Chạy Trốn


Người đăng: QuytSweet

Thấy Luân Vũ Tuyệt đã nắm chặt sợi dây, Diệp Bạch liền hướng Lê Quân lúc này
đang dùng nửa thân trên chống đỡ sự tấn công điên cuồng của bốn tên cướp đường
còn lại, hét lớn

-Lê Quân lão ca, đến lúc rồi.

Nghe thấy âm thành này, vẻ mặt mệt mỏi của Lê Quân bổng nhiên trờ nên điên
cuồng gào lớn

-Diệp tiểu đệ, hai đứa con của ta, trăm sự nhờ vào cậu đấy.

Long Hồn Vũ Kỹ - Chấn Động

ẦM ẦM ẦM, mặt đất đang yên đang lành bổng nhiên bất ngờ chấn động dữ dội, đất
đá bắt đầu nứt ra, sụt lún từng mảng. Lấy bán kính mười lăm mét xung quang Lê
Quân, cả mặt đất bất ngờ đổ vỡ tạo thành một cái hố sâu hai mươi mét so với
mặt đất.

Long Hồn vũ kỹ - Địa Kê Biến Thân

Chớp lấy thời cơ mấy người bọn cướp đường còn chìm trong kinh ngạc, kể cả gã
mặt xẹo lẫn Cổ Nương Tử, Diệp Bạch hét lên ba tiếng ‘ó ó’ như tiếng chim, ngay
lập tức, cả cơ thể hắn bổng nhiên phình to ra, cái cổ kéo dài, chân mọc ra
móng vuốt, lông vũ màu đỏ rực như lửa xuất hiện rồi cuối cùng bao phủ khắp cơ
thể.

Trong ánh mắt không thể tin nổi của Luân Vũ Tuyệt, Diệp Bạch thế nhưng lại
biến thành một con Kê Phong Điểu màu đỏ với hai cánh tay của con người, chuyện
này thật sự nằm ngoài thế giới quan của hắn.

Thời gian lúc này đã phi thường nguy cấp, Diệp Bạch nào còn rãnh rổi để ý đến
suy nghĩ của mọi người, hắn hai tay ôm lấy hai đứa nhỏ, đôi chân chim to khỏe
ra sức nhúng một cái, như một quả đạn pháo bay vèo lên không trung, dễ dàng
nhảy ra khỏi cái hố sâu 20m do Lê Quân tạo ra, sau đó liền theo chính lộ mà
điên cuồng chạy đi, tốc độ so với sáu con Kê Phong Điểu kéo xe màu xanh còn
nhanh hơn vài lần.

Và đương nhiên, Luân Vũ Tuyệt nắm lấy sợi dây cũng được Diệp Bạch kéo ra khỏi
hố, sau đó là bị hắn kéo lê trên đường ào ào chạy đi. Nhất thời khiên Luân Vũ
Tuyệt đau không thể tả.

KHÔNGGGGGGG!

Hai thiếu niên cùng hai đứa trẻ cứ thế chạy đi, để lại sau lưng một bãi chiến
trường đẫm máu cùng tiếng rống giận không cam lòng của gã mặt sẹo.

Cuộc chiến sinh tử lần đầu tiên Luân Vũ Tuyệt trải nghiệm này, tổng cộng chết
18 người. Phía Luân Vũ Tuyệt, ngoại trừ hắn và Diệp Bạch may mắn trốn thoát
ra, bảy người còn lại, tất cả tử trận. Còn phía bọn cướp đường, đã chết mười
một tên, trong đó có ba tên do chính hắn ra tay hạ sát. Đây cũng là lần đâu
tiên, hai tay Luân Vũ Tuyệt nhuốm máu tươi ‘thật sự’.

……………………

Nửa này sau, tại bên trong một mảnh rừng không rõ tên, Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp
Bạch mặt mày tái mét ra sức hút từng ngụm lương khí.

Diệp Bạch là do chạy mệt quá mà ra sức hít thở, còn Luân Vũ Tuyệt là vì đau
đớn quá mức mà ra sức hít hà, hắn chính là bị kéo lê trên đường chạy suốt vài
tiếng đồng hồ, không bị róc hết thịt là may lắm rồi.

Nghỉ ngơi một hồi, Luân Vũ Tuyệt mới phục hồi một chút sức lực, nhịn đau lấy
từ Túi Da ra hai bình thuốc nhỏ, một bình là thuốc mỡ thoa lên khắp người,
bình còn lại là đan dược cầm máu, quăng qua cho Diệp Bạch

-Thuốc cầm máu này, mau uống đi. Lưng mày bị thương không nhẹ đâu, không cầm máu là chết giờ đấy.

-Cảm ơn.

