Người đăng: QuytSweet
Vút một tiếng, mũi tên đoạt mạng không sai một ly găm thẳng vào đầu tên cướp
đường, chết không kịp ngáp.
Mà một tên vừa bắng xong, ánh sáng chói lóa cũng vụt tắt, mọi người đều khôi
phục lại tâm nhìn, Luân Vũ Tuyệt ngay lập tức thu hồi Thông Tuệ Kim Nhãn, hạn
chết việc tiêu hao tinh lực đến mức thấp nhất, nhanh tay lắp vào mũi tên tiếp
theo.
Cùng lúc đó, cuộc giao phong chớp nhoáng giữa Bảo Ngọc và Liêu Chinh cũng đã
có kết quả. Chỉ thấy tên đàn ông mặt sẹo vẫn đứng ở đó, tay nắm đại đao lập
lòe lôi điện không chút thương tổn, mà bên kia, hai tay Liêu Chinh cầm đại
kiếm đã bị đốt cháy đen sạm, mà chiếc giáp da của hắn cũng bị lủng lổ chỗ, còn
viên ma hạch ma thú trên đó không biết đã bị vỡ nát từ lúc nào.
Xem ra, để đón đỡ một chiêu Lôi Đao vừa rồi, Liêu Chinh đã dốc hết vốn gốc
nhưng vẫn chịu thiệt trước Bảo Ngọc.
Tuy nhiên những vết thương này chỉ là vết thương ngoài da, còn chưa gây ảnh
hưởng lớn đến chiến lực của Liêu Chinh, nếu muốn liều mạng, hắn ta vẫn có thể
tử chiến một trận với gã mặt sẹo gọi Bảo Ngọc kia.
Quả thật như thế, sau một chiêu chịu thiệt, ánh mắt tên lính đánh thuê liền đỏ
lên, dù biết với số lượng chênh lệch song phương lớn như thế này, cơ hội để
hắn sống sót là hoàn toàn không có, bất quá cho dù có chết, hắn cũng phải kéo
gã mặt sẹo trước mắt làm đệm lưng.
-Mẹ nó, ông mày liều mạng
Long Hồn vũ kỹ - Thánh Quang Hồi Phục
Ngay tức khắc từ hư ảnh long hồn sau người Liêu Chinh, một tia năng lượng tinh
khiết phủ xuống người hắn, nháy mắt chữa trị tất cả thương thế mà hắn hứng
chịu. Chữa trị hoàn tất, Liêu Chinh liền vác lên đại kiếm, một lần nữa lao vào
người đàn ông mặt sẹo.
-Muốn liều mạng? Được, Bảo gia sẽ thành toàn cho ngươi, Lôi Đao.
Bảo Ngọc cười thâm độc, đại đao lập lòe lôi điện lại một lần nữa bổ xuống, bắt
đầu cuộc chiến điên cuồng với tên lính đánh thuê.
Mà ở phía còn lại của cuộc chiến, Lê Quân và Diệp Bạch tựa như thanh kiếm và
chiếc khiên, một kẻ điên cuồng tấn công, một kẻ dũng mãnh phòng ngự, khiến cho
đám cướp đường dù có ưu thế hơn người nhưng vẫn không tài nào chiếm thế thượng
phong.
Diệp Bạch, hai tay hai cái lưởi hái đỏ rực, cộng với tốc độ cực nhanh, không
khác gì một con sóc bay nhảy trong đám cướp đường, đảo qua đảo lại, xẹt xẹt
mấy cái đã cắt cổ ba tên cướp đường, tuy nhiên bời vì quân số chênh lệch không
tài nào ứng phó hết, hắn cũng phải chịu một đao vào lưng, máu nhuộm ướt cả áo.
Tình trạng của Lê Quân thì xấu hơn một chút, mặc dù hắn có lực phòng ngự vô
cùng kiên cố nhưng đổi lại tốc độ lại chậm chạp, không khác gì một cái bia
sống hứng chịu hàng tá công kính của đám cướp đường, chỉ có thể bị động phòng
thủ, không thể tấn công.
Vợ của Lê Quân ngồi trong xe thấy chồng bị dồn ép quá mức liền phi thường lo
lắng. Đừng tưởng Lê Quân hóa thành thạch nhân như vậy thì sẽ có sức phòng ngự
siêu cường mãi mãi, nói cho cùng Lê Quân cũng chỉ là một chiến sư Không Linh
Cảnh trung cấp mà thôi, nếu như bị tiêu hao hết tinh khí thì lớp phòng vệ kia
coi như xong.
