Người đăng: QuytSweet
Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch gật đầu tỏ vẻ hiểu, sau đó lại hỏi
-Vậy Lục đại ca, mấy cái xưng hô Binh Sĩ, Thiếu Uý này nọ là cấp bậc trong quân đội sao, phải phân biệt như thế nào?
Lục Thiên Kiêu gật đầu
-Đúng vậy, chúng ta vừa đi vừa nói, để anh từ từ giải thích cho hai em hiểu
-Về cơ bản, đơn vị tác chiến nhỏ nhất trong quân đoàn là một tiểu đội bao gồm 5 người, đứng đầu là tiểu đội trường. Mà mười tiểu đội hợp lại sẽ thành một đại đội, đứng đầu là đại đội trưởng. Mười đại đội hợp lại, lại thành một quân đoàn tổng cộng 500 người, đây cũng chính là tổng số quân lực của quân đoàn Luân Vũ chúng ta, đứng đầu đương nhiên là đoàn trưởng.
-Mà phân chia cấp bậc trong quân đội đều dựa vào vai trò cùng sức mạnh của mỗi người.
-Chỉ cần là binh lính cấp thấp bình thường đều được gọi bằng Sĩ, bất quá tùy vào công trạng của mỗi người mà chia thành Hạ Sĩ, Trung Sĩ hoặc Thượng sĩ. Ở cấp Binh Sĩ, tu vi đại đa số đều là Không Linh Cảnh. Vũ Tuyệt, em xem như là ngoại lệ duy nhất đấy, thông thường kẻ chưa đạt đến Không Linh Cảnh, chúng ta sẽ không bao giờ thu nhận đâu, bởi không có Long Hồn vũ kỹ, xông pha chiến trường chính là tự sát.
Nghe Lục Thiên Kiêu thằng thừng nói như vậy, Luân Vũ Tuyệt không những không
rung sợ, ngược lại ánh mắt còn có phần sáng lên, dứt khoát nói
-Lục đại ca, anh cứ yên tâm, em nhất định sẽ đột phá Không Linh Cảnh trong thời gian sớm nhất.
Nhìn ánh mắt kiên định không kém phần tự tin của Luân Vũ Tuyệt, Lục Thiên Kiêu
bật cười
-Không vội, không vội, sống ở cái quân đoàn này, không sớm thì muộn cũng leo lên Không Linh Cảnh thôi, cho dù em có không muốn cũng phải leo lên a. Ha ha.
-Được rồi, để ta giải thích tiếp.
-Trên Binh Sĩ thông thường một cái cấp bậc chính là tiểu đội trưởng, quân hàm Uý, cũng giống như Binh Sĩ, tùy vào công trạng mà phân làm Thiếu Uý, Trung Uý và Đại Uý. Cấp Uý, tu vi thường là Không Linh Cảnh cao cấp đến Không Linh Cảnh đỉnh cao, giống như anh vậy.
-Vậy tu vi hiện giờ của Lục đại ca là gì rồi?
Diệp Bạch tò mò hỏi
Lục Thiên Kiêu cười đáp
-Ta à, cũng chỉ là Không Linh Cảnh cao cấp thôi, dù sao cũng là mới được thăng chức a.
-Tiếp trên tiểu đội trưởng chính là thập đại đội trưởng, quân hàm Tá, tùy vào công trạng mà phân làm Thiếu Tá, Trung Tá cùng Đại Tá. Ở cấp bậc này, tu vi mỗi người hoàn toàn đều là Tụ Thân Cảnh, thậm chí còn có đội trưởng cường đại chạm tới cảnh giới Tụ Thân Cảnh đỉnh cao.
-Và dĩ nhiên cuối cùng, người đứng trên thập đại đội trưởng không ai khác chỉ là đoàn trưởng của chúng ta, Hàn Thiên Hương-Hàn tướng quân, nghe nói đâu tu vi của ngài đã là Nguyên Hình Cảnh rồi đấy, cực kỳ mạnh mẽ.
Nghe đến đây, cả Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch đều kinh ngạc đến ngoác miệng,
không nói thành lời.
Nhất là Luân Vũ Tuyệt, hiện giờ hắn cảm thấy cái đầu đã không đủ dùng rồi.
