Người đăng: QuytSweet
Đợi cho ba thiếu niên đi xa, Luân Vũ Tuyệt mới ôm ngực ho sặc sụa, lồm cồm bò
dậy. Dù thế, trong người hắn lúc này hình như đã không còn bất cứ sự đau đớn
về thể xác nào nữa, thay vào đó lại là nổi dằng xé sâu trong tâm hồn, tất cả
đều bởi vì câu nói cuối cùng của tên kia, cha hắn vậy mà vì hắn, bán luôn di
vật cuối cùng của mẹ hắn để lại, Luyện Băng Thạch.
Mẹ hắn tuy là người bình thường, sức mạnh không lớn, cũng không phải là chiến
sư cường đại, nhưng mẹ lại có gia thế ghê gớm hơn Luân Vũ thế gia không biết
bao nhiêu lần. Gia Tộc của mẹ gọi là Luyện Băng, là gia tộc hạng nhất ở thành
Phong Châu.
Nếu so sánh hai bên thì nếu Luân Vũ thế gia là một con trâu nước thì Luyện
Băng thế gia là một con đại long to lớn khủng khiếp.
Khi mẹ hắn cưới cha hắn, của hồi môn chính là một viên Luyện Băng Thạch.
Còn chuyện tại sao một cô gái thuộc đại gia tộc cường đại lại chấp nhận cưới
cha hắn, người của một gia tộc hạng ba nhỏ bé, hắn thật sự là không biết được.
Thật ra cả Luân Vũ thế gia, không có một ai biết nội tình bên trong, mà cha
hắn lại không muốn nhắc đến chuyện này, cho nên đến tận bây giờ, đây vẫn là
một bí mật không lời giải đáp.
Hơn nữa từ sau khi mẹ hắn mấy mười hai năm về trước, gia tộc Luyện Băng đã cắt
đứt toàn bộ quang hệ với Luân Vũ thế gia, cho đến thời điểm hiện tại, chắc có
lữ ít ai còn nhớ về tầng quan hệ mỏng manh này.
Lại nói về Luyện Băng Thạch, bản thân nó đã là một loại đá quý có giá trị cực
cao, hơn nữa chỉ có Luyện Băng thế gia mới có thể sản xuất ra. Công dụng của
Luyện Băng Thạch rất đơn giản nhưng cũng rất cường đại, đó là gia tăng tốc độ
tu luyện của chiến sư cảnh giới dưới Tụ Thân Cảnh lên đến năm lần bình thường.
Như thế cũng đồng nghĩa với việc, kẻ có Luyện Băng Thạch, tu luyện một năm
liền bằng người khác tu luyện năm năm, một tốc độ tu luyện vô cùng khủng
khiếp.
Mặc dù cha hắn là một thiên tài trăm năm có một nhưng nếu không có Luyện Băng
Thạch hổ trợ, sợ rằng tu vi cũng không thể nào mạnh mẽ được như bây giờ.
Thế mà giờ đây, cha lại mang Luyện Băng Thạch ra để đổi cho hắn một vị trí
tiến nhập địa động.
Chưa biết lần tiến nhập này có tìm được trứng rồng phù hợp với thể chất hay
không, nhưng tìm được thì sao chứ, một phế vật như hắn đã được định sẵn sẽ
không bao giờ có thể hấp thụ trứng rồng.
Tại thế giới này, địa vị của một người phụ thuộc tất cả vào sức mạnh mà người
đó nắm giữ. Kẻ mạnh đứng trên, yếu đứng dưới, từ xa xưa đến tận ngày nay, quy
luật này là bất di bất dịch.
Mà muốn mạnh mẽ, muốn trở nên cường đại trong thế giới này, tất cả đều phải
phụ thuộc vào trứng rồng. Nếu không sở hữu cho mình một quả trứng rồng thì cho
dù thiên phú tu luyện của ngươi có cao đến đâu cũng là vô dụng.
Cái này giống như khẩu súng và viên đạn, nếu nói năng lượng cơ thể tu luyện
được là viên đạn thì trứng rồng chính là một khẩu súng, không có súng thì cho
dù có cả núi đạn cũng chẳng khác núi đồng nát là bao nhiêu.
Nhưng mà trứng rồng là gì, và tại sao lại có trứng rồng? Không một ai biết cả,
bất kỳ một ai!
