Người đăng: QuytSweet
Phụ xe vừa dứt lời, trong khu rừng đen tối bổng nhiên vang lên từng tiếng lộp
rộp bất quy tắc, đây là lần đầu tiên khu rừng có động tĩnh kể từ lúc người đàn
ông mặc giáp thứ hai tiến vào.
Người đàn ông gầy ốm tên là Liêu Chinh, vẻ mặt lập tức cẩn trọng, khẻ gọi vào
bên trong khu rừng
-Đại Qùy, Mũi Nhọn, Cổ Nương, là các ngươi sao?
Vẫn không hề có tiếng đáp lại, thay vào đó là những tiếng ‘lộp rộp’ càng lúc
càng nhiều thêm, sau đó từ khắp mọi phương hướng đều vang lên âm thanh kỳ lạ
này.
Phụ xe như nhận ra điều gì đó, bổng nhiên giật mình nói lớn
-Mọi người cẩn thận, chúng ta mắc bẫy rồi, không phải là ma thú đâu, nếu là ma thú mạnh xuất hiện thì đám Kê Phong Điểu đã hoảng loạn từ lâu rồi.
Phụ xe vừa nói xong, thì ‘vèo’ một tiếng bén nhọn, một mũi tên từ trong khu
rừng bổng nhiên phong ra, nháy mắt xuyên qua yết hầu của hắn, một dòng máu đỏ
tươi bắn lên không trung.
Tiếp đến, lại có thêm hàng chục mũi tên sắc nhọn nối nuối đuôi nhau từ trong
khu rừng phóng về phía đám người Luân Vũ Tuyệt
-Mẹ kiếp, có tập kích, mọi người mau về xe.
Liêu Chinh hét lớn, ngay lập tức vặn mạnh viên ma hạch gắn trên áo giáp. Nhất
thời một quầng sáng màu vàng đất mang theo hoa văn kì dị liền xuất hiện bao
phủ hắn vào bên trong, ngăn đỡ năm sáu mũi tên bay đến.
Cùng lúc đó, lái xe, Diệp Bạch cùng Lê Quân đều phóng xuất ra Long Hồn của
mình.
Ở giai đoạn Không Linh Cảnh, Long Hồn vẫn chưa được ngưng thực nên không thể
bằng vào hình dạng bên ngoài mà đoán ra đó là loại Long Hồn gì.
Chỉ thấy lái xe sau khi thi triển Long Hồn liền đưa cái nỏ trên tay nhắm vào
khu rừng bắn đến.
Long Hồn vũ kỹ - Thập Tam Thủy Long Tiễn
Lai xe bắn tên ra, thế nhưng là một lần bắn là một lúc mười ba mũi thủy tiễn
lao vun vút vào trong khu rừng tối đen, nhất thời bên trong vang lên những
tiếng la đau đớn. Bất quá bởi vì không phòng ngự mà lại lựa chọn tấn công, mặc
dù lái xe đã chủ động nấp sau một túp lều có phần kiên cố nhưng vẫn trúng hai
mũi tên của địch, một vào đùi và một vào vai, may mắn là không trúng chỗ hiểm.
Diệp Bạch thì linh động hơn, tốc độ của hắn phải nói là cực nhanh, thân hình
lách qua né lại, biến ảo khôn lường trong màn mưa tên, hai cái Hỏa Liềm thì
thật sự giống như hai cái liềm gặt lúa điên cuồng chém chém, có điều hắn gặt ở
đây không phải lúa mà là mưa tên. Hơn nữa, nếu để ý kỹ thì có thể thấy, những
mũi tên mà Diệp Bạch ngăn chặn đều là những mũi tên phóng vào khoan hành khách
của Xa Điểu, hắn đây là đang cố bảo vệ người phụ nữ và hai đứa nhỏ bên trong.
Lê Quân cũng không ngoại lệ, người đàn ông này thế nhưng là một chiến sư thiên
về phòng ngự, chỉ thấy hắn ta phóng xuất ra Long Hồn vũ kỹ khiến cho cả có thể
hắn biến lớn đến 3m, cùng với đó là làn da hoàn toàn biến thành đá cưng màu
xám trắng, làm cho hắn ta không khác gì một bức tượng điêu khắc khổng lồ đứng
chắn trước Xa Điểu.
