Người đăng: QuytSweet
-Chiến Giáp mà chúng ta có thể sử dụng chỉ là loại bình thường thôi, đều do Diệp lão tự tay chết tạo cả đấy.
Đợi Lục Thiên Kiêu giải thích xong, Diệp lão mới cười nói
-Hai người các ngươi bây giờ đã hiểu Chiến Giáp là cái gì hay chưa?
-Dạ, hiểu rõ rồi.
Luân Vũ Tuyệt gật đầu đáp. Diệp Bạch cũng gật đầu theo nhưng ánh mắt vẫn chứa
tia nghi hoặc, đưa khối kim loại lục giác trên tay lên, khó hiểu hỏi
-Nhưng mà, cái khối kim loại nằng nặng này lại là chiến giáp sao?
Diệp lão nghe vậy bậc cười, liếc nhìn qua Lục Thiên Kiêu
-Tiểu Lục, ngươi biểu diễn cho chúng chúng xem đi.
Lục Thiên Kiêu thoán gật đầu
-Các em nhìn cho rõ. Chiến Giáp kích hoạt.
Chỉ thấy Lục Thiên Kiêu phóng xuất Long Hồn rồi gồng người lên một cái, từ
phần lưng áo của Lục Thiên Kiêu lóe lên một tia sáng rồi bổng dưng rách ra, để
lộ một khối kim loại hình thoi nhỏ như đầu ngón cái nằm dưới đốt sống cổ một
chút, sau đó khối kim loại liền nháy mắt phóng to ra, kích thước không sai
biệt lắm ngang bằng với khối kim loại mà hai người Luân Vũ Tuyệt đang cầm trên
tay.
Tiếp theo đó, trong ánh mắt cực kỳ kinh ngạc của hai người Luân Vũ Tuyệt, khối
kim loại hình thoi sau lưng Lục Thiên Kiêu kêu ‘lạch cạch’ một tiếng, giải
phóng ra hàng trăm mảnh kim loại lớn nhỏ khác nhau, có dày, có mỏng, có cong,
có dẹp, có nhọn, có dài, nối đuôi nhau y như hàng chục đoàn xe tàu lửa chạy
dọc khắp cơ thể Lục Thiên Kiêu. Cuối cùng ‘răn rắc’ một tiếng trầm thấp, tất
cả những mảnh kim loại liên kết lại, gắn chặt với nhau thành một khối, biến
hóa thành một bộ áo giáp màu đen hoàn toàn bao bọc cơ thể Lục Thiên Kiêu bên
trong.
Sau đó Long Hồn mờ ảo sau lưng Lục Thiên Kiêu gầm lên một tiếng dung nhập vào
bên trong Chiến Giáp, trở thành linh hồn của nó.
Bộ giáp này toàn thân duy một màu đen u tối ôm sát người, những vị trí quan
trọng trong cơ thể như ngực, lưng, bụng, tay chân, hạ bộ đều được gia cố bằng
những tấm kim loại dày liên kết với nhau, những phần còn lại thì được che chắn
bằng những tấm kim loại nhỏ và mỏng hơn tương tự vảy cá. Phần đầu có tạo hình
giống như một chiếc đầu rồng ôm mặt với răng nanh và một cái sừng nhọn ở giữa
tráng, hai bên sừng rồng là hai con mắt màu xanh mờ nhạt phát ra ánh sánh léo
lắt như đôm đốm giữa màng đêm.
Chỉ nhìn bề ngoài thôi, bộ giáp đã mang đến một sự trầm trọng cùng kinh hãi
khó tả, kết hợp với những chi tiết góc cạnh mạnh mẽ, mang đến một cảm giác u
tối như la sát dưới chín tần địa ngục.
Nhìn thấy bộ giáp mày, Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch lập tức bị chấn nhiếp tinh
thần không thốt nên lời.
Lục Thiên Kiêu cả người bao bọc bởi giáp sắt, khởi động hai tay một chút, cười
nói
-Thế nào, có phải quá mức khí phách, quá mức ngầu không?
Diệp Bạch đưa ngón cái lên, ánh mắt nóng rực sự hâm mộ.
-Lục ca uy vũ, quá ngầu, ngầu không thể tưởng tượng được, thật không nghĩ em mặc bộ giáp này sẽ trông như thế nào a. Đem đi tán gái là hết xẩy.
