Niềm Tin


Người đăng: QuytSweet

-Thiếu gia, người rốt cuộc là có đi không đây, ngươi không tra lời, ta liền trở lại bẩm báo a. Đến lúc đó, có chuyện gì, ta không chịu trách nhiệm đâu.

Từ bên ngoài, tên hạ nhân lại gọi lớn một lần nữa, thanh âm dường như đã không
còn kiên nhẫn nữa.

Bất quá, Luân Vũ Tuyệt vẫn là mặc kệ tên đó. Trong tâm trí hắn ta giờ đây,
ngoại trừ ngạc nhiên thì còn có sự vui mừng.

Trong tiếng trình tu luyện của một chiến sư, thường trải qua năm gia đoạn
chính là Tu Thể, Không Linh, Tụ Thân, Nguyên Hình, Phản Tổ.

Theo như hắn biết

Tu Thể là cảnh giới chuyên để rèn luyện căn cơ vững chắc, đặt nền móng cho sự
phát triển sau này. Giai đoạn Luyện Thể cũng là thời điểm để chiến sư cần phải
hấp thụ trứng rồng cho riêng mình. Nếu không hấp thụ trứng rồng, không thể
bước tiếp đến cảnh giới tiếp theo.

Không Linh là cảnh giới thứ hai. Để đến được bước này, trứng rồng trong cơ thể
cần phải nở ra, đản sinh Long Hồn của chiến sư. Cũng trong canh giới này,
chiến sư mới thực sự sử dụng được sức mạnh của loài rồng, phát huy tác dụng
cốt yếu của trứng rồng.

Tụ Thân cảnh, ngưng hóa Long Hồn thành thực thể, đến bước này, chiến sư liền
có được thần thông của rồng.

Nguyên Hình cảnh là cửa ải thứ ba, tại đây chiến sư có thể sử dụng lực lượng
nguyên tố hóa thành long giáp, bao bọc cơ thể bên trong, lực phòng ngự cực kỳ
kinh người.

Còn Phản Tổ cảnh là cảnh giới cao nhất mà Luân Vũ Tuyệt biết, tại cảnh giới
này, chiến sư đã có thể long hóa cơ thể thành long hình, sức mạnh thể chất
phải nói là cực kỳ đáng sợ.

Nói là thế nhưng thật ra, Luân Vũ Tuyệt chỉ biết chút ít da lông bên ngoài qua
sách vở mà thôi, còn thật sự quá trình tu luyện gian truân như thế nào, vẫn là
phải tự thân hắn trải nghiệm qua mới có thể hiểu rõ tường tận được.

Hiện giờ, tạm thời không nói đến ba cảnh giới sau, chỉ xét về gai đoạn Tu Thể
và Không Linh.

Hai giai đoạn này thật sự là có một sự biến đổi kinh khủng về chất, là cánh
cửa để một người bình thường trở thành một chiến sư thật sự. Có thể nói, trước
cảnh giới Không Linh, cảnh giới Tu Thể, tất cả người tu luyện đều chỉ xem như
là đám bất nhập lưu, không ai hơn ai.

Cho dù ngươi có sở hữu trứng rồng hay không thì trong cảnh giới Tu Thể này,
không có quá nhiều khác biệt. Vậy cho nên, nếu Luân Vũ Tuyệt có khả năng tu
luyện mọi lúc mọi nơi mà không cần vận công như này, hắn tin rằng không đến
một tháng, liền có khả năng đánh gục Luân Vũ Vũ nằm bẹp dưới chân.

Tuy không thể nhờ khả năng kì lạ này để tiến đến Không Linh cảnh nhưng chỉ cần
có thể đánh gục Luân Vũ Vũ, trả đũa cho những gì hắn đã từng trải qua, cho dù
chỉ được một lần, vậy là đủ.

Nghĩ đến cảnh tượng sau này có thể tự mình đánh gục Luân Vũ Vũ, Luân Vũ Tuyệt
liền hưng phấn không thôi, ánh mắt mai mãi chỉ một màu u ám bổng nhiên sáng
rực.

