Người đăng: QuytSweet
Biểu diễn xong toàn bộ chiến lực hiện có của mình, Diệp Bạch thu nhỏ cơ thể
lại, nhìn Lục Thiên Kiêu với ánh mắt chờ mong
Đối với tốc độ tấn công cực nhanh của Diệp Bạch, Lục Thiên Kiêu cũng rất ngạc
nhiên, tuy nhiên hắn vẫn trầm nhâm một chút rồi nói
-Diệp Bạch, Long Hồn vũ kỹ - Địa Kê Biến Thân này của em là vũ kỹ cường hóa thể chất, trong thời gian biến thân thành Kê Phong Điểu, tốc độ di chuyển, tốc độ tấn công cùng sức bậc sẽ được gia tăng trong phạm vi lớn, đây là một loại vũ kỹ có thể xếp vào hàng cường đại. Nhưng mà….
Diệp Bạch nuốt ‘ực’ một ngụm nước bọt, biết ngay là còn ‘Nhưng mà’ nữa mà.
-Nhưng mà vũ kỹ này chỉ cường đại khi chiến đấu 1 vs 1 mà thôi, còn nếu chiến đấu hội đồng, thân hình được cường hóa quá lớn của em lại không khác gì một cái bia ngắm sống cho những chiến sư công kích tầm xa cả.
-Vậy phải làm sao?
Diệp Bạch túa mồ hôi. Hiện nay hắn đã là một tên lính đánh thuê a, như thế có
nghĩa trước sau gì hắn cũng phải ra chiến trường, Lục đại ca nói như vậy không
không khác nào bảo hắn chính là kẻ chết sơm nhất sao?
Nhìn cái dáng vẻ hoang mang của Diệp Bạch, Lục Thiên Kiêu mím môi cười
-Ha ha, đừng có lo lắng, anh nói ra những điểu yếu này, chính yếu là để em nhận biết mình lợi thế về cái gì và nhược thế ở điểm gì, từ đó sẽ dựa theo quá trình rèn luyện mà khắc phục dần. Yên tâm đi, những chiến sư sở hữu vũ kỹ cường hóa thể chất dạng biến thân như em ở trong quân đoàn chúng ta có rất nhiều, anh sẽ từ từ hướng dẫn cho em phương thức kiểm soát khả năng biến thân này một cách tốt nhất, không nhất thiết khi nào biến thân cũng hóa thành một con Kê Phong Điểu đâu.
Diệp Bạch nghe vậy tâm tình đang treo cao liền hạ xuống, thờ phào một hơi.
Đợi Diệp Bạch bình ổn một chút tâm tình, Lục Thiên Kiêu lại nói
-Tiếp đến, anh sẽ kiểm tra kỹ năng thực chiến của hai em, Vũ Tuyệt, lần này em cũng sẽ tham gia. Chúng ta sẽ bắt đầu một trận chiến 1 vs 2, các em hãy dốc tất cả những gì mình có để công kích anh, không cần nương tay đâu, bởi vì anh cũng sẽ không nương tay với các em.
Dứt lời, khí thế của Lục Thiên Kiêu đột ngột dâng lên cao, Long Hồn màu huyết
đỏ phóng xuất ra ngoài, nó mạnh đến nổi chỉ vừa xuất hiện đã chấn cho hai
người Luân Vũ Tuyệt lùi ra sau một bước, mái tóc tung bay.
Lục Thiên Kiêu ngoắt tay
-Các em, lên đi.
-Được.
Khí thế Lục Thiên Kiêu mạnh như vậy, so với tên cướp đường mặt sẹo khi trước
còn có phần kinh khủng hơn mấy lần, Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch nhìn nhau
thầm gật đầu, sóng vai xông lên, sau đó lại chia ra hai bên trái phải tấn công
từ hai hướng. Cuộc chiến lần này, sợ rằng bọn họ có dùng toàn lực cũng chưa
chắn giành được chiến thắng.
Chiến đấu với Lục Thiên Kiêu, Diệp Bạch không dám có chút nào giữ lại, Long
Hồn phóng xuất, đồng thời cùng lúc sử dụng luôn hai Long Hồn võ kỹ, Địa Kê
Long Hỏa và Địa Kê Biến Thân, nháy mắt biến thành một con Kê Phong Điểu to lớn
với hai cánh tay người, mỗi cánh tay lại cầm theo một cái hỏa liềm đỏ rực lửa
nóng, điên cuồng chém chém chém.