Diệp Bạch vừa nói xong, đít đã bị Luân Vũ Tuyệt đá thẳng một cước. Cái tên
đáng chết, lại dám trước mặt người tạo ra bộ giáp chiến đấu bảo rằng đem bộ
giáp đi tán gái, muốn chết có phải hay không. Luân Vũ Tuyệt liền hướng Diệp
lão ôm quyền
-Diệp lão, Diệp Bạch bản tính xưa nay là thế, người đừng có trách hắn a.
-Không sao, thật ra lúc chế tạo bộ giáp này, ta cũng có nghĩ sẽ mang nó đi tán gái cho nên mới thiết kế nó ngầu như vậy a. Thằng nhóc Diệp Bạch thế nhưng lại hiểu ý ta, vừa nhìn là biết công dụng tiềm ẩn của nó a, ha ha ha, đúng là hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy!
Luân Vũ Tuyệt chính thức cạn lời, xem ra Diệp Bạch đây là đệ tử gặp sư phụ,
tìm thấy tri kỷ của cuộc đời rồi nha.
Diệp Bạch tuy rằng bị Luân Vũ Tuyệt đá không đau lắm nhưng ánh mắt vẫn ai oán
không khác gì tiểu tức phụ
-Mày thấy chưa, tao nói làm sao sai được, sau này bớt bớt lại một chút nhá, đừng có hở ra là kêu tao dâm tặc, tao còn phải hảo hảo đi bái sư đây.
Đối với bộ dạng vô sĩ của Diệp Bạch, Luân Vũ Tuyệt không thèm quan tâm, ánh
mắt nồng nhiệt nhìn vào khối kim loại lạnh lẽo trên tay, có chút nôn nóng hỏi
-Diệp lão, con làm thế nào mới có thể mặc được bộ giáp này đây.
-Đơn giản thôi, lần đầu mặc Chiến Giáp sẽ có đau một chút khi Chiến Giáp kết nối với cơ thể. Tiểu Lục, ngươi đến giúp Diệp Bạch mặc Chiến Giáp đi, ta sẽ giúp Vũ Tuyệt.
-Vâng. Chiên Giáp giải trừ.
Lục Thiên Kiêu quát một tiếng, Chiến Giáp ngay tức khắc từng mảnh từng mảnh
tách rời nhau ra, sau đó nối đuôi nhau dung hợp lại thành khối kim loại hình
thoi sau lưng hắn, cuối cùng khối kim loại biến nhỏ lại bằng ngón tay như lúc
ban đầu. Cả quá trình cho dù là kích hoạt hay giải trừ đều không kéo dài quá
hai giây thời gian.
Sau khi giải trừ Chiến Giáp, Lục Thiên Kiêu liền bắt đầu hướng dẫn cũng như
giúp đỡ Diệp Bạch mặc Chiến Giáp
Mà ở bên cạnh, Diệp lão cũng đang giúp Luân Vũ Tuyệt, ông cầm khối kim loại
hình lục giác trên tay, sau đó bấm bấm cái gì đó bên trên khối kim loại, ‘rắc’
một tiếng, sáu cạnh của khối kim loại liền mọc ra sáu cái gai nhọn hoắt y như
chân nhện.
Hiệu chỉnh xong Chiến Giáp, Diệp lão cười nói
-Lần đầu mặc Chiến Giáp, tốt nhất là nên cởi quần áo ra, nếu không Chiến Giáp sẽ rất khó kết nối hoàn chỉnh với cơ thể.
-Dạ vâng.
Luân Vũ Tuyệt gật đầu liền cởi quần áo ra không chút ngại ngần, chỉ mấy giây
thời gian đã lột toàn bộ quần áo xuống, nếu Diệp lão mà không lên tiếng nhắc
nhở, sợ rằng hắn xém tý nữa là cưởi luôn cái quần con ra.
-Sẽ đau một chút đấy, ráng mà chịu đựng.
Diệp lão khẻ nhắc nhở, sau đó cầm khối kim loại đặt lên lưng Luân Vũ Tuyệt,
bấm nhẹ một cái, tức khắc sáu cái chân kim loại nhọn hoắc kia nháy mắt đâm
mạnh vào bên trong da thịt của Luân Vũ Tuyệt, xuyên qua tầng tầng máu thịt găm
thẳng vào xương sống, cơ hồ chạm vả vào tủy sống bên trong.
Không dừng lại ở đó, mấy cái chân nhện sau khi găm vào tủy sống còn không
ngừng ngoe ngẩy, hút từng chút một tủy sống đưa vào trong khối kim loại
-Tiểu tử, cố gắng một chút, đừng có bất tỉnh a, ngươi càng tỉnh táo, độ dung hợp với bộ giáp sẽ càng tăng, sau này khi tham gia chiến đấu sẽ càng dễ dàng hơn.