-Thiếu gia, người không ra, vậy ta đi đây, người tự mà lo liệu đi nhé

Tên hạ nhân đứng chờ bên ngoài rốt cuộc cũng chờ đến bực mình, dù rằng thời
gian còn chưa đến năm phút nhưng hắn cảm thấy, để hắn chờ đợi một tên phế vật
đến trứng rồng cũng không hấp thụ được thật sự là quá mức xúc phạm một kẻ có
cảnh giới Không Linh như hắn.

Hô lớn một câu đầy tức khí, tên hạ nhân dứt khoát bỏ đi, chỉ cần hắn trở lại
nói rằng Luân Vũ Tuyệt không thèm đến vậy là được rồi, đến lúc đó, ha ha,
thằng oắt phế vật kia sẽ lãnh đủ.

Tiếng nói cuối cùng của tên hạ nhân vừa cất lên thì bổng nhiên, khả năng tự
hấp thụ tinh khí của Luân Vũ Tuyệt cũng biến mất làm hắn hoảng sợ không thôi.

Trong cuộc đời tăm tối không lối thoát của hắn, khả năng này có thể coi như là
cộng rơm cứu mạng duy nhất, nó mà biến mất thì coi như xong. Nhưng mặc cho
Luân Vũ Tuyệt hoảng hốt như thế nào, cố gắng như thế nào, khả năng nghịch
thiên kia đều không xuất hiện nữa.

Bất lực, Luân Vũ Tuyệt thờ dài một hơi ngồi dựa vách tường, ánh mắt trống rỗng
đầy mất mát.

-Thôi vậy, có lẽ ông trời đã quyết định để ta cả đời làm phế vật, không thể đổi được a. Kệ mẹ nó, trước giờ sống sao thì sau này sống thế.

Luân Vũ Tuyệt tự an ủi chính mình, vươn người đứng dậy. Nói cho cùng, cuộc đời
của hắn xem như là một bi kịch vô tận, hắn cũng đã quen rồi

-À, xém tý nữa quên, phải đi gặp tộc trưởng mà mấy vị trưởng lão mới được.

Luân Vũ Tuyệt bậc người dậy, nhanh chóng thay một bộ quần áo chỉnh tề rồi
thẳng hướng tiền điện chạy nhanh. Hắn không chú ý rằng, trong một khoản thời
gian thoán qua, con mắt trái của hắn lại biến thành một con ngươi màu vàng với
đồng tử hẹp dài.

Con mắt màu vàng này, so với mắt rắn hình như cũng không khác biệt bao nhiêu.

Chưa đến mười phút thời gian, Luân Vũ Tuyệt đã chạy đến tiền điện, còn chưa
bước vào cửa, hắn đã nghe thấy tiếng hừ lạnh giận dữ bên trong vọng ra

-Thằng nhóc này, đến cả lệnh triệu tập của tộc trưởng và trưởng lão cũng không thèm để vào mắt, xem ra nó không còn muốn mang họ Luân Vũ nữa rồi

Người vừa cất lời, là một lão già tóc hoa râm, đôi mắt trợn lớn cực kỳ ác khí.
Lão già này là Luân Vũ Phi Không, tứ trưởng lão của Luân Vũ Thế Gia.

Sau khi Phi Không trưởng lão lên tiếng, những người có mặt trong phòng vẻ mặt
ai nấy, không ít thì nhiều, đều có chút khó chịu. Nhất là vị lão giã ngồi ở
hàng ghế đầu tiên, tuy lão không lên tiếng nhưng chỉ nhìn đôi lông mày đang
nhíu chặc của lão cũng biết là lão đang rất tức giận.

Có lẽ trong căn phòng này cũng chỉ có một người duy nhất, đó là một nam tử
trung niên, tầm ba mươi đến bốn mươi tuổi, khí vũ hiên ngang, bộ dạng vẫn vô
cùng thong dong bình tĩnh, hắn nói

-Tứ trưởng lão, người bình tĩnh một chút, tiểu Tuyệt không đến, chắc có lẽ là không có trong phòng.

