Người đăng: QuytSweet
Mười ngày sau, Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch cưỡi Kê Phong Điểu đứng trước một
tòa thành rộng hơn ngàn mét, tường thành làm bằng đá núi cao bảy mét, ở giữa
tường thành mà một đại môn bằng thép cao năm mét, hai bên đại môn là hai tòa
tháp canh cũng được xây bằng đá, mỗi tòa cao mười một mét, nhìn tổng thể tòa
thành vừa vững chãi lại vừa hoành tráng.
Trên toàn tháp bên trái khắc hai chữ ‘Quân đoàn’, toàn tháp bên phải khắc hai
chữ ‘Luân Vũ’, nhìn nét khắc sắt như đao gọt, hơn nữa mỗi đường nét đều cực kỳ
liền mạch, phi thường trơn lán. Từ đó có thể thấy bốn chữ ‘Quân đoàn Luân Vũ’
đều là do cường giả dùng đao viết thành, tràng ngập huyết tính, sát phạt bốn
phương.
Lúc này, đại môn của tòa thành đang rộng mở, đứng hai bên đại môn mà bốn hộ vệ
canh cổng, khí thế rất mạnh, kèm theo đó còn có huyết khí nhàn nhạt bốc lên
bởi quanh năm sống trong chém giết.
Một người trong bốn hộ vệ canh cổng bổng nhiên thấy hai thiếu niên cưỡi Kê
Phong Điểu đi đến liền chĩa ngọn giáo trên tay ra, quát lạnh
-Người đến là ai, nơi này là địa bàn đóng quân của Quân đoàn Luân Vũ, không muốn chết liền cút mau.
Đối với tiếng quát này, Luân Vũ Tuyệt không mấy hoảng sợ, từ trên Kê Phong
Điểu nhảy xuống, lấy ra một tờ giấy nhỏ đưa cho gã hộ vệ
-Vị đại ca này, ta là người đến từ Luân Vũ thế gia ở thành Minh Châu, đến cầu kiến đoàn trưởng của các người, mong đại ca có thể thay ta bẩm báo.
Nghe thiếu niên nhắc đến Luân Vũ thế gia, ánh mắt gã hộ vệ trở nên quái lạ,
thu ngọn giáo nói
-Các ngươi đợi một chút, để ta vào trong bẩm báo.
-Không có vấn đề gì, làm phiền đại ca rồi.
Luân Vũ Tuyệt ôm quyền cảm ơn.
Lại đợi thêm một lát, gã hộ vệ đã quay trở lại, lạnh lùng nói
-Đoàn trưởng nói, quân đoàn Luân Vũ đã không còn bất kỳ quan hệ gì với Luân Vũ thế gia nữa rồi. Ngài bảo các ngươi đến từ đâu thì ngay lập tức cút về nơi đó, nếu không nghe lời liền giết không tha.
Tiếng ‘giết’ vừa ra, sát khí lan tràn
Luân Vũ Tuyệt nghe thế liền giật mình, chuyện này lạ là nha. Quân đoàn Luân Vũ
rõ ràng là do Luân Vũ thế gia cung cấp tài nguyên duy trì hoạt động, sao lại
bảo là không còn quan hệ?
-Này Vũ Tuyệt, thế này là sao vậy? Bọn chúng không chịu tiếp nhận chúng ta à? Ta đã nói rồi mà, nếu đã muốn gia nhập đoàn lính đánh thuê thì cũng phải gia nhập quân đoàn nào có danh tiếng một chút như Quân đoàn Kim Long, Quân đoàn Bát Chu chẳng hạn, sao cứ phải cắm đầu dô cái Quân đoàn Luân Vũ bé như cái lỗ đít không chút danh tiếng này chứ? Giờ thì hay rồi, gia nhập không được còn bị dọa giết, dọa đánh nữa nga.
Diệp Bạch đứng một bên đã cực kỳ không thích thái độ của gã hộ vệ, ngay lập
tức nói móc họng.
