Người đăng: QuytSweet
Cô bé khả ái này nhìn bộ dạng chắc còn chưa đến 12 tuổi đi, thế nhưng lại là
một chiến sư hệ Không Gian, hơn nữa so với Luân Vũ Vũ còn cường đại hơn gấp
mười lần. Trong khi Luân Vũ Vũ chỉ có thể miễn cưỡng có thể dịch chuyển trong
không gian một khoản cách ngắn bằng Long Hồn vũ kỹ-Hoán Đổi, hoán đổi vị trí
của hắn với người khác, thì cô bé này, vậy mà có thể mở ra nguyên một cánh
cổng không gian từ nơi này đến nơi kia, thật sự quá cường đại rồi.
Luân Vũ Tuyệt cố gắng ấp chế sự kinh ngạc trong lòng, nặng ra nụ cười mà hắn
cho là thân thiện nhất, cười nói
-Vị tiểu thư này, cô có hứng thú với hai đứa bé này à?
Cô bé nghe vậy, ánh mắt trở nên sáng ngời, liên tục gật gật đầu
-Đúng vậy a, ngươi có thể cho ta bế đứa nhỏ này chút không?
-Không thành vấn đề, đây này, chỉ cầy giữ đầu đứa bé như thế này rồi ôm vào người là được.
Luân Vũ Tuyệt thoán hướng dẫn một chút rồi đưa một trong hai đứa bé cho tiểu
cô nương. Mà tiểu cô nương này xem ra cũng rất thông minh lanh lợi, chỉ cần
Luân Vũ Tuyệt hướng dẫn một chút liền cực kỳ thành thục bế lấy đứa bé, đưa qua
đưa lại không giác gì mẹ bồng con, vui vẻ đến cười híp cả mắt.
Diệp Bạch lúc này mới từ trong cơn kinh diễm tỉnh lại, ánh mắt sáng rực như
đèn pha, bất chấp ánh mắt đe dọa hung ác của đám hộ vệ mà nhào về phía cô bé,
hai cánh tay chộp lấy bàn tay nõn nà kia, cực kỳ có phong thái quý tộc quỳ một
gối xuống, cất lời
-Hỡi nàng thơ của ta, cho phép kẻ mọn này được biết, tên của nàng là gì?
Nhìn thấy hành động cục kỳ bạo gan của Diệp Bạch, cả đám hộ vệ đầu như bốc
khói, ánh mắt không thê tin nổi cùng muốn giết người chiếu thẳng vào Diệp
Bạch. Bàn tay đó là để ngươi nắm sao? Muốn chết có phải hay không?
Thủ lĩnh hộ vệ là người đầu tiên phản ứng, hắn ta liền nhào người lên đấm
thẳng vào mặt Diệp Bạch. Bất quá hành động của hắn ta đã chậm một bước.
Chỉ thấy cô bé đang chơi với đứa bé phi thường hạnh phúc thì bổng nhiên bị
Diệp Bạch nắm lấy tay, nét mặt đang vui vẻ liền mất hứng, ngay tức khắc rút
tay khỏi bàn tay dơ bẩn của Diệp Bạch rồi bún tay ‘tách’ một cái.
Dưới chân Diệp Bạch bổng nhiên xuất hiện một cái lỗ không gian làm cho hắn rớt
thẳng xuống dưới, tuy nhiên khi cơ thể chui qua lỗ không gian được một nửa thì
tiểu cô nương lại bún tay cái ‘tách’, lỗ không gian tức khắc đóng lại khiến
Diệp Bạch kẹt cứng trên sàn nhà, trong khi hai chân lại nằm phía dưới gần xe,
liên tục va dập vào mặt đất kêu bôm bốp.
-A chuyện gì vậy này?
Diệp Bạch thất thanh la lên, ánh mắt cực độ hoảng loạn, tinh khí ráo riết vận
chuyển, Long Hồn phóng xuất ra ngoài, sử dụng toàn lực gồng người để phá sàn
xe chui ra. Tuy nhiên mọi nổ lực của hắn đều vô ích, cái Xa Điểu này là làm
bằng thép chứ không phải bằng gỗ, lấy tu vi Không Linh Cảnh của hắn thì đừng
mơ có thể phá hủy được.
Mà phá hủy không được thì Diệp Bạch bắt đầu cầu cứu
-A mấy vị đại ca hô vệ, làm ơn cứu ta với, hai chân ta đang bị lóc thịt a.