Kẻ này không ai khác chính là cha của Luân Vũ Tuyệt, nguyên tộc trưởng Luân Vũ
thế gia, nhị trưởng lão Luân Vũ Bá Sơn

Tứ trưởng lão nghe vậy, lại càng cười lạnh không thôi, lão nhìn tên hạ nhân
đứng giữa phòng quát lớn

-Tiến Vinh, ngươi nói xem

Tên hạ nhân Tiến Vinh bị Tứ trưởng lão quát lớn thân hình thoán rung rẫy nhưng
trong lòng lại cười thầm không thôi, định mở miệng thêm mắn thêm muối để mấy
vị trưởng lão trách phạt thật nặng Luân Vũ Tuyệt. Thế nhưng lời còn chưa ra
khỏi miệng, Tiến Vinh lại nhìn thấy ánh mắt sắc bén như dao cạo của Luân Vũ Bá
Sơn chíu vào mình, cùng với đó là uy áp cách biệt hai đại cảnh giới ép đền,
làm cho trái tim hắn đè nặng không thôi.

Trong mắt người của Luân Vũ thế gia, Luân Vũ Bá Sơn thật sự là một sát thần
chính hiệu.

Cuối cùng, Tiến Vinh cũng không dám giở trò gì nữa mà thật sự nói rõ đầu đuôi
câu chuyện.

Tứ trưởng lão nghe xong, hừ lạnh một tiếng, nhìn Luân Vũ Bá Sơn nói

-Bá Sơn, ngươi còn gì để nói, mặc dù nó không lên tiếng đáp lời Tiến Vinh nhưng với tu vi cảnh giới Không Linh của Tiến Vinh, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, hơi thở gấp gáp của Luân Vũ Tuyệt bên trong phòng.

Vị lão giả ngồi ở hàng ghế đầu tiên vỗ mạnh bàn trà một cái, tức giận nói

-Bá Sơn, ngươi xem lại cách dạy con của mình đi, đã là một phế vật thì thôi đi, nay đến cả mệnh lệnh của trưởng lão và tộc trưởng cũng không thèm nghe, có phải muốn phản rồi hay không?

-Đại trưởng lão bớt giận, lần này đúng là tiểu Tuyệt có lỗi, xin ngài đại nhân đại lượng tha thứ cho

Đúng lúc này, một tiếng nói khẻ từ bên ngoài vọng vào. Luân Vũ Tuyệt từ ngoài
cửa bước vô, lưng hơi khom, hai tay ôm quyền, cuối đầu với đại trưởng lão.
Đồng thời cũng dõi mắt quan sát căn phòng.

Trong phòng hiện tại có năm người, bao gồm Tộc trưởng-Luân Vũ Yên Kinh, người
này vừa hay lại là bác ruột của hắn, anh của cha hắn. Bất quá quan hệ của hai
người từ nhỏ cho tới lớn đều không mấy tốt đẹp, suốt ngày đâm chọt, cạnh tranh
lẫn nhau.

Bốn người còn lại thì ngoài cha hắn ra còn có Đại trưởng lão-Luân Vũ Thiên,
Tam trưởng lão-Luân Vũ Diệt Nhu và Tứ trưởng lão-Luân Vũ Phi Không

Đối với lời tạ tội của Luân Vũ Tuyệt, Đại trưởng lão cũng chỉ hừ lạnh một
tiếng, không thèm đáp lời.

Nhìn cái thái độ này thôi, cũng đủ biết lão không hề ưa Luân Vũ Tuyệt một chút
nào, thậm chí là ghét bỏ vô cùng.

Luân Vũ Bá Sơn cực kỳ thương con, hắn không muốn Luân Vũ Tuyệt phải chịu đựng
áp lực cùng một lúc từ nhiều vị trưởng lão như vậy nên vẫy tay với Luân Vũ
Tuyệt

Luân Vũ Tuyệt da mặt đã chai sạn từ lâu, làm gì để tâm thái độ chán ghét của
mấy vị trưởng lão, thấy cha quắt tay, hắn liền đi đến sau lưng, dáng vẻ thong
dong bình tĩnh, mặc kệ sóng gió cuộc đời.