Cuối cùng, vì quá sốt ruột cho chồng, vợ Lê Quân liền leo lên nóc xe phóng
xuất Long Hồn tham gia vào vòng chiến. Chỉ có điều kỳ lạ ở một chỗ, Long Hồn
của cô không có ngưng tụ tại sau lưng, mà lại hóa thành một chiếc sáo trúc hoa
văn hình rồng nho nhỏ.
Long Binh vũ kỹ - Khúc Ca Mệt Mỏi
Cô đặt sáo trúc lên môi bắt đầu thổi. Từng âm thanh nhẹ diệu léo lắt bắt đầu
lan tỏa trong không trung, tuy nhiên không phải ai cũng có thể nghe được khúc
ca này, chỉ có những người được cô chủ định tấn công mới có thể nghe thấy.
Mà những kẻ nghe thấy tiếng sáo này không ai khác ngoài những tên cướp đường,
cả bọn dưới sức ảnh hưởng của công kính âm thanh liền lâm vào trạng thái mệt
mỏi, khiến cho tốc độ của bọn chúng giảm mạnh, chỉ còn phân nữa so với bình
thường.
-Con mẹ nó, là vũ kỹ hiệu ứng giảm tốc, mau bắn tên giết….ọc
Một tên cướp đường gào lớn lên tiếng nhắc nhở, chỉ có điều hắn còn chưa nói
hết câu đã bị một mũi tên đâm thẳng vào miệng, xuyên qua vòng họng giết chết.
Luân Vũ Tuyệt sau khi bắn chính xác một múi tên liền thu hồi Thông Tuệ Kim
Nhãn, nhanh chóng lộn người qua một bên hung hiểm tránh né một đao bổ xuống
của tên cướp đường, sau đó lại quay người trở lại, thừa lúc tên cướp đường
chưa kịp thu đao mà dùng đoản kiếm Lôi Phạt chém đến.
-Nhóc con, muốn ám toán tao, mày còn chưa đủ tuổi
Tên cướp đường cười lạnh, long hồn sau lưng khẻ chấn động, ngay sau đó, thanh
đao của hắn liền bùng lên một ngọn hỏa diễm rực rỡ, hỏa diễm bùng lên liền hóa
thành một cái đầu đầu rồng, cái đầu rồng này thế nhưng lại có chút giống một
đầu cá sấu mọc ra hai chiếc sừng trâu trên đầu, phi thường lạ mắt.
Đầu hỏa long hình cá xấu vừa xuất hiện liền hướng đến cánh tay cầm đoản kiếm
đang lao đến của Luân Vũ Tuyệt mà cắn mạnh. Nếu bị cắn trúng, cánh tay không
đứt lìa thì cũng bị nướng chín.
Ngay tại thời khắc này, Luân Vũ Tuyệt liền một lần nữa kích hoạt Thông Tuệ Kim
Nhãn tìm ra điểm yếu của đầu hỏa long, cánh tay phải tức khắc buông thanh đoản
kiếm ra, nắm lại thành quyền, tỏa ra ánh sáng vàng nhạt, không những lùi bước
mà còn đánh thẳng vào đầu hỏa long đang cắn tới
Kim Cang Phá Bích
-Ngu dốt, muốn đối đầu với hỏa long của ta chỉ bằng quyền đầu, muốn chết
Thấy hành động điên rồ của Luân Vũ Tuyệt, tên cướp đường liền cười lớn. Nhưng
mà cảnh tượng diễn ra ngay sau đó liền khiến hắn kinh ngạc đến cực điểm.
Chỉ thấy sau khi va chạm với quyền ảnh màu vàng nhạt của Luân Vũ Tuyệt, đầu
hỏa long bổng nhiên tan biến mà không gây ra bất kỳ một tổn hại nào đối với
Luân Vũ Tuyệt.
Một kích thành công, Luân Vũ Tuyệt tất nhiên là thừa thắng xông đến, cánh tay
trái còn lại lấy một tốc độ không ngờ chụp lấy thanh đoản kiếm còn chưa rơi
xuống đất, một nhát cắt từ bụng dưới tên cướp đường cắt lên đến tận cần cổ,
trong ánh mắt không thể tin nổi giết chết hắn.