Ở phía bên kia, Luân Vũ Tuyệt bạo phát toàn bộ Hải Hổ Kình Lực ẩn tàng trong
cơ thể, dẫn toàn bộ áp xuất cường độ cao vào trong nắm tay phải, một chiêu Hải
Hổ Bạo Phá Quyền toàn lực xuất ra. Một quyền này, khí thế cương mãnh tuyệt
luân, trên quyền đầu, một hư ảnh Hải Hổ màu lam nhạt ẩn hiện gầm lớn một tiếng
rung động lòng người.
Cùng một lúc đối đầu với hai chiêu thức toàn lực, một sắc bén như phong ba bão
táp, một cương mãnh như sóng đánh biển gầm, nét mặt Lục Thiên Kiêu dần trở nên
nghiêm túc.
Long Hồn vũ kỹ - Huyết Trảo.
Chỉ thấy Long Hồn vũ kỹ sau lưng Lục Thiên Kiêu gầm lớn một tiếng, hai cánh
tay hắn đã biến thành hai cánh tay màu đỏ như máu với năm móng vuốt sắt nhọn,
kèm theo đó là từng dòng khí màu đen u ám đến tận cùng.
Thi triển xong vũ kỹ, ngay tức khắc khi thế của Lục Thiên Kiêu bổng nhiên thay
đổi nghiên trời lệch đất, từ một nam thần cao lãnh bổng nhiên thiến thành sát
thần nơi địa ngục thâm sâu, sát khi ào ạt tuông ra vô cùng đáng sợ.
Bị vây trong thế gọng kìm hai mặt giáp công, Lục Thiên Kiêu cười khẽ một
tiếng, đột ngột lao ra xuất quyền vào làn mưa liềm ảnh đỏ rực hơi nóng của
Diệp Bạch, một quyền này tốc độ dù không nhanh bằng tốc độ chém của lưỡi liềm
thế nhưng lại lấy một phương thức kỳ dị dễ dàng xuyên thủng qua tầng tần liềm
ảnh, oang kích thẳng vào lồng ngực Diệp Bạch, bịch một tiếng trầm đục, đánh
Diệp Bạch văng xa năm sáu mét, lồng ngực một trận đau nhức khó chịu.
Lục Thiên Kiêu nháy mắt giải quyết xong Diệp Bạch thì Hải Hổ Bạo Phá Quyền
mang theo kình khí hung mãnh của Ngọc Phong cũng đã kéo đến sát lưng hắn, với
khoản cách gần như thế này, muốn tránh thoát đã là không thể.
Thế nhưng, Lục Thiên Kiêu vậy mà lại có thể tránh được, hắn hoàn toàn không di
chuyển bước chân, cả cơ thể bất chợt đổ gục xuống đất như bị vấp ngã, xuýt
xoát né tránh quyền ảnh, đồng thời ở giữa không trung xoay người lại, một tay
chộp lấy cổ tay phất lực của Luân Vũ Tuyệt, một tay chống đất vặn người san tô
một vòng, vút một cái ném mạnh Luân Vũ Tuyệt bay thằng vào vị trí Diệp Bạch
vừa té xuống không xa.
Đùng một tiếng, cả hai thằng liền nằm chỏng vó dưới mặt đất, bất quá Luân Vũ
Tuyệt có Diệp Bạch làm đệm lưng nên không đau đớn gì mấy, chỉ tội cho Diệp
Bạch, hắn vừa mới lồm cồm bò dậy lại dính phải đạn lạc.
Lục Thiên Kiêu thu hồi Long Hồn, phủi phủi hai tay một cái, nhẹ nhàn nói
-Đã thấy rõ sự khác biệt về chiến lực giữa anh và hai em chưa? Mới vừa rồi, anh chỉ là dùng thủ xảo chiến đấu thôi đấy, còn chưa xuất ra toàn lực đâu, nói thật, nếu như anh muốn, anh có thể dễ dàng kết liễu tính mạng của hai em trong nháy mắt.