Nói như vậy cũng không phải chứng tỏ định lực của Luân Vũ Tuyệt hơn người ở
điểm nào mà chỉ là hắn thuộc một dạng gọi là ‘bất cần đời’. Cho nên dù có
chuyện gì xảy ra, hắn cũng chả sợ.

Luân Vũ Bá Sơn tất nhiên là không thể biết suy nghĩ của Luân Vũ Tuyệt, nhìn bộ
dạng nhàn nhã của con trai, ông lại càng cảm thấy vừa lòng, cho dù không có
sức mạnh nhưng sống là phải thẳng lưng, sống là không được sợ xệch, một đấng
nam nhi là phải như vậy.

Luân Vũ Bá Sơn cười nói

-Tiểu Tuyệt đã đến rồi, mấy vị trưởng lão và tộc trưởng muốn nói gì thì cứ nói đi.

Luân Vũ Yên Kinh vẻ mặt hơi hòa hoãn lại, cười nói

-Bá Sơn, chuyện này là chuyện của cậu và ta đã thương lượng từ trước, bây giờ cũng xem như là thông báo cho ba vị trưởng lão một tiếng để sau này, mọi người không cần phải lời ra tiếng vào

Tứ trưởng lão tò mò hỏi

-Tộc trưởng, các ngươi đây là nói chuyện gì thế?

Luân Vũ Bá Sơn đáp

-Là chuyện về lần tiến nhập địa động mới phát hiện gần đây. Tiểu Vũ Tịch có ý muốn nhường vị trí của mình cho Luân Vũ Tuyệt, để tiểu Tuyệt có cơ hội tìm kiếm trứng rồng của mình.

Tam trưởng lão nghe lậy liền lấy làm ngạc nhiên vô cùng

-Cái gì, hồ đồ, quá sức hồ đồ, cái địa động này ta đã đi xem qua rồi, là một địa động cấp 3, tỷ lệ tìm được trứng rồng cấp 3 là cực kỳ lớn, làm sao lại để cho một tên phế vật như hắn đi vào được?

Tứ trưởng lão cũng lập tức vỗ bàn, quát theo

-Đúng, nếu hắn có khả năng hấp thu trứng rồng thì để hắn đi vào cũng không sao, đằng này hắn lại không thể. Nếu để hắn đi vào, thế nào lại xảo hợp nuốt luôn trứng rồng cấp 3, vậy không phải là phung phí quá hay sao, không được, tuyệt đối là không được.

Đại trưởng lão nhướng mi

-Tộc trưởng, chuyện này không phải là chuyện đùa đâu, một quả trứng rồng cấp 3 tương đương với một trụ cột của Luân Vũ thế gia chúng ta sau này, không thể làm loạn.

Luân Vũ Yên Kinh cười cười, thoán gật đầu, cực kỳ chân thành

-Chuyện này, mấy vị trưởng lão lo lắng cũng không có gì lạ, đến bản thân ta cũng rất để tâm. Nhưng nói thế nào thì Tiểu Tuyệt vẫn là con trai của Bá Sơn, là cháu ruột của ta, một người làm bác như ta làm sao có thể không quan tâm đến nó. Hơn nữa, lễ thành nhân của gia tộc cũng đã gần đến rồi, đây cũng xem như là cơ hội cuối cùng của tiểu Tuyệt, nếu còn không được nữa, vậy chỉ có thể làm theo quy tắc gia tộc, ta đảm bảo sẽ không thiên vị.

Lời Luân Vũ Yên Kinh nói ra, vừa ấm áp lại tràng đầy từ tính. Nếu là người
ngoài nghe ra, chắc chắn sẽ nhận định hắn rất yêu quý Luân Vũ Tuyệt, nhưng ở
trong căn phòng này, không có bất kỳ người ngoài nào, nhất là Luân Vũ Tuyệt.