Diệp Bạch cũng không khách khí nhận lấy bình đan dược, không nghĩ nhiều mà
trúc ra hai ba viên nuốt xuống. Mà loại đan dược này là đan dược đã được Luân
Vũ Tuyệt dùng Kim Khí (tên hắn đặt cho loại năng lượng màu vàng) tịnh hóa qua,
tác dụng phi thường mau chóng.

Uống đan dược chỉ vài phút, vết đao sau lưng Diệp Bạch đã ngừng chảy máu, có
điều muốn cho vết thương này khỏi hẳn, ít nhất cũng phải mất khoản thời gian
năm sáu ngày nữa.

Cảm thấy cơ thể ổn định chút ít, Diệp Bạch mới thở dài một hơi, ánh mắt buồn
buồn nhìn hai đứa nhỏ còn say sưa ngủ bên cạnh, không biết rằng cha mẹ của
chúng đã không còn trên trần đời nữa rồi, mệt mỏi nói

-Hai đứa nhỏ này giờ tính sao đây, tao với mày cũng không thể nuôi chúng được.

Bôi thuốc mỡ một hồi, cơ thể Luân Vũ Tuyệt đã bớt đau hơn, hắn nhìn hai đứa
nhỏ nghĩ cũng cảm thấy tội nghiệp, bèn nói

-Mày xem trên người hai đứa nó có vật gì đặc biệt không, như dây chuyền hay ngọc đá gì cũng được, may ra chúng ta còn có thể dựa vào đó để nhận biết thân phận của bọn chúng. Tao thấy hai vợ cồng Lê Quân tuy rằng mộc mạc nhưng vẫn có khí thế của con cháu gia tộc, chắc có lẽ thuộc một trong các gia tộc có chút danh tiếng ở thành Vương Minh cũng không chừng.

-Có lý.

Diệp Bạch bắt đầu lục loại chiếc khăn ấm quấn hai đứa nhỏ, tất nhiên là hắn
làm rất cẩn thận, không dám quấy rối giấc ngủ của tụi nó. Thế nhưng tìm kiếm
một hồi vẫn không tìm ra được cái gì khả nghi, trên người hai đứa nhỏ, ngoại
trừ hai sợi dây chuyền bạc nho nhỏ ra thì không còn cái gì nữa.

-Không có gì cả, giờ phải làm sao đây?

-Còn làm sao được, chúng ta cũng không thể chăm sóc hai đứa bé nhỏ như vậy, chỉ có thể đưa chúng nó cho cô nhi viện thôi.

Luân Vũ Tuyệt bất lực lắc đầu, thân hắn hiện giờ, hắn còn lo không xong thì
làm sao lo cho hai đứa nhỏ đây.

-Cũng chỉ đành vậy, tao và mày đều là hai kẻ phiêu bạc chân trời, lo làm sao nổi hai tiểu tổ tông này chứ.

Diệp Bạch thở dài nhìn bầu trời đêm đầy sao, lại cười khổ nói

-Mà không biết bọn cướp đường kia có truy sát chúng ta không nữa, tao cũng giết không ít người của bọn chúng a.

-Tao cũng không biết.

Luân Vũ Tuyệt lắc đầu. Mặc dù cái hố Lê Quân đào tương đối sâu nhưng suy cho
cùng cũng chỉ là cái hố đất, đám người gã mặt sẹo muốn leo lên cũng rất dễ
dàng, hơn nữa con đường dẫn đến thành Vương Minh là con đường độc đạo duy
nhất, ai biết bọn chúng có men theo con đường này mà truy sát không chứ.

-Thôi mặc kệ, cái gì đến rồi sẽ đến, cái đám bọn chúng suy cho cùng vẫn là đám cướp đường, nhiều nhất cũng chỉ có thể tác quai tác quái trong bóng tối, còn vào ban ngày ban mặt, tao nghĩ chúng không dám hành động lỗ mãn đâu. Ngày mai tao với mày ra đường tìm cái xe nào đó quá gian đến thành Vương Minh là được, cùng lắm là trả thêm vài đồng vàng thôi.

Diệp Bạch nghe thấy có lý liền gật đầu, cười hắc hắc

-Cứ theo mày suy tính mà làm, cái đầu tao sinh ra là chỉ để nghĩ về gái, còn mấy chuyện khác, càng nghĩ sẽ càng rối thêm.

-Mày đó, đến lúc này mà còn đùa được. Ui cha đau.

Luân Vũ Tuyệt bị lời nói không biết xấu hổ của Diệp Bạch chọc cho bậc cười,
nhất thời kinh động đến vết thương mà hít thở từng ngụm lương khí.

……………….