Đối với lời cầu xin của Diệp Bạch, mấy người hộ vệ lựa chọn làm lơ, tuy nhiên
trong ánh mắt vẫn chứa sự đồng tình nhìn vào Diệp Bạch, cái trò chơi quái ác
này, mỗi người trong bọn họ đều ít nhất vài lần trải qua rồi, cho nên vô cùng
thấu hiểu.
Thủ lỉnh hộ vệ lắc đầu nói nhỏ
-Việc này chúng ta đã cảnh báo từ trước rồi, ai bảo ngươi không nghe làm chi, bây giờ thì hay rồi, những việc tiểu thư làm, chúng ta không thể xen vào, ngươi cứ hảo hảo mà ở yên ở đó đi nhé. À mà chuyện ngươi bị mặt đường róc thịt ấy, chỉ cần soạt chân ra hết cỡ thì sẽ không có chuyện gì đâu, cố gắng lên nga.
Diệp Bạch nghe vậy, nét mặt càng lúc càng đen hơn.
-Cần gì các ngươi nhắc, ta cũng đâu có ngu, soạt chân ra từ lâu rồi. Nhưng mà cứ soạt thế này thì đến ông trời còn không chịu nổi chứ đừng nói chi đến ta. Mẹ nó cả đám đàn ông lại đi sợ một cô bé, thử hỏi thiên lý ở đâu, luật pháp ở đâu a.
Nghĩ là thế nhưng Diệp Bạch nào dám biểu hiện ra bên ngoài, vẻ mặt đau khổ hỏi
-Vậy mấy vị đại ca, ta phải chịu thế này đến bao giờ a?
Thủ linh hộ vệ thờ dài, nhớ lại tình cảnh của bản thân khi xưa mà rùn mình
-Cái này còn phải xem tâm trạng của tiểu thế nào nữa. Bất quá theo như bình thường thì sẽ kéo dài khoản năm sáu tiếng gì đấy.
Ngay tức khắc, nét mặt của Diệp Bạch muốn bao nhiêu khó coi liền có bấy nhiêu.
-Ông trời a, bảo ta phải soạt đến tận năm sáu tiếng, con mẹ nó chứ muốn giết người à, mà giết người cũng không cần ác như vậy chứ! Khốn kiếp, con nhỏ kia nhất định là ác ma, không sai, nhất định là ác ma chuyển thế, người đời đúng là nói không sai mà, vẻ đẹp tỷ lệ thuận với sự độc ác.
Còn cô bé kia, sau khi ‘độc ác’ ra tay với Diệp Bạch thì vẻ mặt vẫn tỉnh bơ
như thường, tiếp tục chơi với em bé đến quên trời quên đất, tiếng cười khanh
khách tràng ngập khoan xe.
Mà Luân Vũ Tuyệt hiện nay cũng bị sức mạnh của cô bé dọa cho mất hồn. Hắn cứ
tưởng cô bé này có thể mở đường hầm không gian là đã kinh khủng lắm rồi, không
ngờ cô còn cường đại hơn hắn nghĩ rất nhiều. Thử nghĩ xem nếu hắn một khi giao
chiến với cô bé, mà cô bé bổng nhiên không một tiếng động, đào một cái hố sâu
mấy chục mét dưới đất rồi chôn hắn xuống, sau đó lại nháy mắt lấp luôn cái hố
lại, vậy thì cho dù hắn có là sức mạnh của chiến sư Tụ Thân Cảnh cũng chỉ có
nước chết.
Đây là sự cường đại của chiến sư Không Gian hệ sao? Ngay tức khắc, Luân Vũ
Tuyệt tự dặn lòng, cho dù làm bất cứ việc gì cũng không thể chọc giận vị tiểu
tô tông này.
…………………
May mắn là từ sau vụ náo loạn của Diệp Bạch, mọi chuyện đều diễn ra bình
thường, không còn ai đuôi mù đi chọc giận vị tiểu tổ tông kia nữa. Mà Diệp
Bạch sau khi bị nhốt hơn sáu tiêng tiếng đồng hồ trong đau khổ, cuối cùng cũng
được cô bé thả ra, mà đổi lại, Luân Vũ Tuyệt phải trao đứa nhỏ cho cô bé nhận
nuôi.