Sở dĩ người ta gọi là trứng rồng là bởi vì sau khi hấp thụ quả trứng này,
chiến sư sẽ sở hữu sức mạnh của loài rồng, đồng thời bên trong đan điền sẽ có
một con rồng nhỏ cư ngụ.
Tương truyền rằng, từ thời xa xưa, từ rất rất lâu về trước, có thể là trăm
triệu năm trước, khi mà loài người còn chưa xuất hiện, thế giới này là thế
giới của loài rồng, trên bầu trời, dưới mặt đất, sâu trong lòng đại dương vô
tận, đâu đâu cũng có rồng tồn tại.
Thời gian cứ thế trôi đi, không biết vì lý do gì, loài rồng dần dần biến mất,
cho đến cuối cùng, thế giới này rốt cuộc về tay con người. Bất quá loài rồng
tuy có biến mất nhưng di sản nó để lại lại cực kỳ trân quý, đó chính là những
quả trứng rồng.
Câu chuyện này đã có từ rất xưa, rất xưa rồi, câu chuyện mà những người bà
thường kể cho cháu họ nghe hằng đêm, câu chuyện mà bất kỳ người nào cũng biết.
Nhưng chỉ có điều, độ chính xác trong đó được bao nhiêu thì không ai có thể
xác định.
Từ sâu trong thâm tâm, Luân Vũ Tuyệt cảm thấy hành động của cha thật sự là quá
vô ích, bởi vì hắn từ khi sinh ra đã không có đan điền.
Nên biết đan điền giống như một cái tổ để chứa đựng trứng, không có tổ đồng
nghĩa với trứng không có nơi sinh sống.
Trước đây, hắn đã từng thử hai lần hấp thụ trứng rồng, nhưng cả hai lần đều
thất bại thảm hại. Trứng rồng hấp thụ vào người chưa được bao lâu liền phá thể
chui ra ngoài, đồng thời khiến hắn bị trọng thương nghiêm trọng, phải nằm liệt
giường hơn một tháng mới có thể khá hơn.
Mà cũng kể từ đó, tâm của hắn cũng đã chết. Hằng ngày lại bị đám thiếu niên
trong gia tộc thay nhau bắt nạt, cuộc sống của hắn thật ra không khác gì một
sự đọa đày.
Có thể nói, thú vui duy nhất mà hắn tìm được cho mình chính là giả trang thành
một người khác, đến những quán rượu bên đường, lắng nghe câu chuyện về các
cuộc phiêu lưu mà những chiến sư kể lại. Rồi từ đó hắn có thể nương theo những
câu chuyện đó, tự tạo cho mình một cuộc phiêu lưu trong suy nghĩ.
Việt này nói thật ra là biểu hiện của tính tự kỷ nhưng có thể đó là lối thoát
duy nhất mà hắn tìm được lúc này.
Luân Vũ Tuyệt tâm đã chết nhưng cha hắn lại không như vậy. Không biết vì sao,
ông vẫn có một niềm tin mãnh liệt rằng, hắn không phải là một phế vật, ngược
lại, hắn chính là một thiên tài nghìn năm có một, một thiên tài còn vượt trội
hơn ông ấy rất nhiều.
Với đôi mắt của mình, Luân Vũ Tuyệt biết, cái niền tin mù quán này của cha
không phải là sự an ủi đối với hắn mà cha thật sự, thật sự từ sâu trong thâm
tâm biết chắc là như vậy.
Theo như ông nói, hắn chính là vẫn chưa tìm được quả trứng rồng thích hợp nhất
với mình.
-Uả, Vũ Tuyệt, sao em lại nằm ra đất thế này, lại bị bọn Vũ Vũ bắt nạt nữa à?
Đột nhiên một tiếng nói thanh thúy cất lên bên tai Luân Vũ Tuyệt, đánh thức
hắn khỏi mạch suy nghĩ mông lung mờ mịt.
Luân Vũ Tuyệt nén đau nứt xoay người nằm lật ngữa lại, nhìn thiếu nữ xinh đẹp
gần trong gang tất, nở nụ cười sán lạng
-Chị Bạch Tuyết, buổi chiều tốt lành
Nhìn nụ cười chất phát của hắn, thiếu nữ gọi Bạch Tuyết thoán cau mày, vươn
cánh tay trắng ngọc vô cùng mềm mịn nắm lấy tay của Luân Vũ Tuyệt kéo hắn đứng
dậy
-Em còn cười được, cơ thể có làm sao không?