Thế là theo như kế hoạch, trời vừa hửng đông, Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch đã
mang hai đứa nhỏ đứng đợi ở đường lớn, cố gắng bắt xe đi thành Vương Minh. Bởi
vì đây là con đường độc đạo cho nên việc bắt xe cũng không khó lắm, cứ vài
phút là sẽ có một chiếc xe chạy qua.

Tuy nhiên không phải người nào cũng sẵn sàng có tâm giúp đỡ, phải đến chiếc xe
thứ năm chạy qua, sau khi tra hỏi một hồi mới cho phép Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp
Bạch đi nhờ xe.

Chiếc xe này cũng là một chiếc Xa Điểu nhưng so với chiếc Xa Điểu mà Luân Vũ
Tuyệt vừa đi thì lớn hơn gấp hai lần, thậm chí còn được chia làm hai tầng
riêng biệt, được kéo bởi một bầy mười hai con Kê Phong Điểu to lớn, những con
Kê Phong Điểu này cũng giống như chiếc xe, so với Kê Phong Điểu bình thường
còn có phần to lớn hơn.

Ngoài ra ngoại thất lẫn nội thất chiếc xe đều được được trang trí tinh mĩ, đều
là hàng cao cấp, thậm chí còn có rất nhiều chi tiết mạ vàng cực kỳ xa hoa, xem
ra chủ nhân của chiếc xe cũng không phải là hạng người tầm thường. Ít nhất,
Luân Vũ thế gia còn không có đại thủ bút chi tiền để sử dụng một chiếc xe giá
trị khủng bố như thế này.

Ở bên trong xe, Luân Vũ Tuyệt cùng Diệp Bạch được sắp xếp một chỗ ngồi nhỏ ở
phần đuôi xe, ngồi bên cạnh bọn hắn là một đám hộ vệ hơn mười người, toàn bộ
đều mặc giáp nhẹ bằng da màu lục nhạt, hơn nữa còn là da của ma thú loại cá
sấu, sức phòng ngự phi thường cường đại. Chỉ ngồi bên cạnh thôi, Luân Vũ Tuyệt
cũng đã bị khí thế kinh người của đám hộ vệ làm cho hít thở không thông, cảm
giác giống như bị đè ép đến không thể cựa quậy vậy.

Diệp Bạch bởi vì tu vi đã là Không Linh Cảnh nên không chịu bao nhiêu áp lực,
bộ dạng so với Luân Vũ Tuyệt thì nhàn nhã hơn rất nhiều.

-Vũ Tuyệt, từ sáng đến giờ hai đứa nhỏ còn chưa ăn gì đâu, mày hỏi thử xem bọn họ có sữa không, xin một ít đi!

-Sao lại là tao?

Luân Vũ Tuyệt trợn mắt, hắn lúc này chính là đang bị đè nén đến thở không
thông nha, làm sao có thể hỏi đây.

Bất ngờ đúng vào lúc này, hai đứa nhỏ không biết có phải vì đói hay không mà
thay nhau khóc oa oa ầm ỉ cả lên

-Bảo bọn chúng im đi.

Tên hộ vệ ngồi bên cạnh Luân Vũ Tuyệt trừng mắt nói, giáp da kẻ này mặc trên
người so với những hộ vệ còn lại thì có thêm một ngôi sao vàng lấp lánh trên
ngực, có lẽ là đội trưởng của đội hộ vệ này.

-Vị đại ca này, cũng không phải ta muốn chúng khóc nha, có lẽ là chúng bị đói quá, ngài có thể cho chúng nó chút sữa không?

Tên hộ vệ nghe vậy thì vẻ mặt bất đắc dĩ, đứng dậy đi tới chỗ cô gái ngồi ở
phía trước, khẻ thì thầm cái gì đó, sau đó cô gái liền gật đầu, mở tủ gỗ lấy
một cái bình thủy tinh nhỏ, bên trong có chứa chất lỏng màu trắng đục đưa cho
tên hộ vệ.

Nhận lấy cái bình, tên hộ vệ liền lên tiếng cảm ơn rồi trở lại nhét cái bình
vào tay Luân Vũ Tuyệt, trầm giọng nói

-Sữa đây, ngươi tốt nhất là làm cho bọn chúng im lặng, đừng có quấy rầy vị ở trên, nếu không chúng ta đều sẽ sống không yên ổn đâu.

-Cảm ơn lão ca, chúng ta sẽ chú ý.

Luân Vũ Tuyệt rất biết điều gật gật đầu, mở bình ra múc từng muỗng sữa nhỏ bón
cho hai đứa trẻ. May nắm, hai đứa nhỏ này cũng tương đối biết điều, có sữa ăn
liền im miệng.