Diệp lão mắt mặt lúc này đã phi thường nghiêm trọng, lên tiếng nhắc nhở. Bộ
Chiến Giáp này là Chiến Giáp thế hệ thứ hai do ông bỏ hơn hai chục năm nghiên
cứu mới tạo ra, về cơ bản, bộ Chiến Giáp này so với những Chiến Giáp ông từng
chết tạo có khác biệt rất lớn. Nó là một Chiến Giáp cộng sinh có khả năng tiến
hóa tăng lên theo tu vi của ‘vật chủ’. Vì thế cho nên bắt buộc trong quá trình
kết hợp, chiến sư phải càng tỉnh táo càng tốt.
Nghiên cứu cả cuộc đời ông, thành hay bại đều hoàn toàn phụ thuộc vào thời
khác này.
( Cái này là Chiến Giáp thế hệ mới chứ không phải Chiến Giáp siêu cấp, được
Diệp lão tạo ra mục đích là để cung cấp đại trà cho tất cả binh lính, bất cứ
người nào cũng có thể mặc được, vậy cho nên dùng hai người Luân Vũ Tuyệt và
Diệp Bạch để thử nghiệm Chiến Giáp mới cũng không có gì là quá khó hiểu.)
-AAAAA!
Luân Vũ Tuyệt cơ hồ ngay khi sáu cái chân đâm vào sương sống la lớn một tiếng
đau đớn, sau đó liền ngậm chặt miệng lại, cố gắng cắn răng chịu đựng. Sự đau
đớn hơn thế này, lúc hấp thụ trứng rồng, hắn cũng đã từng chịu đựng qua, làm
sao có thể bỏ cuộc dễ dàng được chứ.
Mặc dù nói thế nhưng mà trên tráng Luân Vũ Tuyệt vẫn có từng giọt mộ hôi to
như hạt đậu điên cuồng rơi xuống, làn da màu đồng thế nhưng lại trắng bệch
không chút huyết sắc, thậm chí vì đau đớn mà cả người bắt đầu run rẫy từng
cơn, phải nhờ Diệp lão chống đỡ mới có thể miễng cưỡng không ngã.
Mà ở phía bên kia, tình cảnh cũng không khá khẩm hơn là bao, Diệp Bạch lúc này
đang đau đớn đến lăn lộn trên mặt đất, cả người mồ hôi tuông ra như tắm, thậm
chí còn có hiện tượng co giật nhẹ.
Đối với tình cảnh đột biến này, Lục Thiên Kiêu vẫn là lần đầu chứng kiến, hoàn
toàn không biết phải giải quyết như thế nào, lúc xưa khi hắn kết nối với Chiến
Giáp tuy rằng cũng có đau đớn chút ít nhưng hoàn toàn không có tình trạng
khủng bố như thế này a. Nhất thời Lục Thiên Kiêu quay qua Diệp lão cầu cứu
-Diệp lão, hai người bọn họ sao lại thành ra thế này chứ? Có cần cắt đứt quá trình kết nối không?
Diệp lão ngay lập tức lắc đầu, dứt khoát nói
-Không cần cắt đứt kết nối, không chết được đâu. Ngươi chỉ cần bằng mọi cách đừng để Diệp Bạch bất tỉnh là được, thành hay bại liền sẽ có kết quả thôi.
Lục Thiên Kiêu tuy rằng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng rồi vẫn phải cố nén
nó xuống, tức khắc phóng xuất Long Hồn ra
Long Hồn vũ kỹ - Huyết Long Cuồng Loạn
Chỉ thấy Lục Thiên Kiêu sau khi kích hoạt Long Hồn vũ kỹ, cánh tay hắn liền
biến thành một cánh tay màu đỏ tươi như máu, những ngón tay nọc dài ra với
móng vuốt sắc nhọn. Bên trên cánh tay, từng luồng khí đen ngòm bốc lên sau đó
xoắn lại tọa thành từng sợi khí đặc xệch, giống như những xúc tu du đang vô
định trong không gian. Cánh tay này tựa như cánh tay của quỷ vương nơi địa
ngục, ghê gớm nhưng tràng đầy sức mạnh.
Lục Thiên Kiêu, cánh tay vừa biến hóa xong liền áp lên người Diệp Bạch, ngay
sau đó từng luồng khí đỏ như máu ùng ùng trúc vào cơ thể Diệp Bạch, nháy mắt
khiến đôi mắt đang hoang mang vì đau đớn của hắn bổng nhiên biến thành huyết
nhãn chứa đầy sự điên cuồng và hoang dã, hắn gầm lên như một dã thú đói khát
khiến cho lòng người khiếp đảm.