Gã hộ vệ nghe vậy, cây giáo trong tay liền chĩa thằng vào đầu Diệp Bạch, Long
Hồn ùng ùng xuất ra
-Nhóc con, mày nói quân đoàn nào bé như cái lỗ đít, nói lại lần nữa thử xem?
Diệp Bạch là một tên trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ chết, bị gã hộ vệ hết
lần này đến lần khác uy hiếp, máu nóng liền nổi lên, Long Hồn phóng thích, hai
cái lưỡi liềm nơi tay rực lên ánh đỏ quét một cái ‘keng’ đẩy ngọn giáo qua một
bên
-Đánh thì đánh, ông đây chưa ngán thằng nào, nhìn tu vi của ngươi nhiều nhất cũng chỉ Không Linh Cảnh sơ cấp mà thôi, còn chưa đủ để dọa nạt bổn đại gia đâu.
Thấy hai bên bổng nhiên lại giương cung bạt kiếm, Luân Vũ Tuyệt nhảy vào can
ngăn
-Ấy ấy, đều mà người mình cả, không nên động tay động chân. Diệp Bạch, hạ bớt hỏa diễm của mày đi.
Nói rồi, Luân Vũ Tuyệt lấy ra thanh đoản kiếm mà cha hắn để lại, đưa cho gã hộ
vệ
-Vị đại ca này, anh đừng so đo với hắn làm gì, óc hắn bé lắm. Làm phiên đại ca giúp tôi chuyển lời với đoàn trưởng một lần nữa là có cố nhân xin gặp, đồng thời đưa cho ngài ấy thanh đoản kiếm này, ngài ấy sẽ biết chúng tôi là ai.
Thấy Luân Vũ Tuyệt biết điều, ăn mói chính trực, gã hộ vệ mới hơi nguôi giận,
có điều hắn ta vẫn hướng Diệp Bạch hừ lạnh một tiếng thị uy rồi cầm lấy thanh
đoản kiếm đi vào bên trong.
Không lâu sau, một trận âm thanh ‘ầm ầm’ vang lên. Từ bên trong tòa thành,
bổng nhưng xuất hiện một hàng quân lính mặc áo giáp sắt một màu đen, phủ kín
từ đầu đến chân ầm ầm chạy đến, sau đó không nói một lời liền tóm gọn hai
người Luân Vũ Tuyệt, mặc cho cả hai khán cự kịch liệt, mang vào bên trong.
Bị bao quanh trong một đám người giáp đen, Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch được
đưa đến một căn phòng tương đối rộng rãi, hơn nữa còn được trang trí theo
phong cách tối giản, ở giữa phòng còn đặt một bộ bàn ghế hoàn toàn được làm
bằng đá, bề mặt đánh bóng đến nổi có thể soi gương được.
Mà ngồi ở chiếc ghế đá được phủ da thú duy nhất trong phòng lại là một đại mỹ
nữ phi thường xinh đẹp, mày liễu như mây, mị nhãn như tơ câu hồn đoạt phách,
nhất là phần đuôi mắt hơi xếch lên, khiên cho nét đẹp của nàng càng thêm sắc
sảo, đồng thời còn pha lẫn mùi vị nguy hiểm khiến người khác không nhịn được
phải tránh xa.
Nàng ta không khác gì một ‘xà mĩ nữ’, chỉ có thể ngắm, không thể lại gần.
Thấy Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch đã được áp tải đến, mỹ nữ liền ra hiệu cho
quân linh lui ra, cánh tay mềm mại chơi đùa thanh đoản kiếm của Luân Vũ Tuyệt
trên tay, nhàn nhạt nói
-Tiểu tử, ngươi chính là thằng con trai phế vật của Bá Sơn sao?