Diệp Bạch thì không có biết điều như Luân Vũ Tuyệt, thấy bộ dạng mấy người hộ
vệ nghiêm trọng như vậy, thì tò mò hỏi

-Mấy vị đại ca, cái vị mà mọi người nói đến là ai thế?

-Suỵt, chưa nghe câu con người chết vì tính tò mò sao, cái gì không nên hỏi thì đừng có hỏi.

Nghe vậy, Diệp Bạch lại càng cảm thấy hứng thú hơn, lập tức nài nỉ

-Mấy vị hộ vệ đại ca yên tâm, tiểu đệ luôn nổi tiếng là kẻ kín mồm kín miệng đấy, mấy vị cứ nói đi, tiểu đệ chắc chắn sẽ không để lộ nửa từ.

-Đã nói không là không, nói một tiếng nữa ta đạp ngươi xuống xe bây giờ.

Mấy tên hộ vệ thấy Diệp Bạch cứ dây dưa không ngừng, bắt đầu cảm thấy hối hận
khi cho thằng cốt đột này lên xe rồi, lỡ may hai tên này làm cái vị ở trên mất
hứng một cái, bọn họ liền chịu khổ a.

-Mấy người đang nói chuyện gì mà suỵt này suỵt nọ bí mật vậy, cho ta tham gia với được không

Đúng lúc này, bổng nhiên một cái đầu nho nhỏ từ sau lưng Diệp Bạch thò ra, là
đầu của một tiểu cô nương dung mạo vô cùng khả ái, ánh mắt hứng thú nhìn hai
đứa nhóc tì trong lòng Luân Vũ Tuyệt

-Oa, ở đây có em bé này, đến tận hai đứa luôn, dễ thương thật.

-Á AAAAAA má ơi, yêu quái từ đâu chui ra….

Bổng nhiên có một cái đầu thò ra từ sau lưng, đến cả một tên bạo gan như Diệp
Bạch cũng phải hoảng sợ mà hét toán lên, nhưng đến khi nhìn thấy dung mạo của
nàng thì đột nhiên im bặt.

Một đầu tóc dài đen như gỗ mun, đôi mắt to tròn long lanh mọng nước, hai má
phúng phính mềm mại, cái mũi nho nhỏ, cộng với khuôn mặt nhỏ nhắn tròn tròn
cùng chiếc miệng đỏ xinh, phải nói là một tiểu nha đầu siêu cấp đáng yêu. Đây
có thể là cô gái xinh đẹp nhất là Diệp Bạch đã từng gặp, à không, phải gọi là
cô bé đáng yêu nhất mới đúng. Trong khoản khắc nhất thời, tất cả hình bóng mỹ
nữ trong trí nhớ của Diệp Bạch đều bị bộ dáng đánh yêu của cô bé trước mặt
đánh gục.

Trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ kinh diễm của Diệp Bạch, ngay khi cô bé xuất
hiện, đám hộ vệ xung quanh bộ dạng lại như lâm phải đại địch, đáy mắt không
giấu được sự khiếm đảm đến tận tâm can, bất giác thẳng lưng lên một chút.

Điều này ngay tức khắc bị Luân Vũ Tuyệt bắt trọn, đồng thời cũng khiến cho hắn
đối với cô bé vừa xuất hiện nổi lên một tầng đề phòng. Tuy nhiên có một việc
khiến Luân Vũ Tuyệt vô cùng tò mò.

Nói ra cũng lạ, phía sau Diệp Bạch là thành xe, làm gì có khoản trống nào mà
cô bé có thể ẩn nấp chứ?

Nhưng rồi hành động tiếp theo của cô bé khiến cho Luân Vũ Tuyệt từ tò mò trở
thành run sợ. Chỉ thấy cô bé bổng nhiên thụt đầu trờ lại sau lưng Diệp Bạch,
sau đó cũng từ sau lưng Diệp Bạch, hai cánh tay nhỏ bé tráng nõn nà thò ra,
nắm lấy khoản không vô định rồi xé mạnh. Mà khoản không vô định trong tay cô
bé lại không khác gì một tờ giấy mỏng manh, xé nhẹ một cái liền rách ra tạo
thành một cái lỗ giống như cánh cổng không gian nho nhỏ, rồi cô bé liền chui
qua cái cánh cổng, đứng trước mặt Luân Vũ Tuyệt, hai tay không ngừng chọt chọt
đôi má phấn nộn của hai đứa nhỏ, bộ dạng phi thường vui vẻ.

Sau lưng cô bé, cánh cổng không gian sau đó liền dần dần khép lại rồi hoàn
toàn biến mất như chưa từng xuất hiện.

----------Hết---------


Trứng Rồng - Chương #30