Nên biết ở Luân Vũ Thế gia, chiến sư đạt đến cảnh giới Tụ Thân Cảnh chỉ có 5
người, bao gồm hội đồng trưởng lão và tộc trưởng. Trong đó cũng chỉ có cha hắn
và đại trưởng lão là có tu vi Tụ Thân Cảnh đỉnh cấp mà thôi. À mà còn Vu lão
nữa, nếu Luân Vũ Tuyệt đoán không lầm thì Vu lão chính là một cường giả Nguyên
Hình Cảnh. Phải biết, chỉ cần có Nguyên Hình Cảnh cường giả tọa trấn, thế lực
Luân Vũ thế gia đã có thể gọi là chuẩn thế lực cấp 2 rồi a.
Thế nhưng quân đoàn Luân Vũ, mang tiếng là quân đoàn phụ thuộc vào Luân Vũ gia
tộc, vậy mà lại có chiến lực gần như gấp đôi Luân Vũ Thế gia, với hơn 500
chiến sư Không Linh Cảnh, trong đó có hơn 50 Không Linh Cảnh đỉnh cao, 10
chiến sư Tụ Thân Cảnh, thập chí còn có không ít Tụ Thân Cảnh đỉnh cao. Và điều
kinh khủng nữa là, quân đoàn Luân Vũ, vậy nhưng lại có cả Nguyên Hình Cảnh,
hơn nữa tuổi tác so với Vu lão còn trẻ hơn nhiều lắm.
Trời ạ, có cần thiết phải mạnh mẽ đến vậy không?
Lục Thiên Kiêu nhìn biểu hiện của hai thiếu niên mà cười thầm trong lòng, xem
ra hành động chấn nhiếp nhân tâm đã bước đầu phát huy tác dụng rồi nha.
Lục Thiên Kiêu khẽ vỗ vai hai người Luân Vũ Tuyệt, cười nói
-Ha ha, hai tiểu tử, không cần kinh ngạc quá đến như thế, chuyện làm hai em kinh ngạc còn nhiều lắm. Nào chúng ta đến nơi rồi.
Luân Vũ Tuyệt bị vỗ cho hồi thần lại, ánh mắt quan sát khối kiến trúc trước
mặt, lại lần nữa ngạc nhiên hơn. Khối kiến trúc này không hề to, cho dù nhìn
thế nào cũng giống như một cửa hàng binh khí nhỏ, chỉ có điều, cái cửa hàng
này đều là được cấu thành từ hàng ngàn thanh kiếm được nung chảy, có khi còn
nhiều hơn nữa, chỉ cần nhìn thôi cũng đủ cảm thấy khí tức sát phạt lan tràng,
xông thẳng vô đầu, phi thường khủng bố.
Bên trên khối kiến trúc, có đặt một tấm bản sắt, nét chữ trên đó là do đao
kiếm chém vào mà tạo thành, ghi rõ ba chữ ‘Hồn Kiếm Các’.
Theo sau Lục Thiên Kiêu đi vào Hồn Kiếm Các, Luân Vũ Tuyệt liền nhìn thấy một
lão già đầu trọc to lớn như lực sĩ đang ngồi trước lò lửa cháy hừng hực, một
tay kẹp lấy một thanh kim loại để trên cái đe, tay kia cầm một cái búa hình
trụ to gấp mười lần những chiếc búa của thợ rèn bình thường, từng khối cơ bắp
như sắt thép xoắn lại phát ra sức lực cực đại, mạnh mẽ đập xuống.
Keng! Tiếng kim loại va vào nhau vang lên đinh tai nhức óc, tia lửa đỏ rực tựa
như hoa tiễn cũng theo đó mà bắn ra bốn phương tám hướng, thậm chí có tia lửa
còn bay xa cả năm sáu mét rồi đập mạnh vào vách tường kim loại, để lại một vệt
cháy xén đen ngòm.
-Lực đạo của ông già phải mạnh đến mức nào mới có thể đập ra đốm lửa kinh khủng như thế chứ?
Luân Vũ Tuyệt thầm nghĩ
Lục Thiên Kiêu sau khi đi vào Hồn Kiếm Các cũng liền thu nụ cười lại, bộ dạng
trở nên nghiêm túc như khi đối mặt với Hàn Thiên Hương, tuy nhiên đây chỉ
thuần túy là sự kính trọng chứ hoàn toàn không hề có chút sợ hãi.
-Diệp lão, Thiếu Úy Lục Thiên Kiêu, xin làm phiền
Nghe vậy, ông lão thở phù một cái thả cây búa xuống mặt đất cái ‘ầm’, từ đó có
thể thấy, cây búa trong tay lão phải nặng khủng khiếp. Sau đó Diệp lão quay
người lại, đến lúc này Luân Vũ Tuyệt mới có thể nhìn rõ dung mạo của lão.