Tuy rằng hắn tuổi còn chưa thành niên nhưng tâm trí vì trải qua không ít kích
thích nên đã thành thục trước tuổi, hơn nữa lại biết rõ ẩn ý trong này nên
hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời đường mật này.

-Lão cáo già, rõ ràng cái vị trí này chính cha ra đã dùng Luyện Băng Thạch để đổi lấy, quan tâm cái rắm á.

Ba vị trưởng lão, không ít thì nhiều cũng biết nội tình trong này, bất quá cả
ba người đều không có nói ra. Theo bọn họ, Luyện Băng Thạch là một thứ tốt, mà
một thứ tốt như nó cẩn phải dùng để bồi dưỡng thiên tài trọng yếu của gia tộc,
không cần phải lãng phí tài nguyên quí giá như thế trên người một phế vật như
Luân Vũ Tuyệt được.

Nhưng nói là như thế, ba vị trưởng lão cũng không muốn một phế vật như Luân Vũ
Tuyệt dễ dàng đạt được vị trí này, nhất là khi địa động có khả năng cao xuất
hiện trứng rồng cấp ba. Chăng may tiểu phế vật này, ma xui quỷ khiến thế nào
mà tìm được trứng rồng cấp 3, vậy không phải là quá phí phạm hay sao?

Đại trưởng lão vuốt chồm râu ngắn, trầm giọng nói

-Một phế vật như nó, đến đan điền còn chẳng có thì làm thế nào hấp thụ trứng rồng, không phải hai lần hấp thụ trước là bằng chứng rõ ràng nhất hay sao. Nó không những không hấp thụ được, lại còn phá hủy luôn hai quả trứng rồng. Các ngươi nên biết trứng rồng không phải từ trên trời rớt xuống a, tất cả đều là tiền đấy.

Tam trưởng lão gật đầu tán thành

-Không phải chúng ta làm khó cho Vũ Tuyệt nhưng sự thật đúng là như vậy, chẳng may Vũ Tuyệt lấy được trứng rồng cấp 3, vậy không phải là hủy luôn quả trứng hay sao. Nên biết một quả trứng rồng cấp 3 có giá 3000 đồng vàng a, doanh thu nữa năm của gia tộc chúng ta cũng chỉ đến vậy là cùng.

Luân Vũ Tuyệt chửi thề trong đầu

-Má nó, 3000 đồng vàng liên quan cái rắm à, hai quả trứng rồng lúc trước ta hấp thu đề là cha ta dùng tiền riêng của mình mua cho, có đụng chạm đến tài sản các ngươi chắc? Bày tỏ khái độ cái éo.

Nghe ba vị trưởng lão kẻ tung người hứng, Luân Vũ Bá Sơn liền biết bản thân bị
gây khó dễ. Nếu lúc này là hắn khi còn trẻ, chắc chắn sẽ bất chấp tất cả lao
lên đập mấy lão già này một trận ra trò, thế nhưng hắn bây giờ đã không còn
trẻ, hơn nữa còn phải bảo vệ con trai, cho nên dù có bị ép, cũng chỉ có thể
nhẫn nhịn. Huống chi, mục tiêu của hắn cũng không phải là một quả trứng rồng
cấp 3, chỉ cần Luân Vũ Tuyệt hấp thụ được thì trứng rồng nào cũng tốt.

Luân Vũ Bá Sơn lời nói chắc nịch

-Chuyện này mấy vị trưởng lão không cần lo, tiểu Tuyệt sẽ không động vào trứng rồng cấp 3

Luân Vũ Yên Kiêu gật đầu phụ họa theo

-Ta và Bá Sơn đã trao đổi rồi, Vũ Tuyệt sẽ được đi vào địa động với điều kiện không được nhặt trứng rồng cấp 3. Nếu nó cố ý làm trái lời, vậy cứ theo gia pháp mà xử lý, phế bỏ toàn bộ tu vi, đuổi khỏi gia tộc.