Luân Vũ Tuyệt hơi lắc đầu
-Không sao, dù gì em cũng quen rồi
Bạch Tuyết nhíu mi, bực bội nói
-Cơ thể bầm dập thế này còn nói không sao, mà đám Vũ Vũ cũng thật là, em yên tâm, tối về chị sẽ tự tay trừng phạt nó. Nào, để chị diều em về.
Nói rồi Bạch Tuyết cũng mặc kệ sự kháng nghị của Luân Vũ Tuyệt, khoát vai diều
hắn về đến tận căn phòng nhỏ của hắn, đồng thời cũng tiện tay thoa thuốc mỡ
trị thương cho hắn.
Qua hơn nữa tiếng, bông băng thuốc đỏ xong xui hết mọi việc, cô nói chịu đi
về, trước khi đi còn không quên dặn dò Luân Vũ Tuyệt cẩn thận vết thương.
Đối với cô chị họ này, Luân Vũ Tuyệt cũng vữa ngưỡng mộ, vừa cảm kích. Hắn và
cô chính là hai thái cực trái ngược hoàn toàn, nếu nói hắn là phế vật vô dụng
người người khinh thường thì Bạch Tuyết lại là thiên tài đệ nhất Luân Vũ thế
gia, tuy rằng không phải là người có sức chiến đấu mạnh nhất nhưng lại là
người có tiềm năng tu luyện cao nhất trong đám con cháu đồng tộc.
Hơn thế nữa, dung mạo của Bạch Tuyết lại thập phần xinh đẹp, tính tình của
nàng hết sức diệu dàng diệu dàng, đối với ai cũng rất ấm áp, là tâm điểm chú ý
cũng như mục tiêu truy cầu của vô số thành niên trai tráng ở thành Minh Châu.
Bản thân Luân Vũ Tuyệt cũng rất yêu thích Bạch Tuyết, chỉ có điều hắn tự biết
mình nên cũng không mơ mộng xa vời, trong tâm trí chỉ dừng lại ở hai từ ‘ái
mộ’ mà thôi.
Bạch Tuyết vừa đi đến cửa bổng nhớ ra điều gì đó quay đầu lại cười nói với
Luân Vũ Tuyệt
-Chị nghe nói, cha em vừa xin được cho em một vị trí trong danh sách thám hiểm địa động lần này, em không cần quá mức lo lắng, chị tin rằng lần này, em sẽ tìm được quả trứng rồng phù hợp với chính mình thôi, chút em may mắn.
Nói rồi Bạch Tuyết nở nụ cười ấm áp như tia nắng mặt trời rời đi.
-Chị nói vậy, khác nào đang an ủi em chứ, cái này không phải là khích lệ a. Có lẽ chị không biết, chị tốt với em như vậy lại càng làm đám trẻ trâu kia đánh em nhiều hơn nha.
Luân Vũ Tuyệt lắc đầu cười khổ, tuy nhiên, Bạch Tuyết sẽ không bao giờ có thể
nghe được những lời này. Trong tâm hắn tuy rằng đã buông bỏ nhưng trước mặt
người khác, hắn vẫn là bộ mặt cố gắng phấn đấu không ngừng, chưa từng buông
bỏ. Dẫu biết rằng những thứ này chỉ là giả tạo nhưng ít nhất, vẫn có thể làm
cho cha hắn vui mừng, như vậy là đủ.
Bạch Tuyết đi rồi, căn phòng nhỏ liền trở nên lạnh lẽo và cô quạnh đến đáng
sợ. Luân Vũ Tuyệt cả người mệt mỏi gã vật xuống giường, mơ mơ màng màng chìm
vào giấc ngủ.
Hắn không biết được rằng, trong lúc hắn còn đang chìm đắm trong các cuộc phiêu
lưu của riêng mình, từ trên bầu trời cao vời vợi xa xăm, một quả cầu lửa to
bằng quả trứng gà đang lao xuống với tốc độ chóng mặt. Qủa cầu lửa bay rất
nhanh, xuyên qua từng tầng mây để lại một vệt khói trắng thẳng tắp, cuối cùng,
quả cầu lửa không biết vô tình hay cố ý mà rơi thẳng vào căn phòng nhỏ của
Luân Vũ Tuyệt, đâm thủng mái nhà rồi đập mạnh vào cơ thể bầm dập của hắn.