Mới đầu khi bước vào phòng, Luân Vũ Tuyệt cũng bị vẻ đẹp của cô nàng làm cho
ngớ người, tuy nhiên suy nghĩ lại một chút, hắn có thể đoán ra cô gái này tám
chín phần chính là đoàn trưởng của quân đoàn Luân Vũ. Mà nếu đúng như vậy thì
cô ta cũng chính là trưởng lão của Luân Vũ thế gia, là người cùng vai vế với
cha hắn nha. Nhìn bộ dạng xinh đẹp thế thôi, nhưng thực ra đã là một bà cô bốn
chục xuân xanh rồi a.
Luân Vũ Tuyệt hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, hơi cuối đầu đáp
-Dạ đúng vậy, Luân Vũ Tuyệt ra mắt đoàn trưởng.
Nói rồi Luân Vũ Tuyệt liền thục cùi chỏ Diệp Bạch đang bộ dạng say đắm, khẻ
nói
-Mày dẹp cái tính biến thái giùm tao cái, không muốn sống nữa à.
Bị Luân Vũ Tuyệt đề tỉnh, Diệp Bạch liền giật mình cuối đầu
-Diệp Bạch ra mắt đoàn trưởng.
Đối với bộ dạng cung kính của hai người, mỹ nữ không để tâm lắm, hời hợt nói,
bên trong còn chứa mùi vị trêu ngươi
-Ngươi gọi Vũ Tuyệt sao, tên không tệ, xem ra là do mẹ ngươi đặt đi, còn lão cha ngươi, hắn ta không thể nào có cái tính hoa mĩ này đâu. À mà ngươi đến đây là muốn gia nhập quân đoàn Luân Vũ à, hay nói đúng hơn là bị đày ải đến đây nhỉ?
Đối với những lời nói phi thường châm chọc này, Luân Vũ Tuyệt đã hoàn toàn
miễn nhiễm từ lâu, thành thật đáp lời
-Nếu nói chính xác thì Vũ Tuyệt là tự nguyện xung quân vào quân đoàn Luân Vũ để không bị đuổi khỏi gia tộc, không có một ai đầy ải Vũ Tuyệt đến đây cả.
Mỹ nữ nghe vậy thì hừ lạnh, khí thể bổng nhiên tăng mạnh, áp lực vô hình đột
phủ xuống người Luân Vũ Tuyệt.
-Nhóc con ngươi nghĩ, tự nguyện đi xung quân là vẻ vang lắm sao? Can đảm lắm sao? Là biểu hiện của sự dũng cảm sao, hay là nhiệt huyết nam nhi? Ha ha, nực cười, để ta nói cho ngươi biết, hành động của ngươi thật sự là phi thường ngu ngốc. Ngươi có biết bản chất của quân đoàn Luân Vũ là cái gì không?
-Là lính đánh thuê!
Mặc cho bị khí tràng áp đảo, Luân Vũ Tuyệt không hề do dự trả lời
Mỹ nữ lại hỏi tiếp
-Vậy ngươi có biết bản chất thật sự của lính đánh thuê là gì không?
-Lấy tiền của người, giúp người tiêu tai.
Luân Vũ Tuyệt dõng dạc nói
Mỹ nữ nghe vậy liền bật cười lanh lảnh, cười nói
-Tiểu Tuyệt, ngươi cũng thật hài hước nha. ‘Lấy tiền của người, giúp người tiêu tai’, hừ chỉ là trò trẻ con. Để lão nương nói cho ngươi biết, bản chất thật sự của lính đánh thuê là cái gì.
-‘Lính’ sinh ra là để phục vụ chiến tranh, cho dù có là lính đánh thuê đi chăng nữa thì cũng không thoát khỏi cái quy luật này. Mà đã là chiến tranh thì tính mạng con người không khác gì cỏ rác, rất có thể một ngày nào đó, có thể là vài năm sau, vài tháng sau hoặc thập chi là ngay hôm sau, các ngươi có thể sẽ bỏ mạng trên chiến trường.
-Mặc dù thế, các ngươi vẫn là muốn làm lính đánh thuê sao?