Lão có một đôi mắt thâm sâu như biển cả, ở trong ánh mắt tựa có tựa không lập
lòe hai ngọn lửa đỏ hừng hực thiêu đốt, gương mặt góc cạnh dính bụi than đen
đen nhưng không giấu được vẻ cương nghị cùng đường nét sắc bén, kết hợp với bộ
râu sờn bạc mang đến cảm giác không giận mà uy. Làn da lão màu cổ đồng bởi vì
thấm đẫm mồ hôi mà bóng loáng, từng khối, từng khối cơ bắp tràng ngập lực
lượng bạo tạc cùng gân xanh chi chít như mạng nhện nổi lên khắp người, nhìn
thế nào cũng thấy giống một bức tượng đồng khổng lồ.
Tuy nhiên trái ngược với dáng vẻ dọa người của mình, thái độ của Diệp lão lại
rất ôn hòa
-Lục tiểu tử, đến địa bàn của ta thì không cần trịnh trọng như thế. Hửm, hình như ta vừa nghe tiểu tư ngươi bảo cái gì nhỉ, Thiếu Thiếu cái gì đó, à đúng rồi, chính là Thiếu Úy, ngươi đây là đang khoe vừa được lên bậc sao? Đã thăng chức tiểu đội trưởng chưa?
Bị nói trúng tim đen, Lục Thiên Kiêu cười ha hả, sau đó đẩy Luân Vũ Tuyệt cùng
Diệp Bạch lên trước
-Ha ha, Diệp lão đúng là tuệ nhãn như đuốc, có điều khoe cấp bậc là chuyện nhỏ, lần này cháu đến đây là để giới thiệu hai tiểu tử này, đứa đẹp trai này là Luân Vũ Tuyệt, còn đứa hơi đen đen gọi là Diệp Bạch, cả hai tiểu tử này đều vừa gia nhập quân đoàn của chúng ta hôm nay. Sau này còn phải trông chờ Diệp lão chiếu cố hai tụi nó a.
Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch được Lục Thiên Kiêu giới thiêu, liền rất biết
điều cuối chào
-Binh Sĩ Luân Vũ Tuyệt ra mắt Diệp lão
-Binh sĩ Diệp Bạch ra mắt Diệp lão
Diệp lão thấy hai thiếu niên lễ phép, hảo cảm tăng lên vài phần, ông ta khoát
tay nói
-Ở Hồn Kiếm Các của ta, các ngươi không cần đa lễ. Ta tên Diệp Bá Nam, cứ gọi Diệp lão là được, nói chuyện cứ bình thường, không cần câu nệ quá nhiều.
-À đúng rồi, tiểu Lục, ngươi đem hai đứa nó đến đây là để nhận Chiến Giáp phải không, vừa lúc ta vừa chế tạo song hai bộ Chiến Giáp thế hệ thứ hai hàng nguyên mẫu, để hai tiểu tử các ngươi thử xem.
Nói rồi, Diệp Lão đi đến cái tủ sắt gần đó, lấy ra hai khối kim loại hình lục
giác to bằng quả táo đưa cho hai người Luân Vũ Tuyệt. Sau đó lại nhìn thấy ánh
mắt mờ mịt của hai đứa, Diệp lão liền cười nói
-À, ta quên còn chưa giải thích cho hai ngươi. Mà thôi, tiểu Lục, ngươi giải thích cho bọn nhỏ đi, để cho lão đầu ta giải thích, sợ rằng bọn chúng không tiếp thu được.
Lục Thiên Kiêu nghe vậy thì cười cười, Diệp lão là người cuồng nghiên cứu, mở
miệng ra toàn là thuật ngữ chuyên môn, hai đứa nhóc kia nghe hiểu mới lạ. Nghĩ
vậy, Lục Thiên Kiêu bắt đầu giải thích
-Hai đứa chắc cũng biết, muốn ngưng tự được Long giáp từ năng lượng nguyên tố, chiến sư bắt buộc phải đạt đến cảnh giới Nguyên Hình Cảnh như đoàn trưởng mới có thể làm được.
-Mà chiến tranh là một thế giới của lửa và máu, là những trận chiến của hàng nghìn chiến sư, thậm chí những trận chiến lớn có thể lên đến trăm nghìn chiến sư tham gia chém giết. Mà ở trong một trận thế loạn lạc đến như vậy, có lẽ ngoại trừ chiến sư Nguyên Hình Cảnh có Long Giáp với sức phòng ngự siêu cường bảo hộ ra, sợ rằng cho dù có là chiến sư Tụ Thân Cảnh cũng không dám chắc có thể sống sót đâu. Có khi ăn phải một mũi tên lạc cũng khiến cho một chiến sư Tụ Thân cảnh phải bỏ mạng trong tức tưởi.