Việc này mới ban đầu còn làm Luân Vũ Tuyệt băn khoăn, nhưng nghĩ kỹ lại thì
chuyện này cũng không phải là xấu. Cô bé này tuy rằng tính tình phi thường
không tốt nhưng gia cảnh lại cực kỳ khủng bố, hai đứa nhỏ đi theo cô bé chắc
chắn là sẽ có cuộc sống tốt hơn nhiều trong cô nhi viện.
Tuy nhiên quan trọng nhất vẫn là thái độ của cô bé đối với hai đứa nhỏ là thật
tâm yêu thích, hơn nữa còn rất nâng niu. Với sức mạnh của Thông Tuệ Kim Nhãn,
Luân Vũ Tuyệt có thể nhìn rõ điều này thông qua ánh mắt trong vắt của cô bé,
nếu không thì hắn cho dù có chết cũng không thể để cô bé nhận nuôi hai đứa nhỏ
được. Nói cho cùng, vợ chồng Lê Quân cũng xem như là ân nhân cứu mạng hắn, nếu
không có hai người họ, sợ rằng hắn lúc này đã là một cái xác khô rồi.
Mà khoản thời gian hai ngày hành trình tiếp theo sau đó đã chứng minh lựa chọn
của Luân Vũ Tuyệt là hoàn toàn đúng đắng. Mặc dù có chút vụng về nhưng cô bé
vẫn chăm sóc hai đứa nhỏ vô cùng chu đáo, từ cho ăn đến thay tả không gì không
làm được, y như một bàn mẹ trẻ vậy. Cộng thêm vị tỳ nữ kia nữa, có thể nói hai
đứa nhỏ lúc này sống không khác gì con cháu gia đình công tôn quý tộc, ngủ
trong chăn bông vải lụa, uống sữa bằng thìa vàng.
Bất quá đó là cách nhìn của Luân Vũ Tuyệt mà thôi, còn đối với Diệp Bạch,
trong mắt hắn thì cô bé kia đã không khác gì một ác ma, ai biết ác ma về đêm
có ăn thịt hai đứa nhỏ không chứ?
-Vũ Tuyệt, mày thật sự trao hai đứa nhỏ cho tiểu ác…cô bé à, lỡ như có chuyện gì thì sao đây, chúng ta làm sao ăn nói với Lê Quân lão ca?
Luân Vũ Tuyệt một bộ dạng mày cứ yên tâm nói
-Mày không cần lo đâu, không thấy sao, hai đứa nhỏ sống với cô bé tốt hơn ở bên cạnh chúng ta hàng nghìn lần.
Tuy rằng rất tin tưởng phán đoán của Luân Vũ Tuyệt, thế nhưng Diệp Bạch không
tài nào yên tâm nổi.
-Nhưng mà
-Không có nhưng nhị gì hết, không phải mày nói cái não của mày chỉ để nghĩ về gái, những việc còn lại là do tao quyết định à. Bây giờ còn ý kiến ý cò gì nữa.
Thủ lĩnh hộ vệ thấy hai người tranh cãi càng lúc càng to tiếng, lại sợ ảnh
hưởng đến tâm tình của bị tiểu tổ tông kia, nên không có cách nào bèn giải
thích
-Diệp tiểu huynh đệ, cậu không cần lo đâu, tiểu thư tuy rằng nóng tính cùng tùy hứng nhưng bản tính không xấu như cậu tưởng đâu.
‘Nhốt bổn đại gia, không, là tra tấn bổn địa gia mấy tiếng đồng hồ, sau đó lại
lấy cái điều này để đêm ra trao đổi hai đứa bé mà còn nói không xấu. Đúng, con
quỷ nhỏ kia đâu có phải xấu xa bình thường, cô ta chính là ác ma chuyển thế!’
Diệp Bạch hét lớn trong đầu
Thủ lĩnh hộ vệ nói tiếp
-Không giấu gì hai người, tiểu thư là một thành viên thuộc một gia tộc cường thịnh ở thủ đô, nhà mặt phố, bố làm quan, ở thủ đô cũng xem như là có chút danh tiếng. Có điều trong nhà chỉ có duy nhất một mình tiểu thư là con một, hơn nữa sự đấu đá giữa các gia tộc ở thủ đô kịch liệt thế nào thì ai cũng biết, cho nên tiểu thư luôn chỉ thui thủi một mình, không có một ai được gọi là bạn thân thực sự cả.