-Bất quá không cần nhục chí, vũ kỹ của hai đứa cũng không phải là hàng yếu kém đâu, nhất là Vũ Tuyệt, một quyền vừa rồi của em không ngờ cũng đem đến cho anh áp lực rất lớn đấy, hoàn toàn không tồi. Cái các em thiếu lúc này là một nền tảng chiến đấu vững chắc cùng với kinh nghiệm chiến trường.
-Và quan trọng nhất, các em còn thiếu kỹ thuật giết người nữa a.
Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt bật thốt
-Kỹ thuật giết người?
-Đúng, chĩnh là kỹ thuật giết người, chỉ cần các em nắm rõ kỹ thuật này, khi ra chiến trường, mỗi chiều mỗi thức đều sẽ là sát chiêu, vừa ra tay lập tức thấy máu, chỉ cần em giết càng nhiều người, tỉ lệ sống sót của em trên chiến trường sẽ càng cao, phải nhớ rõ điều này.
-Giết càng nhiều người, tỉ lệ sống sót sẽ càng lớn!
Luân Vũ Tuyệt lẩm bầm, tuy rằng cách thức này hơi có chút máu tanh nhưng lại
vô cùng hợp lý, hắn lập tức ghi nhớ xuống
-Kiểm tra chiến lực như thế là được rồi, anh cũng đã nắm được tổng thể sức chiến đấu của hai em hiện nay. Bây giờ chúng ta sẽ chính thức đi vào nội dung huấn luyện, hai đứa triển khai Chiến Giáp đi.
Lục Thiên Kiêu ra lệnh, đồng thời kích hoạt Chiến Giáp của mình, cả cơ thể
ngay lập tức được bao phủ một bộ hắc giáp, đường nét góc cạnh sắt bén, đôi mắt
màu xanh lập lòe tràng ngập ám ảnh.
Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch nghe thế cũng triển khai Chiến Giáp của mình, một
tràng tiếng lạnh cạch vang lên, hai bộ Chiến Giáp màu xám liền xuất hiện trên
người hai đứa.
Chống đỡ sức nặng sáu bảy mươi cân của Chiến Giáp trên người, Luân Vũ Tuyệt
thông qua con mắt màu lam to lớn nghi hoặc nhìn Lục Thiên Kiêu
-Lục đại ca, bộ giáp này nặng quá, đến cả di chuyển còn khó khăn thì luyện tập sao được?
-Đúng đúng, nặng thế này thì sao mà luyện tập.
Diệp Bạch phụ họa
Lục Thiên Kiêu vẻ mặt vẫn nghiêm túc như thường, nhàn nhạt nói
-Hai em không cần phải triển khai Chiến Giáp ra cả người như thế, chỉ cần giữ lại phần thân thôi, những bộ phận còn lại thu hồi hết đi. Trọng lượng của phần thân giáp khoản 30 cân, với thể trạng hiện tai của các em xem như tương đối phù hợp
-Thu hồi như thế nào?
-Chỉ cần dùng ý nghĩ điều khiển Chiến Giáp, nếu là Chiến Giáp thế hệ củ của anh, các em chắc có lẽ cần khoản một tuần làm quen mới có thể phóng xuất tự nhiên, tuy nhiên Diệp lão cũng đã nói qua, Quái Thú là chiến giáp cộng sinh cho nên việc điều khiển sẽ tương đối dễ dàng, các em thử xem.
Luân Vũ Tuyệt nghe vậy liền làm theo hướng dẫn, tâm thần tập trung câu thông
với Chiến Giáp, sau đó điều khiển nó thu gọn các phần dư thừa lại. Lập tức, âm
thanh lạch cạch quen thuộc vang lên, Chiến Giáp màu xám bao bọc toàn bộ cơ thể
Luân Vũ Tuyệt liền tách rời ra, sau đó tựa như thủy triều rút lại vào trong
khối kim loại hình lục giác sau lưng, chỉ để lại phần giáp ngực và bụng.
-Oa thần kỳ như vậy!
Diệp Bạch bên cạnh hú lên một tiếng cảm thán, cái bộ Chiến Giáp này quả thật
chơi hơi bị vui nha.