Hai bàn tay hắn mở lớn như hai tấm khiên vững chải, vung vẫn trong không trung
ngăn chặn hàng chục mũi tên bay đến, mà những mũi tên đâm vào cơ thể cứng rắn
như đá kia cũng lập tức bị bẻ gãy rơi rụng xuống đất.
Lê Quân lúc này, là bất khả xâm phạm, mặc dù với cơ thể biến lớn, tốc độ của
hắn đã bị hạn chế cực nhiều.
Còn Luân Vũ Tuyệt, hắn hoàn toàn không có vũ kỹ tấn công tầm xa, cùng với vũ
kỹ phòng ngự a. Ngay khi mưa tên kéo đến, Luân Vũ Tuyệt chỉ có thể linh động,
dùng cơ thể đã mất đi sinh lực của phụ xe làm tấm khiên thịt tạm thời, đồng
thời cũng lấy luôn cái nỏ của phụ xe. Tinh thần căn thẳng cực độ.
Mưa tên kéo dài bốn mươi giây liền dừng lại, mà mặt đất bây giờ đã phủ đầy tên
đen.
Liêu Chinh lùi lại bên cạnh Xa Điểu, nét mặt lo lắng nói với lái xe và Lê Quân
-Ba người Đại Qùy, Mũi Nhọn và Cổ Nương bây giờ chắc chắn đã bỏ mạng rồi, chúng ta đi mau thôi. Nhìn số tên này có thể thấy, bọn mai phục chúng ta là một đám cướp chuyên nghiệp, chỉ bốn người chúng ta không thể là đối thủ của bọn chúng được.
Bốn người trong lời nói của tên đàn ông gầy yếu là bao gồm hắn, Lê Quân, lái
xe và Diệp Bạch, những kẻ vừa thi triển thủ đoạn kinh người. Còn Luân Vũ
Tuyệt, thì hắn ta hoàn toàn không để vào mắt, một Tu Thể Cảnh tầng 6 thì giúp
ích được gì chứ?
-Được
Lê Quân nghe vậy ngay lập tức gật đầu đáp ứng, vợ và con hắn lúc này còn đang
ở đây, không thể liều mạng được. Nói rồi Lê Quân nhìn Diệp Bạch với ánh mắt
cảm kích
-Đa tạ huynh đệ, nếu không có cậu, sợ rằng ta không thể một mình bảo vệ ba mẹ con bọn họ
Diệp Bạch cười lắc đầu
-Không cần khách sáo, dù sao vẫn là cùng chung hoạn nạn, huống chi bọn trẻ còn nhỏ như vậy, tôi cũng thật sự không đành lòng bỏ mặc.
Luân Vũ Tuyệt đang im lặng nãy giờ bổng nhiên nói
-Ý kiến của vị lão ca này rất hay nga, chỉ có điều hình như mọi người quên mất một chuyện. Sau màn mưa tên vừa rồi, mọi người có nghĩ đám Kê Phong Điểu còn sống sót không?
Nghe vậy, tất cả mọi người liền quay ra nhìn phía đầu xe, đúng như lời Luân Vũ
Tuyệt nói, cả sáu con Kê Phong Điểu bây giờ đã biến thành sáu con nhím, cả
người găm đầy tên, máu muộn đỏ cả mặt đường, nhất thời bầu không khí đã gấp
gáp nay lại càng nặng nề.
Ngay lúc này, nành loạt âm thanh lộp rột từ bốn phương kéo tới, từ trong màn
đêm vô tận của khu rừng nhỏ, vị mỹ phụ Cổ Nương cả người đẫm máu nhẹ nhàn uống
éo thân hình rắn nước bước ra, càng đánh sợ hơn, nàng còn ôm hai tay hai cái
đầu người đầy máu tươi, chính là đầu của hai người đàn ông mặc giáp lúc nãy.
Như nhận thấy rõ vẻ trầm trọng của không khí nơi đây, mỹ phụ chợt thốt lên,
thanh âm vừa quyến rũ lại không kém phần trêu tức, giống như đang chơi đùa với
con mồi của mình vậy.
-Oh, mọi người đây là đang tìm kiếm chúng ta sao? Ngại quá, hai tên dâm tặc này đã bị ta giết mất rồi, làm sao bây giờ?