Cuộc giao đấu diễn ra cực kỳ mau lẹ, còn chưa đến mười mấy giây thời gian.
Không Linh Cảnh hơn Tu Thể Cảnh ở chỗ là có thể dựa vào Long Hồn thi triển
được Long Hồn vũ kỹ, nếu có thể hóa giải được ưu thế này, một Tu Thể Cảnh có
kỹ năng cận thân chiến đấu tốt giết chết một Không Linh Cảnh sơ cấp là điều
bình thường.
Mà Luân Vũ Tuyệt không sai biệt lắm chính là một kẻ như vậy, kỹ năng chiến đấu
cá nhân tay không của hắn, sau hơn một tháng được Vu lão điên cuồng huấn
luyện, đã chạm đến một mức độ kinh người.
Trong lúc Luân Vũ Tuyệt còn loay hoay giao đấu với tên cướp vừa rồi, một trận
chiến khác đã diễn ra. Là một trận chiến giữ hai người phụ nữ duy nhất ở đây,
chính là Cổ Nương và vợ của Lê Quân
Ngay sau khi tiếng sao cất lên được một lúc, Cổ Nương đã kịp thời xông đến cắt
đứt tiếng sáo của vợ Lê Quân, nhất thời đánh bay cô khỏi nóc xe, hai tay ả
lúc này đã có thêm hai con dao nhỏ, sau lưng lại là một long hồn màu hồng phấn
ẩn ẩn hiện hiện liên tục phung ra những đốm sáng màu đỏ li ti.
Bất quá chỉ bằng khoản thời gian ngắn ngủi mà tiếng sáo cất lên đó, Lê Quân đã
kịp thời thoát khỏi thế bị động, liều mạnh lao lên quật ngã hai tên cướp
đường, sau đó liền đập nát bọn chúng như tương. Nhưng mà cũng bởi vì hành động
liều mạng này đã khiến cho Lê Quân tổn hao đại lượng tinh khí, nhất thời vì
không đủ tinh khí duy trì mà đôi chân mất đi sức mạnh hóa đá.
Điểm yếu bất ngờ này ngay tức khắc được hai tên cướp đường khác triệt để tận
dụng mà vung đáo chém đến, nháy mắt cắt đứt gân chân của Lê Quân, làm cho hắn
ta ngã ầm xuống đất.
-Quân ca!!!!
Thấy chồng bị hạ gục, vợ Lê Quân đang giao đấu kịch liệt với Cổ Nương Tử bổng
đau nhói trong tim hét lớn vì nghĩ chồng cô đã chết, mà cô đồng thời cũng vì
vậy mà lầm vào phân tâm.
Nên biết, trong một cuộc chiến sinh tử, điều tối kị nhất là để bị phân tâm.
Cho nên điều gì đến nó cũng sẽ đến, Cổ Nương ngay tức khắc chớp lấy thời cơ có
một không hai này, lập tức điều khiển những đốm sáng li ti tưởng như vô hại do
Long Hồn phung ra nhập vào hai con dao găm nhỏ, nháy mắt biến chúng thành hai
thanh kiếm ánh sáng màu hồng phấn, cực kỳ tàn độc đâm xuyên qua người vợ Lê
Quân, ngay tức khắc giết chết nàng ta.
Cả quá trình, Luân Vũ Tuyệt đều trông thấy rõ ràng nhưng lực bất tòng tâm, bởi
vì hắn lúc này cũng chỉ vừa mới kết liễu xong tên cướp đường kia, không đủ
thời gian để lao qua cứu viện, đó là còn chưa kể đến qua vài lần liên tiếp sử
dụng Thông Tuệ Kim Nhãn, dù cho thời gian tổng cộng lại còn chưa đến một phút
nhưng bấy nhiêu thôi đã khiến tinh khí của hắn đã tiêu hao hết hai phần ba.
Còn chưa kịp để hắn thở dốc, bổng nhiên một áp lực cực đại phủ xuống từ sau
lưng Luân Vũ Tuyệt. Gã thủ lĩnh mặt sẹo đã không biết từ lúc nào đã giải quyết
xong tên lính đánh thuê Liêu Chinh kia mà chạy đến đây, đại đao lập lòe lôi
điện bổ xuống đầu Luân Vũ Tuyệt.
-Mẹ kiếp nhóc con, nãy giờ mày giết người của tao hơn nhiều rồi đấy, cũng nên đền mạng đi là vừa.
