhìn thấy đâu mà nhớ với không, vừa nãy em đi tiểu thì bổng nhiên không biết từ đâu phóng đến một cái gai nhọn xém tý nữa là bắn trúng tiểu đệ đệ của em rồi, Lục đại ca, anh lại bên kia mà xem, cái gai nhọn đó còn dính vào tường rào ấy.
Diệp Bạch lắc đầu đáp
-Là gai nhọn sao, có thể kẻ này chuyên môn sử dụng ám khí, rất có thể là một sát thủ, anh phải lập tức báo động cho mọi người trước khi hắn kịp ra tay lần thứ hai, các em cẩn thận một chút, nếu gặp phải hắn cũng đừng ham đánh nhau, chỉ gần giữ chân hắn là được.
Lục Thiên Kiêu suy đoán nói, đồng thời chuyển thân chạy ra ngoài khu nhà.
-Khoan đã Lục đại ca, cái gai đó…hình như là do em bắn đấy. Vừa nãy em chuyển hóa Chiến Giáp xong thì nổi lên hứng thú muốn thử nghiệm chức năng phóng gai của nó, ai ngờ lại xém tý nữa ngộ thương Diệp Bạch.
-Diệp Bạch, cho tao xin lỗi nha, tất cả đều là hiểu lầm, hiểu làm cả thôi, a ha ha.
Luân Vũ Tuyệt bộ mặt xấu hổ gãi mũi cười cười
Diệp Bạch nghe thế, bộ mặt thoán cái đỏ bừng lên vì tức giận, bất ngờ nhào đến
đấm vô mặt Luân Vũ Tuyệt một đấm
-Hiểu lầm con em mày, xém tý nữa là toi luôn mệnh căn của tao rồi. May mắn là trật đấy, nếu mà thật sự bắn trúng, xem tao liều mạng với mày thế nào!
Luân Vũ Tuyệt xoa xoa cái má có chút đau, nhưng tuyệt nhiên không hề tức giận,
cười chọc ghẹo
-Nếu mà trúng thật thì cùng lắm tao chịu tránh nhiệm với mày vậy thôi!
-Hứ, ai cần mày chịu trách nhiệm, bổn đại gia không phải cái thể loại nam nữ đều ăn như mày.
Chút chuyện nháo sự nho nhỏ cứ thế trôi qua, chỉ tại vì hành động chơi ngu của
Luân Vũ Tuyệt, cả tiểu đội đã có một đêm không ngủ.
…………………….
Sáng hôm sau, tại phòng chỉ huy của đoàn trưởng mỹ nữ.
Hàn Thiên Hương cả người lười biếng nghiên người tựa vào ghế da thú, ngón thay
thon dài gõ nhẹ thành ghế vang lên từng hồi nhịp điệu, ánh mắt có chút khó tin
không thể phát giác nói
-Luân Vũ Tuyệt, ngươi thật sự đã đột phá Không Linh Cảnh, hơn nữa còn mang Long Hồn hệ Độc?
-Dạ đúng thưa đoàn trưởng, Vũ Tuyệt vừa mới đột phá thành công tối hôm qua.
Luân Vũ Tuyệt nghiêm túc đáp lời. Việc hắn không có đan điền, vị đoàn trưởng
mỹ nữ chắc chắn đã biết từ trước, dù sao quan hệ giữa cô ta và cha của hắn
cũng không phải dạng tầm thường, đó là còn chưa kể đến, lúc cô ta nhắt đến cha
hắn, nét mặt có một sự biến hóa cực kỳ khó phát hiện, nếu hắn không sở hữu
Thông Tuệ Kim Nhãn thì sẽ không tài nhào nhận ra thay đổi này, một nỗi u buồn
man mác ẩn sau đôi mắt xếch lạnh lùng đó.
Lục Thiên Kiêu đúng bên cạnh ôm quyền cung kính nói
-Đoàn trưởng, hiện nay Vũ Tuyệt đã có tu vi Không Linh Cảnh rồi, tiểu đội Lam Điểu cũng đủ yêu cầu tiếp nhận nhiệm vụ, mong đoàn trưởng ban hành nhiệm vụ.