-Cổ Nương, cần gì phải vòng vo với bọn chúng, cứ giết quách đi là được rồi.
Theo sau câu nói của mỹ phụ là một tiếng nói băng lãnh vang lên. Chỉ thấy từ
trong khu rừng, một người đàn ông dáng người cao ráo bước ra, hắn khoát trên
người một bộ giáp da thú, khuôn mặt tạm cho là tuấn tú nhưng lại có một vế xẹo
dài cắt qua mắt phải biến vẻ tuấn tú đó trở nên vô cùng dữ tợn, cả người hắn
tràng đầy dã tính.
Mà phía sau người đàn ông mặt sẹo là một hàng sáu kẻ mặc giáp da, một tay cầm
đao, một tay cầm cung, sau lưng còn đeo một bao tên chỉ còn vài mũi, nhìn bộ
dạng thôi cũng đủ biết, bọn chúng chính là tác giả của màn mưa tên vừa rồi.
Mà cùng với đám người đàn ông mặt sẹo, từ ba phương hướng khác cũng lần lượt
xuất hiện chín tên mặc giáp da, trang bị giống y hệt những kẻ đi sau người đan
ông mặt xẹo, có điều bó tên sau lưng bọn chúng vẫn còn y nguyên.
Tổng cộng mười bảy người tạo thành một cái vòng tròn khép kín bao vây năm
người Luân Vũ Tuyệt cùng chiếc Xa Điểu lại.
Lê Quân nét mặt cảnh giác, nhìn người đàn ông mặt xeo nói
-Các ngươi đây là cướp đường sao?
Lái xe cố nén đau nhức nơi vết thương, tiếp lời
-Nếu cướp đường vậy có thể tha cho chúng tôi một con đường sống không? Đương nhiên tất cả những thứ gì giá trị đều sẽ để lại cho ngài, chúng tôi chỉ cần mạng thôi.
Người đàn ông mặt sẹo nghe vậy liền cười lạnh, cực kỳ độc ác nói
-Tụi mày tưởng tao ngu à, để tụi này trốn thoát rồi đem chuyện báo cáo với chính quyền đến truy đuổi chúng ta? Hừ, tụi bay đâu, phóng tên giết chết hết bọn chúng cho ta.
Nghe được mệnh lệnh lạnh lẽo của người đàn ông mặt sẹo, năm người Luân Vũ
Tuyệt như lâm đại địch liền tạo thế phòng bị. Tên bắn từ một phía, bọn họ đã
chống đỡ không nổi, bây giờ thì tên bắn từ mọi phía, thật sự ngoài liều chết
ra, bọn họ không thể làm gì khác nữa.
-Khoan đã!
Trong khoản khắc sinh tử, đám đàn em vừa với rút tên ra, mỹ phụ bổng nhiên lên
tiếng ngăn cản
-Ấy từ từ đã, Bảo Ngọc ca, trên xe còn vẫn còn hai đứa trẻ mới sinh, bộ dạng phi thường bụ bẩm, nếu đem chúng nó bán lại cho mấy gia đình quý tộc chắc chắn sẽ là một món hời to a, không thể bắn tên được.
Người đan ông mặt sẹo Bảo Ngọc nghe vậy, hai mắt liền sáng lên, tiền lời từ
việc bán trẻ con so với đánh cướp còn nhiều hơn a, lần này trúng mánh rồi. Hắn
lạnh lùng ra lệnh
-Còn có trẻ con? Tốt, không thể bắn tên được. Tụi mày xông lên cho tao, ngoại trừ người bên trong cái xe kia, tất cả những kẻ còn lại đều giết sạch.
Đám thủ hạ nghe lệnh liền thả cây cung trên tay xuống, Long Hồn ngay lập tức
phóng thích, xách đao xông lên.
-Mọi người mau tản ra.
Liêu Chinh hét lớn một tiếng, dẫn đầu rút thanh đại kiếm trên lưng xông ra
ngoài, hư ảnh Long Hồn thoán hiện sau lưng thi triển vũ kỹ, thanh đại kiếm của
hắn ngay tức thì biến thành một thanh kiếm ánh sáng màu trắng tinh khiết, nồng
nặc khí tức quang minh chém ngang qua không trung
-Long Hồn vũ kỹ - Quang Đao Trảm Không
Mấy tên cướp đường dẫn đầu lao đến ngay lập tức hứng chịu đao quang sắc bén,
nét mặt đại biến liền tung người nhảy lên trời né tránh, kẻ không né tránh
được thì xuất ra vũ kỹ của mình, dùng lực phá lực.