-Bời vì thế, tiểu thư luôn mong muốn có một đứa em trai hoặc em gái để chơi cùng. Tuy nhiên bà chủ sau khi sinh tiểu thư, sức khỏe đã không còn tốt như xưa, không thể mang thai một lần nữa, cho nên hơn mười năm nay, cho dù đã chạy chữa khắp nơi nhưng vẫn không có kết quả. Mà ông chủ cũng vì yêu vợ nên dù không có con trai nối dõi vẫn quyết không lấy vợ khác.
-Do đó, ước mơ có em của tiểu thư coi như là ngâm nước vĩnh viễn. Có thể nói cái tính nóng nảy của tiểu thư chính là do cô đơn lâu ngày mà thành a.
-Bất quá hiện nay thì tốt rồi, hai người các ngươi cùng hai đứa bé tại nơi hẻo lánh này gặp nạn rồi lại được chúng ta giúp đỡ, âu cũng là một cái duyên. Mà tiểu thư vừa nhìn đã thích rồi nhận nuôi luôn hai đứa nhỏ cũng mà một cái phận, cho nên hai tiểu huynh đệ không cần lo nghĩ nhiều, hai đứa nhỏ mất cha mẹ nhưng lại nhanh chóng tìm được nơi nương tựa, cũng xem như là trong cái rủi gặp cái may đi.
Lời nói của thủ lỉnh hộ vệ cực kỳ chân thành, ánh mắt lại trong suốt không tia
giả dối, nhất thời khiến cho Diệp Bạch yên tâm không ít, mặc dù không thể hoàn
toàn xóa bỏ nghi ngờ trong lòng hắn nhưng cũng xem như tạm ổn đi.
Còn Luân Vũ Tuyệt, lời nói của thủ lĩnh hộ vệ mấy phần là thật mà mấy phần là
giả, hắn không biết được. Chỉ có điều nếu những người này có ý đồ xấu muốn
cường ngạnh cướp đi hai đứa trẻ, cho dù hắn cùng Diệp Bạch có phản khán cũng
không làm được gì, ngược lại bọn họ lại lựa chọn giải thích rõ ràng, xem ra
vẫn là tin tưởng được.
…………………
Cứ thế, hai đứa bé đã được trao cho cô bé ‘ác ma có chút dễ thương’, bắt đầu
một cuộc đời mới của mình.
Mà chuyến xe sau hai ngày di chuyển thì cuối cùng cũng đã đến thành Vương
Minh.
Luân Vũ Tuyệt đứng bên đường cái nhộn nhịp, trông Xa Điểu dần dần khuất xa mà
cảm khái, có lẽ sẽ có một ngày, hắn sẽ gặp lại hai đứa nhỏ và cô bé mang sức
mạnh hệ Không Gian biến thái này, một cô bé siêu cấp dễ thương với tính cách
không khác gì ác ma, Hàn Giao Giao.
-Đừng nhìn nữa, chúng ta đi kiếm cái gì ăn thôi.
Diệp Bạch khoát vai Luân Vũ Tuyệt, kéo hắn đi vào quán cơm binh dân không xa
Bị Diệp Bạch kéo đi, Luân Vũ Tuyệt cũng không phản khán gì, ánh mắt rời khỏi
chiếc Xa Điểu, cười nói
-Diệp Bạch, đến thành Vương Minh rồi, mày tính làm cái gì?
-Tao à, cũng chả có gì đặc biệt, chỉ là nay đây mai đó du lịch thôi. Bất quá sau lần chết hụt vừa rồi, tao phải thêm việc rèn luyện bản thân vào danh sách những việc ‘đặc biệt’ cần làm a, nhất định trước sau gì, tao cũng phải tìm thằng mặt sẹo và cô ả Cổ Nương kia để báo thù.
Luân Vũ Tuyệt nghe vậy, trong đầu liền nghĩ ra một ý hay
-Mày cũng muốn rèn luyện sao? Vậy hay là hãy cùng tao gia nhập một đoàn lính đánh thuê đi, muốn được rèn luyện tốt nhất, làm gì có nơi nào tốt lơn môi trường quân đội chứ?
Diệp Bạch nghe vậy liềm cảm thấy hứng thú
-Mày muốn gia nhập đoàn lính đánh thuê à? Dù sao tao cũng không có việc gì làm, đi theo mày chơi cũng được. À mà đoàn linh đánh thuê mày muốn gia nhập là quân đoàn nào, là Kim Long hay là Bát Chu?
-Không, là quân đoàn Luân Vũ.
Luân Vũ Tuyệt cười nói, ánh mắt trở nóng bỏng.
---------Hết--------