Thông thường, nhiệm vụ của tiểu đội đều là do Đại đội trưởng ban hành, tuy
nhiên tiểu đội Lam Điểu lại trực thuộc đại đội 11, mà đại đội 11 là đại đội
vừa mới được thành lập, chỉ có hai tiểu đội Lam Điểu và Hồng Lang, cho nên
cũng không có đại đội trưởng mà chịu sự quản lý trực tiếp của đoàn trưởng. Vì
thế nhiệm vụ cũng là do đoàn trưởng phát động.
Hàn Thiên Hương không có lập tức trả lời, ánh mắt từ đầu tới cuối chỉ nhìn mỗi
khuôn mặt của Luân Vũ Tuyệt, tuy nhiên lại giống như là đang suy nghĩ về điều
gì đó xa xăm. Mãi một lúc lâu, đoàn trưởng mỹ nữ mới thở dài một tiếng, từ
trong đống cuốn trục lộn xộn trên bàn, lấy ra một cuốn trục màu vàng nho nhỏ
ném cho Lục Thiên Kiêu
-Nhiệm vụ của các ngươi đây, bắt đầu bằng một nhiệm vụ cấp C đi.
Lục Thiên Kiêu hai tay tiếp nhận cuốn trục nhỏ, nhanh chóng mở ra đọc một lượt
từ trên xuống dưới, đôi mắt dần trở nên nghiêm túc
-Là một nhiệm vụ tìm kiếm, đoàn trưởng cái này có phải hơi quá sức đối với hai tân binh như Vũ Tuyệt và Diệp Bạch?
-Qúa sức gì mà quá sức, không phải còn ngươi ở bên cạnh hai đứa nó sao? Mau đi làm đi, thời gian hạn định của nhiệm vụ này là một tuần, nếu sau một tuần mà ba người các ngươi không hoàn thành được, liền theo quân pháp mà xử lý.
Hàn Thiên Hương hừ lạnh một tiếng, ánh mắt nhìn về phía Luân Vũ Tuyệt không
biết vì sao mà trở nên ác liệt, giống như là cực kỳ chán ghét.
-Thuộc hạ tuân lệnh.
Bổng nhiên bị đoàn trưởng quát mắng, Lục Thiên Kiêu nào dám ý kiến ý cò cái gì
nữa, liền nhận lệnh cho nhanh rồi lui ra ngoài.
……………..
Ra đến bên ngoài, Luân Vũ Tuyệt tò mò hỏi
-Lục đại ca, nhiệm vụ này là gì thế, sao lại bảo là quá sức với tụi em?
Lục Thiên Kiêu bất đắc dĩ nói
-Là một nhiệm vụ cấp C, yêu cầu chúng ta đi vào bên trong dãy núi Vĩ Long, trong vòng bảy ngày tìm một đóa hoa tên là Bạch Tuyết Lan đem về. Có điều loài hoa này lại chỉ nhất định sinh trưởng ở một vùng thung lủng nhỏ hẹp nằm phía đông dãy núi Vĩ Long, thuộc khu vực nguy hiểm màu vàng thường xuyên có ma thú cấp 3 qua lại. Khu vực này, cho dù là những binh lính lão luyện đi vào cũng chưa chắc có thể toàn mạng trở ra chứ đừng nói chi là một tiểu đội chỉ có ba người như chúng ta, hơn nữa hai đứa các em chỉ mới là tân binh đi vào lại càng nguy hiểm. Nhiệm vụ này thật sự không hề đơn giản.
Luân Vũ Tuyệt khẻ nhìn qua Diệp Bạch
-Diệp Bạch, mày sợ sao?
-Có gì phải sợ chứ, dù cho chúng có là ma thú cấp 3 thì đã sao, có thông minh dược như nhân loại chúng ta? Đánh đấm với chúng nói, tao chỉ cần chém chém vài liềm là đủ kết liễu tính mạng chúng nó rồi.
-Tao cũng không sợ.
Luân Vũ Tuyệt dứt khoát nói
-Lục đại ca, chúng em không sợ, chẳng lẻ anh lại sợ sao?