Chỉ thấy trong năm kẻ đối đầu với đao quang, hai kẻ kịp thời bằng ưu thế Long
Hồn hệ phong có tốc độ cao mà tránh thoát, ba kẻ còn lại thì lần lược phóng
xuất ra vũ kỹ, trong đó có một kẻ dùng vũ kỹ dạng phòng ngự, tức thời dựng một
bức tường đất nho nhỏ bao phủ bản thân, hai kẻ kia thì đều dùng vũ kỹ dạng tấn
công gồm một hỏa cầu nóng cháy và hành loạt cây cọc nhọn từ dưới đất mọc lên,
cùng lúc va cạnh với đao quang
Bùm một tiếng, đao quang thế nhưng lại mang sức mạnh không ngờ tới, cùng lúc
chém đứt hỏa cầu và cọc nhọn ra làm hai, bổ thẳng vào người hai tên cướp
đường, khiến cho bọn chúng chết ngay tại chỗ. Chỉ có tên cướp đường sử dụng vũ
kỹ phòng ngự là may mắn sống sót, bất quá hắn vẫn bị dư quang chặt đứt mất một
cánh tay, nằm trên mặt đất điên cuồng kêu la.
Tên lính đanh thuê Liêu Chinh này, tu vi ít nhất cũng là một chiến sư Không
Linh Cảnh cao cấp, nếu không thì không có cách gì chỉ dùng một vũ kỹ liền có
thể nháy mắt giết chết hai Không Linh Cảnh sơ cấp cả.
-Mẹ kiếp, Cổ Nương, sao cô không nói với ta trong đám này lại có một tên chiến sư Không Linh Cảnh cao cấp chứ? Hại lão tử mất đi ba tên thủ hạ!
Thấy đàn em hai chết một bị thương, Bảo Ngọc liền tức giận quát lớn, Long Hồn
thoán hiện sau lưng, rút ra đại đao của mình lao thẳng vào Liêu Chinh
-Con mẹ nó, dám giết người của lão tử, Bảo gia sẽ phanh thây mày thành trăm đoạn.
Long Hồn vũ kỹ - Lôi Đao
Bảo Ngọc lao người lên không trung, hai tay nắm lấy đại đao lập lòe tia điện
bổ mạnh xuống. Long Hồn của hắn thuộc hệ lôi, là một hệ có sức công phá thuộc
hàng mạnh nhất.
Đối đầu với lôi đao bổ xuống, nét mặt Liêu Chinh lập tức trở nên nghiêm nghị,
tinh khí cùng long khí cả người ào ạt quán chú vào trong Long Hồn, một lần nữa
vung kiếm chém mạng tới đối đầu với lôi đao
Long Hồn vũ kỹ - Quang Đao Trảm Không.
Bùm
Nháy mắt, lôi đao và đao quang đụng thẳng vào nhau gây ra tiếng nổ lớn, ánh
sánh sinh ra từ vụ nổ phi thường chói mắt, khiến cho cả đám người không chịu
được àm phải nhắm mắt lại.
Tuy nhiên vẫn có một ngoại lệ, chính là Luân Vũ Tuyệt, ngay khi lôi đao và đao
quang va chạm vào nhau, Luân Vũ Tuyệt liền chớp lấy thời cơ kích hoạt Thông
Tuệ Kim Nhãn.
Với sức mạnh của Thông Tuệ Kim Nhãn, thế giới trong mắt Luân Vũ Tuyệt chỉ còn
lại hai màu trắng đen, cũng chính vì thế mà hắn hoàn toàn không chịu một chút
ảnh hưởng gì từ luồng sáng chói lóa.
Đồng thời với Thông Tuệ Kim Nhãn, Luân Vũ Tuyệt còn nhìn rõ sơ đồ vận hành
kinh mạch của từng người cùng điểm yếu của chúng. Hắn cầm cơ nỏ trên tay, nhắm
đến một tên cướp đường gần nhất đang lao về phía mình, siết cò không chút do
dự.
-------Hết------