Nghe vậy, mấy vị trưởng lão mới hòa hoãn lại một chút, hai bên nói qua lại vài
câu, cuối cùng rồi cũng chấp nhận cho Luân Vũ Tuyệt một vị trí đi vào địa
động.

……….

Trên con đường nhỏ sau hậu viện, Luân Vũ Tuyệt và Luân Vũ Bá Sơn sóng vai đi
với nhau. Luân Vũ Bá Sơn vừa đi, vừa dặn dò những việc Luân Vũ Tuyệt cần phải
chú ý khi vào địa động, còn Luân Vũ Tuyệt thì hảo hảo lắng nghe. Đợi cho đến
khi Luân Vũ Bá Sơn dứt lời, hắn mới nói

-Cha, có phải cha đã dùng Luyện Băng Thạch trao đổi với Luân Vũ Yên Kiêu để cho con đi vào địa động hay không?

Luân Vũ Bá Sơn nghe vậy hơi ngạc nhiên

-Sao con lại biết chuyện này?

Luân Vũ Tuyệt trừng mắt

-Quản con làm sao biết chuyện làm gì? Cha, đó là di vật cuối cùng của mẹ đó, cha làm sao có thể vức đi như vậy?

Luân Vũ Bá Sơn nhìn rõ sự giận dữ trong mắt con trai, ông khẻ cười xoa đầu
Luân Vũ Tuyệt

-Con trai, nếu mẹ con trên trời có linh thiên, thấy con thương cô ấy như vậy, chắc sẽ rất vui mừng a. Và ta cũng tin chắc, nếu là cô ấy, thì cô ấy cũng rất muốn dùng Luyện Băng Thạch để đổi lấy cho con cơ hội quý báu này, sao có thể gọi là vức đi?

Luân Vũ Tuyệt đương nhiên hiểu điều đó, bất quá muốn làm việc này phải có tiền
đề là hắn hấp thụ được trứng rồng nha

-Con là một phế vật, đến đan điền cũng không có thì làm thế quái nào hấp thụ được trứng rồng, thế này còn không vức đi di vật của mẹ thì là gì, hài!

Luân Vũ Tuyệt vừa dứt lời thì bổng nhiên cả cơ thể bị xiếc chặc, từng tiếng
xương cốt lung lay răng rắc vang lên.

Luân Vũ Bá Sơn hai tay bắt lấy bả vai Luân Vũ Tuyệt, nét cười đã biến mất,
thay vào đó là biểu lộ nghiêm túc vô hạn

-Tiểu Tuyệt, ta biết con từ nhỏ đến lớn đã sống quá đau khổ, một người làm cha như ta nhưng không bảo vệ được con, ta mới chính là đồ vô dụng, mới chính là một tên phế vật. Nhưng con thì không phải, con phải nhớ rằng, con không phải là phế vật, quá khứ cũng không, hiện tại cũng không mà tương lai sau này lại càng không.

-Thiên phú của con hơn ta, hơn ta rất rất nhiều lần, con không bao giờ được xem thường chính mình. Tương lai của con sẽ huy hoang hơn ta gấp trăm lần, vạn lần, vì vậy hãy nhớ cho rõ, con không phải là phế vật và con cũng không bao giờ được từ bỏ. Nhớ chưa?

Luân Vũ Tuyệt bị một tràng nói dài của Luân Vũ Bá Sơn làm cho choán ván, mặc
dù bản thân hắn đã từ bỏ rất lâu, rất lâu rồi, nhưng mỗi khi nghe được nhưng
lời khích lệ đầy nhiệt huyết từ cha như thế này thì ở đâu đó sâu trong tâm hồn
đen tối bé nhỏ, một mồi lửa lốm đốm từ từ bắt lên.

-Nhưng mà…

-Không nhưng nhị gì cả, nghe lời ta, con chỉ cần nhớ duy nhất một điều, con không phải là phế vật, con là thiên tài, là thiên tài tuyệt đỉnh trong các thiên tài, không có một ai có thể so sánh với con, hãy nhớ rõ điều đó.

-------------------Hết-------------------


Trứng Rồng - Chương #3