Lục Thiên Kiêu ngay lập tức bị lời nói của Luân Vũ Tuyệt chọc cho bật cười
-Ha ha, Lục Thiêu Kiêu ta từ lúc bắt đầu biết chém giết đến nay đã hơn bốn năm, từ lâu đã không còn biết sợ là gì nữa rồi. Được, sự can đảm của các em thật sự làm anh phải lau mắt mà nhìn đấy, không phải chỉ là đi hái một đóa hoa thôi sao, đối với tiểu đội Lam Điểu chúng ta chỉ là muỗi.
Dứt lời, bộ dạng Lục Thiên Kiêu trở nên phi thường nghiêm túc dặn dò
-Bất quá nói gì thì nói, lần thâm nhập dãy nũi Vĩ Long lần này chính là thử thách đầu tiên của tiểu độ chúng ta, các em tự tin nhưng không được tự mãn. Tốt nhất là phải chuẩn bị kỹ càng trước khi đi, hai đứa cần vũ khí gì thì đến chỗ Diệp lão mà xin, à nhầm, mà mua. Anh quên nói với hai em, Diệp lão chỉ cấp miễn phí mỗi người một bộ Chiến Giáp thôi, về sau việc sửa chữa Chiến Giáp hay mua bán vũ khí đều phải dùng tiền để trao đổi.
-Sau khi chuẩn bị vũ khí xong cũng đừng quên tích trữ đồ ăn và nước uống, bên trong dãy núi Vĩ Long có rất nhiều ma thú, cho nên tối kị nhất chính là đốt lửa nướng thịt. Mọi việc sinh tồn đều phải được chuẩn bị từ trước, các em phải nhớ cho rõ. Ngoài ra còn phải ghé qua dược phòng mua thêm một vài viên thuốc giải độc nữa, tuy nhiên chuyện này để anh lo liệu, các em cứ chuẩn bị thức ăn và nước uống đầy đủ là được.
-Tuân lệnh!
Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch bộ dạng phi thường nghiêm túc đáp lời.
………………………
Dãy nứi Vĩ Long trải dài trên dãi đất 1.100 cây số, phân chia khu vực phía
đông lục địa thành hai phần hoàn toàn tách biệt, toàn bộ dãy núi được tạo
thành từ mười hai ngọn núi to lớn san sát nhau, mỗi ngọn núi lấy số thứ tự từ
1 đến 12 để phân biệt, khởi đầu từ Nhất Vĩ và kết thúc bởi Thập Nhị Vĩ.
Một ngày sau, ba người Luân Vũ Tuyệt đã đứng trước bìa rừng dưới chân núi Lục
Vĩ thuộc dãy Vĩ Long.
Vũ khí của Lục Thiên Kiêu là một cây kích màu đen dài 2.2m, nặng 30 cân gác
trên lưng, hoàn toàn được đút từ thép tinh vô cùng cứng rắn, lưỡi kích cũng
được sơn đen chỉ để lộ một chút ánh trắng nhỏ ở phần đầu kích và phần mép hai
lưỡi đao bán nguyệt sắc lạnh.
Diệp Bạch thì vẫn như lúc trước, vũ khí là hai cây liềm gặt lúa đã rĩ sét, tuy
nhiên bất cứ ai chỉ vì vẻ bề ngoài xấu xí mà khi thường nó đều chắc chắn phải
nhận trái đắng. Hai cái lưỡi liềm này bề ngoài sần sùi như vậy nhưng thật ra
không phải do rỉ sét mà chính là do vật liệu luyện chế ra nó, theo như lời
Diệp lão nói thì thứ kim loại này gọi là Đổng Tinh, là một trong số ‘thập đại
cường kim’ của thế giới, phi thường cứng rắn. Hai cái liềm này chính xác là
một loại vũ khí đáng sợ, ít nhất chỉ bằng thứ kim loại Đổng Tinh tạo ra nó thì
hai cái liềm này đã đạt tiêu chuẩn của vũ khí bậc 4 trên tổng xếp hạng 5 bậc,
thiếu một chút nữa đã trở thành một thanh ‘Vương Binh’.