-Diệp Bạch, nghiêm túc! Nếu không muốn bỏ mạng trên chiến trường thì lúc huấn luyện đừng có đùa giỡn, em đây là đang trêu đùa mạng sống của chính mình đó.
Lục Thiên Kiêu bất ngờ trừng mắt quá lớn, hàn ý cùng sát khí ngùn ngụt tỏa ra,
bao phủ lên cả người Diệp Bạch khiến hắn như lọt vô hầm băng, cả người không
tự chủ mà rung lên cầm cập, nhất là đôi mắt màu đỏ như máu của Lục Thiên Kiêu,
nó giống như đang muốn đòi mạng hắn vậy. Bị hù cho chết khiếp, Diệp Bạch lập
tức im bặt không dám hó hé nữa lời, thầm nhủ Lục đại ca khi tức giận thật đúng
là đáng sợ.
Luân Vũ Tuyệt đứng bên cạnh, mặt dù không bị sát khí cùng hàn ý của Lục Thiên
Kiêu bao phủ nhưng cũng không tự giác mà thẳng lưng lên, bộ dạng phi thường
nghiêm túc. Mục đích hắn đến đây, gia nhập quân đoàn Luân Vũ là để rèn luyện
chứ không phải chơi đùa, càng không phải để bỏ mạng nơi chiến trường ngoài
kia. Hắn đến đây là để trở nên hùng mạnh, sau đó sẽ một lần nữa trở lại gia
tộc, đường đường chính chính lấy lại ngôi vị tộc trưởng cho cha, quang minh
chính đại trước toàn thể tộc nhân, cầu hôn chị Bạch Tuyết.
Đó là mục tiêu duy nhất hắn đặt ra trong hai năm này, và bằng mọi giá hắn nhất
định phải đạt được mục tiêu này. Ở đây không có chỗ cho sự lười biếng và từ
bỏ.
Thấy hai người Luân Vũ Tuyệt đã chuẩn bị xong, Lục Thiên Kiêu vươn tay chỉ vào
phần mép thao trường, lạnh tanh nói
-Để bắt đầu buổi huấn luyện hôm nay, chúng ta trước hết khởi động một chút cho nóng người, chạy mười vòng thao trường chắc có lẽ đủ a, chỉ khoảng 8.000m thôi. Và tất nhiên, các em không được sử dụng tinh khí để chống đỡ, chỉ có thể sử dụng sức mạnh thân thể mà chạy. Đứa nào vi phạm, phạt 50 gậy!
-Bắt đầu.
Dứt lời, Lục Thiên Kiêu liền dẫn đầu chạy đi, tuy rằng cả người khoát Chiến
Giáp nặng sáu bảu chục cân thế nhưng tốc độ lại cực nhanh, chưa đến mấy giây
đã cách hai người Luân Vũ Tuyệt xa tít.
Nếu là bình thường, chạy 8.000m đối với Diệp Bạch không phải là cái đinh gì
cả, thế nhưng hiện tại bất đồng a, không chỉ chạy mà còn phải mang theo cái áo
giáp nặng 30 cân, hơn nữa còn không được sử dụng tinh khí, cái này thì làm sao
mà hắn chạy nổi đây.
-Lục đại ca, hắn ta là đang muốn tra tấn chúng ta sao?
-Mặc kệ có phải tra tấn hay không, mày đừng quên mục đích của chúng ta đến đây là để rèn luyện, rèn luyện để trở nên hùng mạnh. Mày không còn muốn tìm thằng mặt sẹo kia trả thù nữa à?
-Muốn chứ, mối thù này không trả, tao thề không làm người.
-Vậy thì xách đít lên mà chạy đi.
Luân Vũ Tuyệt vứt lại một câu cũng không thèm khuyên ngăn nữa, mang theo áo
giáp bạch bạch chạy đi, bởi vì sức nặng quá lớn lên mỗi bước chân đều vang lên
từng tiếng trầm đục.
Thấy Luân Vũ Tuyệt bắt đầu chạy, Diệp Bạch không còn cách nào khác liền cắn
răng bám theo
-Vũ Tuyệt, chờ tao với! Con mẹ nó, không phải chỉ 8.000m thôi à, ông đây thừa sức làm được.
-------Hết-------