Nếu là những thiếu niên mới lớn bình thường, vừa đối mặt với khí thế áp đảo,
vừa chịu sự dồn ép của mỹ nữ như thế này, chắc chắn không thoát khỏi cảnh tinh
thần xụp đổ. Bất quá Luân Vũ Tuyệt từ nhỏ đã không phải đứa trẻ bình thường,
hiện giờ lại càng không phải, tâm trí hắn là kiên định, mục đích của hắn chính
là duy nhất, không thể bị lay chuyển, không thể bị khuất phục.
-Muốn, sao lại không muốn chứ. Mục đích đến đây của ta chính là chiến đấu, chỉ cần ta trở nên hùng mạnh, tính mạng của ta sẽ không còn là cỏ rác.
Luân Vũ Tuyệt dõng dạc nói, đồng thời cũng không quên thục cùi chỏ thằng dâm
tặc bên cạnh
-Đúng, Diệp Bạch ta trời không sợ, đất không sợ, chỉ sợ chết….à không, chết cũng không sợ, nói chung là không sợ bất kỳ thứ gì hết, thậm chí cả mĩ nữ như cô, ta cũng không….oái sao mày đánh tao.
Diệp Bạch dâm tặc đã thành tính, chỉ cần gặp mĩ nữ là đầu óc loạn cào cào hết
cả lên, phung ra một tràng mà không cần suy nghĩ. May mắn là Luân Vũ Tuyệt đã
kịp thời phản ứng, nếu không hai đứa chết chắc, cái vị trước mặt này, đẹp thì
đẹp thật đấy nhưng lại là ‘xà mỹ nữ’ nha, đụng vào liền chết đấy.
-Mày yên ổn giùm tao một cái không được à?
-Mày nói hay quá nhỉ, đứng trước mĩ nữ như thế là sao tao bình tĩnh được, đâu phải tao không muốn đâu.
Luân Vũ Tuyệt thật sự là điên đầu, trừng mắt quát khẽ
-Vậy thì mày chỉ cần biết, cái vị mỹ nữ trước mặt này, so với tiểu nha đầu Hàn Giao Giao thì còn ác ma hơn gấp mười lần là được, thử đi.
Nghe vậy, Diệp Bạch liền tưởng tượng trong đầu dáng vẻ của mỹ nữ khi kết hợp
với tiểu ác ma Hàn Giao Giao, nhất thời một dòng khí lạnh chạy từ xương cụt
xông thẳng đại não, tự nhiên cảm thấy run rẫy
-Mẹ kiếp, phương pháp của mày kinh thật đấy, bây giờ mà tao cứ nhìn vô mắt mỹ nữ là tự nhiên cơ thể cảm thấy lành lạnh a.
Nhìn dáng vẻ thấy chết không sờn của hai thiếu niên, mỹ nữ bổng nhiên ha ha
cười lớn, bá khi không tự chủ được mà ào ạt tuông ra
-Không hổ danh là con trai của Bá Sơn, chí khí cũng lớn lắm, tốt, nếu các ngươi đã quyết định như thế rồi, vậy sống hay chết phải xem biểu hiện của các ngươi thôi. Người đâu, gọi Lục Thiên Kiêu đến đây
Một lúc sau, từ ngoài cửa, một thiếu niên dung mạo anh tuấn nhanh chóng bước
vào. Người thanh niên này, dáng người cao ráo, làn da tuyết trắng, mắt ngọc
mày ngài, gương mặt tinh mỹ, so với con gái còn xinh đẹp hơn gấp mười lần,
không hề thua kém mỹ nữ đoàn trưởng. Luân Vũ Tuyệt mà đem so với hắn, thật sự
là một trời một vực, cho dù có chạy cong đít cũng không thể nào sánh kịp.