Còn Luân Vũ Tuyệt, vũ khí hắn lựa chọn là một thanh đơn đao dài 80cm, chuôi
đao bọc da dài 20cm, thân đao dài 60cm với lưỡi đao dạng răng cưa, mỗi răng
cưa được tạo hình như răng cá mập chỉ dài 1cm, tổng cộng 60 răn cưa nối tiếp
nhau từ phần mũi đao kéo đến chuôi đao, cả thanh đao nặng tổng cộng 15 cân và
hoàn toàn được đúc bằng thép tinh. Đao này là do Luân Vũ Tuyệt nhờ Diệp lão
luyện chế dựa trên ý tưởng của hắn, mà mục đích của cái ý tường này không gì
khác ngoài tối đa hóa khả năng đưa độc tố của hắn vào trong cơ thể kẻ địch,
chỉ cần bị chém trúng, vậy thì xác định!
Thật ra ban đầu Luân Vũ Tuyệt định sử dụng vũ khí là kiếm bởi nó có hai lưỡi,
làm cho khả năng tạo vết thương lớn hơn, thế nhưng ngặt nổi hắn không có bất
cứ một chút cơ sở kiếm thuật nào cả nên chỉ có thể chuyển sang đao. Khác với
kiếm, đao dễ sử dụng hơn, chì cần chém chém chém và chém, sức mạnh càng lớn
thì đường đao càng uy lực, không quá phụ thuộc vào chiêu thức hoa mĩ, bay nhảy
biến ảo nhiều.
Bất quá giá thành chế tạo thanh đao này cũng không hề rẽ, đến tận 500 đồng
vàng. Chỉ có điều Diệp lão cũng là người dễ gần, dễ nói chuyện, nên đặc biệt
phá lệ cho phép Luân Vũ Tuyệt nghi nợ, sau này từ từ trả dần.
Lục Thiên Kiêu quan sát bản đồ da thú trên tay một chút, sau đó lại đối chiếu
với khung cảnh địa hình của dãy núi trước mặt, nói
-Bạch Tuyết Lan sinh trưởng trong thung lủng Yên Tử nằm giữa núi Lục Vĩ và Thất Vĩ, nếu chúng ta xâm nhập dãy núi theo hướng này thì quảng đường đi sẽ là ngắn nhất.
-Lục đại ca, anh cứ dẫn đường đi, mấy thứ này chúng em chả biết gì đâu.
-Hai đứa thật là, vậy đi thôi.
Lục Thiên Kiêu nghe vậy chỉ biết lắc đầu cười khổ, gấp tấm bản đồ da thú lại,
dẫn đầu thằng tiến vào khu rừng trước mặt. Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch nhanh
chóng bám theo.
Bời vì mới chỉ ở vùng bìa rừng, ma thú hoạt động chủ yếu là một số loài ma thú
ăn cỏ cùng động vật nhỏ yếu, hoàn toàn không đem đến một chút uy hiếp nào, cho
nên cả ba chỉ có thể nói chuyện phiếm để giết thời gian.
Diệp Bạch cứ chốc chốc lại thấy Lục Thiên Kiêu lấy bản đồ cùng la bàn ra dò
đường liền tò mò hỏi
-Lục đại ca, mấy cái khu vực màu vàng, màu xanh trên bản đồ là gì vậy?
-Mấy cái màu này à, là dùng để đánh dấu khu vực nguy hiểm.
-Khu vực nguy hiểm, là nơi thường có ma thú cường đị sinh sống sao?
Luân Vũ Tuyệt cũng tò mò hỏi theo
Lục Thiên Kiêu gật đầu
-Đúng vậy, như các em thấy đó, cả dãy núi vĩ long từ đầu đến đuôi đều được chia thành năm khu vực dạng đường kẻ. Cái đường kẻ màu đỏ nằm chính giữa này chính là biểu trưng cho khu vực có cấp độ nguy hiểm cao nhất, là nơi sinh sống cũng như hoạt động thường xuyên của các ma thú cấp 5, hay còn gọi là Thú Vương.
-Hai dòng kẻ màu vàng ở hai bên là khu vực có cấp độ nguy hiểm trên trung bình, là nơi sinh sống của ma thú cấp 3, cấp 4. Còn hai đường kẻ màu xanh ở ngoài cùng, cũng chính là nơi chúng ta đang đứng đây, khu vực có độ nguy hiểm thấp nhất, nơi sinh sống của ma thú cấp 1, cấp 2. Tuy nhiên vẫn thường xuyên có trường hợp ma thú cấp cao đến khu vực màu xanh để săn mồi, cho nên các em tuyệt đối đừng có sao nhãng.
-------Hết-------