-Không nói đâu xa, khoản vài chục năm trước, khi mà Hàn đoàn trưởng còn chưa về nhậm chức, đương nhiên lúc đó cũng không có Diệp lão, quân đoàn Luân Vũ chúng ta hằng năm đều có đến vài chiến sư Tụ Thân cảnh tử trận trên chiến trường là chuyện bình thường, chưa nói đến hàng trăm chiến sư Không Linh Cảnh bỏ mạng sau mỗi trận chiến.
-Đó là chỉ nói về quân đoàn Luân Vũ của chúng ta, còn nếu thống kê trong toàn bộ cuộc chiến, toàn bộ chiến sư Tụ Thân Cảnh mất mạng không dưới một nghìn người đâu, còn số chiến sư Không Linh Cảnh mất mạng đã là không thể đong đếm hết, thật sự quá mức kinh khủng.
- Người ta nói, chiến tranh là mồ chôn của anh hùng đúng là không sai a.
Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch tuy rằng biết rõ rằng chiến tranh là cực kỳ thảm
khốc nhưng nghe từng lời của Lục Thiên Kiêu, cả hai đều không tự chủ mà rét
lạnh trong người, tự nhận suy nghĩ khi trước của ban thân quá mức hạn hẹp. Bọn
họ không ngờ được, chiến sư Tụ Thân Cảnh bên trong chiến tranh lại không khác
gì rôm rạ, đùng một cái liền chết đầy đường như thế.
-Bất quá, đó là là trước kia, khoản thời gian ba mươi năm trở lại đây, những Kỹ sư vũ khí đã thành công nghiên cứu ra một loại áo giáp thế hệ mới nhằm phục vụ cho chiến tranh để loại bỏ những thương vong không cần thiết. Loại áo giáp này chính là Chiến Giáp mà Diệp lão vừa nói đến, chính là hai cục sắt trên tay các ngươi đấy.
-Loại áo giáp thế hệ mới này, hay còn gọi là Chiến Giáp là một bộ áo giáp hoàn toàn được cấu thành từ kim loại cứng rắn, bao phủ toàn bộ từ đầu đến chân của người mặc tương tự như Long Giáp của chiến sư Nguyên Hình Cảnh, bảo đảm an toàn cho chiến sư trong khi chiến đâu, không bởi vì bị đánh lén mà đột tử bất ngờ.
-Thậm chí, loại Chiến Giáp siêu cấp do một vị Đại sư vũ khí chế ra, sức phòng ngự có khi còn vượt trội hơn Long Giáp của chiến sư Nguyên Hình Cảnh ngưng tụ nữa.
-Ghê gớm như vậy!
-Còn có thể sánh ngang với Long Giáp!
Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch vừa ngạc nhiên vừa sùng bái nói. Nếu thật sự như
thế, vậy thì theo lý thuyết, nếu một chiến sư tầm thường khoát lên người Chiến
Giáp siêu cấp thì liền có thể mặt đối mặt với chiến sư Nguyên Hình Cảnh sao?
Quá cnm kinh khủng đi!
Nhìn vẻ mặt biến ảo khôn lường của Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch, Lục Thiên
Kiêu liền biết ngay hai tên nhóc này đang nghĩ cái gì trong đầu, ngày sưa
chính bản thân hắn cũng đã từng nghĩ như vậy nha. Bất quá sự thật phủ phàn.
-Hai tiểu tử các em đừng có suy nghĩ hão huyền, muốn chế tạo Chiến Giáp đỉnh cấp điều đầu tiên là phải có nguyên liệu đỉnh cấp đã, tựa như thứ kim loại siêu bền cực kỳ trân quý, da của ma thú cấp 4 trở lên, xương của ma thú cấp 4 trở lên, ma hạch của ma thú cấp 4 trở lên. Sau đó qua bàn tay gia công, tôi luyện cùng chế tác tinh xảo của Đại sư vũ khí và chút ít may mắn, may ra mới có thể chết tạo thành công.
-Mà nếu ta nhớ không lầm, tại đế quốc chúng ta, cũng chỉ có năm vị Đại sư đủ khả năng chế tạo Chiến Giáp đỉnh cấp mà thôi. Và đương nhiên, bọn họ sẽ không bao giờ ra tay chế tạo Chiến Giáp cho bọn tôm tép như chúng ta đâu.
-------Hết-------