Bị tấn công quá bất ngờ, Luân Vũ Tuyệt chỉ có thể lại một lần nữa kích hoạt
Thông Tuệ Kim Nhãn, khiến cho trong một khoản khắc, thời gian như chậm lại một
chút, đồng thời hắn cũng nhìn thấy được sơ đồ kinh mạnh vận hành tinh khí của
gã mặt sẹo, tuy nhiên hắn nhiều lắm cũng chỉ có thể quan sát dòng chảy tinh
khí mà thôi. Bởi vì đẳng cấp tui vi chênh lệt quá nhiều nên Luân Vũ Tuyệt
không tài nào nhìn ra điểm yếu của một chiêu Lôi Đao này để có thể dùng Kim
Cương Phá Bích phá giải cả.
Tất cả những gì Luân Vũ Tuyệt có thể làm được là bạo phát Hải Hổ Kình Lực khắp
toàn bộ thân thể, trong nháy mắt nghiên người qua một bên, đồng thời tay trái
xuất ra Hải Hổ Bạo Phá Quyền đánh mạnh vào phần má đao.
Bành một tiếng, lôi đao thế xuống không giảm nhưng lại trượt qua một bên chém
xuống mặt đất, bổ ra một cái rãnh sâu dài hai mét, bốc mùi cháy khét. Mà Luân
Vũ Tuyệt bởi vì nương theo lực phản chấn mà lăn ra xa, tạm thời kéo dài khoản
cách với gã mặt sẹo. Tuy nhiên một quyền vừa rồi cùng với Thông Tuệ Kim Nhãn
cũng đã hút hết số tinh khí còn lại của hắn, hiện giờ ngoại trừ sức lực thân
thể ra, Luân Vũ Tuyệt không còn gì để mà chiến đấu nữa. Tình thế nguy hiểm
khôn lường.
-Hắc, tiểu tử khá đó, tu vi thấp kém nhưng lại có thể sở hữu vũ kỹ uy lực đến vậy, thật sự làm cho tao mở rộng tầm mắt đấy.
Bảo Ngọc vẻ mặt vừa kinh ngạc lại vừa tức giận đến cười gằn, từng bước tiến về
phía Luân Vũ Tuyệt. Hiện giờ, tay nắm đại đao của hắn vẫn còn run rẫy đến tóe
máu bởi vì sức mạnh quá lớn đến từ Hải Hổ Bạo Phá Quyền, thậm chí bả vai hắn
còn có cảm giác đau nhức từng cơn do bị trật khớp, khiến cho hắn bắt buộc phải
chuyển đao từ tay phải sang tay trái.
Bất quá như vậy càng khiến hắn thèm muốn Hải Hổ Bạo Phá Quyền hơn. Thử nghĩ
xem, một tên tiểu tử chỉ mới Tu Thể Cảnh tầng 6 thi triển vũ kỹ này liền có
thể đánh trật khớp vai chiến sư Không Linh Cảnh cao cấp, vậy nếu một Không
Linh Cảnh cao cấp như hắn sử dụng vũ kỹ báo đạo này thì sao, có thể một quyền
đánh chết luôn Không Linh Cảnh đỉnh cấp hay không? Thậm chí Tụ Thân Cảnh?
Nhìn gã mặt sẹo từng bước đi đến, Luân Vũ Tuyệt cảm thấy như tử thần đang bước
đến với mình, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy sinh mạng đang lơ lững giữa
lằn ranh sinh tử. Tim đập mỗi lúc mỗi nhanh, hơi thở dồn dập đứt quảng đến khó
chịu, hắn sẽ chết tại đây sao? Hắn không cam lòng a.
Đúng lúc này, một tiếng thét gào vang lên bên tai Luân Vũ Tuyệt.
-Vũ Tuyệt, bắt lấy.
Đó là tiếng hét của Diệp Bạch, chỉ thấy hắn ta không biết từ lúc nào đã ôm hai
đứa bé của hai vợ chồng Lê Quân trên tay, bên hông lại quấn chặt một sợi dây
thừng dài chín mười mét, đầu dây còn lại thì được buộc vào một cái lưỡi liềm
phóng về phía Luân Vũ Tuyệt.
Tuy không hiểu Diệp Bạch đanh định làm cái gì nhưng Luân Vũ Tuyệt vẫn quyết
định bắt lấy lưỡi liềm, nắm chặt lấy sợi dây thừng.
----------Hết---------