Lại kết hợp với hơi lạnh tỏa ra từ người hắn, Lục Thiên Kiêu không khác gì
‘băng lãnh nam thần’ trong truyền thuyết
Người thanh niên đi vào, thoán đánh giá hai người Luân Vũ Tuyệt một chút rồi
cung kính cuối chào mỹ nữ đoàn trưởng
-Thưa đoàn trưởng, Thượng Sĩ Lục Thiên Kiêu có mặt.
Mỹ nữ đoàn trưởng lấy một tấm thẻ bài nhỏ trên bàn ném đến cho Lục Thiên Kiêu,
nghiêm giọng nói
-Thượng Sĩ Lục Thiên Kiêu nghe lệnh, kể từ nay, ta bổ nhiệm ngươi làm đội trưởng tiểu đội Lam Điểu, trực thuộc đại đội 11 do chính ta quản lý, thăng cấp lên hàm Thiếu Uý. Đồng thời hai tiểu tử này từ nay cũng là thuộc hạ của ngươi, mau dẫn bọn chúng đi đi.
-À mà hai nhóc con kia, tên ta là Hàn Thiên Hương, đừng có quên đấy.
-Tuân lệnh.
-Dạ.
Lục Thiên Kiêu được thăng cấp nhưng nét mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, dõng dạc hô
to. Sau đó liền quay lại nhìn hai người Luân Vũ Tuyệt, nói lớn
-Hai người các ngươi, theo ta.
Nói rồi Lục Thiên Kiêu liền dẫn đầu đi ra khỏi phòng, mà Luân Vũ Tuyệt cùng
Diệp Bạch nhanh chóng bám theo sau.
Ra khỏi phòng mỹ nữ đoàn trưởng, lại đi thêm chục mét nữa, Lục Thiên Kiêu đang
bộ dáng phi thường nghiêm chỉnh lạnh lùng bổng nhiên thở phù một hơi, y như
quả bóng bị xì hơi, mà khí tức băng lãnh cũng theo đó mà bay đâu mất hết, nhất
thời khiến cho hai người Luân Vũ Tuyệt kinh ngạc đến nổi lòi cả tròng mắt.
-Phù, cuối cùng cũng ra khỏi căn phòng đó, đúng là căn thẳng không chịu nổi, Hàn tướng quân lúc nào cũng đáng sợ a.
Lại hít sâu thêm vài hơi nữa lấy lại bình tĩnh, Lục Thiên Kiêu mới xấu hổ cười
cười với hai người Luân Vũ Tuyệt
-Ha ha, để hai người các em cười chê rồi, bất quá sau này các em sẽ hiểu cảm giác lúc này của tôi thôi. À mà quên, tôi gọi Lục Thiên Kiêu, rất vui được làm quen
-À, em tên Luân Vũ Tuyệt, sau này nhờ Lục đại ca chỉ bảo.
-Em tên Diệp Bạch, trăm sự sau này đều nhờ Lục đại ca giúp đỡ.
Hai người Luân Vũ Tuyệt cũng lập tức lễ phép đáp lời.
-Vũ Tuyệt, Diệp Bạch đúng không, vậy với cương vị là tiền bối, đầu tiên, tôi sẽ chỉ các em điều cơ bản nhất khi muốn sống sót ở đây.
-Lúc bình thường thì không sao, nhưng một khi nói chuyện với cấp trên, quy tắc xưng hô nhất định phải rõ ràng. Ví dụ, hai em đều là người mới vào, vậy sẽ mang cấp bậc thấp nhất là Binh Sĩ. Khi báo cáo với cấp trên phải nói rằng
- Thưa……, Binh Sĩ Luân Vũ Tuyệt, tiểu độ Lam Điểu, đại đội 11, báo cáo… gì gì
đó. Còn nếu xưng hô bình thường, vậy chỉ cần xưng Binh Sĩ Luân Vũ Tuyệt là
được.
-Cái này nhất định phải nhớ cho rõ, nếu không thì sẽ bị quy vào tội vô lễ với cấp trên, ăn đòn như chơi đấy.
--------Hết-------