-Diệp Bạch, cố lên, mong rằng sự cuồng loạn có thể giúp em giữ vững tâm thần, ngàn vạn lần đừng có bất tĩnh a.
Thời gian từng phút từng giây trôi qua, trong Hồn Kiếm Các vẫn vang lên từng
tiếng gầm rú như dã thú. Cuối cùng sau hơn nửa tiếng đồng hồ sống trong đau
đớn, tiếng gầm của Diệp Bạch bổng nhiên im bặc, thay vào đó là từng tiếng
‘lạch cạch’ do khối kim loại lục giác đang ào ạt giải phóng ra hàng trăm mảnh
của Chiến Giáp.
Chưa đến hai giây thời gian, một bộ Chiến Giáp hoàn chỉnh đã xuất hiên trên
người Diệp Bạch, khác với Chiến Giáp tựa la sát của Lục Thiên Kiêu, bộ giáp
này lại giống như một u linh đến từ hư không vô tận.
Toàn thân bộ giáp lấy màu xám làm chủ đạo, hoàn toàn ôm sát người, so với
Chiến Giáp của Lục Thiên Kiêu còn nhỏ hơn một chút, tinh tế hơn một chút, bớt
các chi tiết dọa người hơn một chút, thay và đó là những đường con mềm mại dựa
theo hình thể của con người mà tạo ra.
Đặc biệt, ở phần đầu của bộ Chiến Giáp hoàn toàn không có tạo hình đầu rồng,
thay vào đó chỉ có duy nhất một con mắt hình tròn to màu lam với các đường vân
máy móc màu trắng xoay chuyển bên trong, dù đơn giản nhưng không kém phần kỳ
dị.
Nói chung, tổng thể bộ Chiến Giáp này khi nhìn vào không mang đến một cảm giác
chấn nhiếp tâm thần như Chiến Giáp của Lục Thiên Kiêu, nhưng lại mang đến cho
người ta cảm giác vô hại đến cực điểm, có thể đây là ngụ ý của Diệp lão nhằm
khiến kẻ địch mang tâm lý chủ quan khinh thường chăng.
Bao bọc bên trong Chiến Giáp, Diệp Bạch cả người lúc này gần như là thoát lực,
hai tay chống gối hít thờ từng tiếng nặng nhọc. Đau khổ khiếu nại
-Diệp lão, ngươi sau này đừng có chơi ác như này nữa nha, ít nhất cũng phải thông báo cho con một tiếng chứ, đau đớn như cứ thế này chính là muốn mạng người a.
Nhưng mà Diệp lão lúc này đã không còn hơi đâu quan tâm đến hắn, bởi vì Luân
Vũ Tuyệt hình như không có dấu hiệu nào là chứng tỏ hoàn thành việc kết nối
với Chiến Giáp, ngược lại hình như đang càng lúc càng đau đớn hơn. Cái này có
phải là quá lâu hay không?
Vẻ mặt Diệp lão ngay lập tức kịch biến, nhìn Lục Thiên Kiêu quát
-Tiểu Lục, Vũ Tuyệt đã đột phá Không Linh Cảnh chưa vậy?
-Dạ chưa, em ấy mới chỉ Tu Thể Cảnh tầng 6 thôi. Nhưng mà không phải chỉ cần Tu Thể cảnh tầng 5 trở lên là đã có thể sử dụng Chiến Giáp hay sao? Có chuyện gì à?
-Thôi xong rồi, sao ngươi không nói với ta sớm hơn, đây là Chiến Giáp thế hệ hai nha, với thiết kế của ta, Tụ Thể Cảnh không thể kết nối được đâu, nếu mà cố gắng cưỡng ép là sẽ vong mạng đó. Chết tiệt, ta phải chấm dứt kết nối ngay lập tức, may ra còn kịp.
Vừa nói, Diệp lão vừa vương tay chộp lấy khối kim loại lục giác sau lưng Luân
Vũ Tuyệt, mạnh mẽ đem nó kéo ra.
Tuy nhiên ngay tại lúc ông hơi chút vận sức, từ cơ thể Luân Vũ Tuyệt bổng
nhiên xuất hiện một luồng năng lượng màu vàng vô cùng bá đạo, ‘đùng’ một cái,
mạnh mẽ đẩy Diệp lão văng ra xa.
----Hết----