Bùm một tiếng nổ nhỏ.
Luân Vũ Tuyệt bị đập cho tỉnh, cả người mang theo hỏa cầu xuyên thẳng chiếc
giường gỗ, té mạnh xuống dưới nền nhà, hơn nữa còn đập ra một cái hố rõ to.
Luân Vũ Tuyệt nào biết chuyện gì đang xảy ra, hắn chỉ cảm thấy phần bụng đau
đớn khôn tả, loại đau đớn này là đau đớn tận tâm can, từ lúc sinh ra cho đến
bây giờ, hắn chưa từng cảm nhận nổi đau kinh khủng như thế này.
Mà nói ra, Luân Vũ Tuyệt không đau mới là chuyện lạ, bởi vì lúc này đây, phần
bụng hắn đã bị thủng một lỗ to, da thịt bị đốt cháy khét lẹt, trong khoan
bụng, ngoại trừ một màu đen ra thì không còn bất cứ cơ quan nội tạng nào cả.
Ngạc nhiên là, dù bị thương nặng như vậy nhưng Luân Vũ Tuyệt vẫn đang sống
nhăn răng, vẫn còn chưa chết.
May mắn là, lúc này Luân Vũ Tuyệt không nhìn thấy thảm cảnh của chính mình,
nếu không không biết hắn có bị dọa cho đột quỵ mà chết hay không nữa.
Đau đớn rên rĩ một hồi, sức lực của Luân Vũ Tuyệt cũng cạn dần, hôm nay hắn đã
bị đám người Luân Vũ Vũ đánh một trận, nay lại chịu thương tổn khủng khiếp như
thế này, tất nhiên là không thể nào cầm cự nổi, vài giây trôi qua, Luân Vũ
Tuyệt cuối cùng ngất lịm đi.
……..
Đợi cho đến khi Luân Vũ Tuyệt một lần nữa tỉnh dậy, đó đã là sáng sớm ngày hôm
sau. Hắn là bị một tiếng gọi làm cho tỉnh
-Vũ Tuyệt thiếu gia, tộc trưởng và các trưởng lão triệu tập thiếu gia. Thiêu gia nhanh lên một chút, thuộc hạ còn rất nhiều chuyện phải làm, không có thời gian nhiều để chờ người đâu, làm ơn nhanh nhanh giùm một cái.
Đứng bên ngoài căn phòng nhỏ, một tên hạ nhân lớn giọng gọi, tên hạ nhân này
tuy rằng một tiếng thiếu gia, hai tiếng thiếu gia nhưng âm điệu lại thập phần
thiếu kiên nhẫn, thậm chí là coi thường.
Nhưng mà Luân Vũ Tuyệt nào có hơi sức đâu mà quan tâm đến thái độ của tên hạ
nhân kia, hắn lúc này đây đang ngơ ngác nhìn thảm trạng của mình, cả người
trần trụi không một mảnh vải.
-Chuyện gì thế này? Ta làm sao lại nằm trong một cái hố to đùng trong phòng đây?
Lục lại trí nhớ một chút, Luân Vũ Tuyệt dần dần hồi tưởng lại chút ít ký ức
đêm hôm qua. Hắn chỉ biết rằng, lúc hắn còn đang chìm trong giấc mộng đẹp đẽ
thì bổng nhiên bị đập cho tỉnh dậy, sau đó thì cơ thể đau đớn điên cuồng, nhất
là phần bụng, đến cuối cùng thì hoàn toàn ngất đi.
Đột nhiên, Luân Vũ Tuyệt nhận thấy cơ thể có chút khát lạ, hình như, hình như
hắn thế mà lại trong lúc không chủ ý, cơ thể tự động thu nạp tinh khí trong
thiên địa.
Nên biết, mỗi chiến sư muốn hấp thu tinh khí đều phải thông qua quá trình tu
luyện, vận công mới có thể hấp thu, vậy mà hắn không cần làm gì cả, cơ thể lại
tự động hấp thu tinh khí, điều này thật sự là quá sức tưởng tượng.
Cho dù là nghe, Luân Vũ Tuyệt cũng chưa nghe nói bao giờ.
-----------------------Hết--------------------------