Lột Xác Long Hồn


Người đăng: QuytSweet

Vu lão càng nhìn lại càng cảm thấy Luân Vũ Vũ không thuận mắt, bất quá ông ta
chính là không muốn quản

-Bạch Tuyết, ở đây không còn chuyện của cháu nữa, cháu về đi. Còn tiểu tử Vũ Tuyệt

Nói đoạn, Vu lão nhìn về căn phòng nhỏ của Luân Vũ Tuyệt, lúc này đây đã bị
dây mây khổng lồ của ông phá nát thành mảnh vụng, đành phải nói

-Khoản thời gian này, ngươi cứ đi theo ta. Được rồi, đi thôi.

Dứt lới, Vu lão liền xoay người rơi đi, bước chân rất chậm nhưng tốc độ lại
cực nhanh, rất chi là quỷ dị.

Luân Vũ Tuyệt nghe vậy, đầu tiên là hơi ngạc nhiên sau đó liền vui mừng khôn
xiếc, Vu lão bảo hắn đi theo bên cạnh, vậy không phải là muốn chỉ dạy cho hắn
đấy chứ. Ha ha, được một chiến sư cường đại hạng nhất của Luân Vũ thế gia chỉ
dạy, thật sự là quá may mắn rồi. Cái này so với kiểu hắn mày mò tự học bấy lâu
nay, phải tốt hơn cả trăm ngàn lần đấy chứ.

Luân Vũ Tuyệt vui sướng nói to

-Dạ vâng.

Bạch Tuyệt đứng bên cạnh cũng hiển rõ ẩn ý trong này, cô thầm nháy mắt với
Luân Vũ Tuyệt, nói khẻ

-Vũ Tuyệt, chúc mừng em nha.

-Ha ha, hôm nay cũng phải đa tạ chị lại một lần nữa ra tay cứu em. Nếu không, sợ rằng chưa đợi đến khi Vu lão ra tay, em thật sự đã bị phế rồi.

Bạch Tuyết nghe vậy liền nở nụ cười ấm áp

-Không cần khách sáo, chúng ta là chị em mà.

Ờ đằng xa, thấy Luân Vũ Tuyệt mãi mà vẫn chưa chịu đi, Vu lão bực mình quát

-Nhóc con, ngươi tính để cho ta đợi đó hả?

-Dạ không có, con tới ngay đây!

…………………..

Luân Vũ Tuyệt đi theo Vu lão chính là đi đến ở tại Đại Đường Viện. Tại Đại
Đường Viện, Luân Vũ Tuyệt được cấp cho một căn phòng nhỏ, căn phòng này trước
đây là phòng đọc sách riêng tư nhưng vì đã lâu không có người nào sử dụng nên
đã phủ một tầng bụi bặm, hắn phải hì hục dọn dẹp một hồi mới xem như là tạm ở
được.

Sau khi sắp xếp xong chỗ ở cho Luân Vũ Tuyệt, Vu lão cũng không nói gì nhiều,
chỉ là bảo hắn hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau khi thương thế bình
phục thì đến gặp ông.

Luân Vũ Tuyệt đương nhiên là nào dám có hành động bất tuân nào, cực kỳ nghe
lời không tu luyện nữa mà dành cả một đêm để ngủ cho thật say, mà viên đan
dược Vu lão cho hắn uống cũng công nhận là phi thường kỳ diệu, hắn ngủ một
giấc từ đêm đến sáng, cơ thể liền bình phục hoàn toàn, đến một chút xíu khó
chịu cũng không có.

Vệ sinh thân thể xong xui, Luân Vũ Tuyệt liền chạy đi tìm Vu lão. Lúc này, Vu
lão vẫn như mọi khi, ngồi sau cái bàn gỗ đen bóng cạnh đại môn Đại Đường Viện,
nhàn nhã đọc sách.

-Buổi sáng tốt lành, Vu lão!

Không cần Luân Vũ Tuyệt lên tiếng, lấy cảnh giới của Vu lão, mặc dù đang chăm
chú đọc sách, ông vẫn thừa biết Luân Vũ Tuyệt đã đến từ khi nào. Vu lão khẻ
đặt cuốn sách lên bàn, ánh mắt thâm sâu nhìn vào khuôn mặt rạng rỡ của Luân Vũ
Tuyệt, nhàn nhạt nói

-Ta bảo tiểu tử ngươi đến đây, ý nghĩa trong này, chắc ngươi đã đoán được ba phần.

Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt không một chút do dự, hai chân quỳ thẳng xuống mặt
đất, dập đầu nói to

-Đệ tử xin ra mắt sư….

Có điều còn chưa đợi hắn nói hết lời, Vu lão đã vung tay dùng nhu lực đẩy hắn
ngã bật ra sau

-Đừng có xưng hô lung tung, cha của ngươi mới là đệ tử của ta, nếu ta lại thu ngươi làm đệ tử, vậy quan hệ cha con ngươi có phải loạn rồi hay không?

Đầu Luân Vũ Tuyệt bổng nhiên nổ bùm một tiếng như nhìn ra đại lục mới, cha của
hắn, thế mà lại là đệ tử của Vu lão, lại còn có chuyện như này. Luân Vũ Tuyệt
ngay tức khắc như là một phản xạ tự nhiên, một lần nữa quỳ rạp xuống đất, liên
tục dập đầu ba cái

-Đệ tử xin ra mắt sư tổ.

Lần này thì Vu lão không còn ép hắn đứng lên nữa, bộ mặt thoán hiện nét vui
mừng, cười nói

-Tốt, hành lễ như vậy là được rồi, bây giờ đi vào chuyện chính. Tiểu Tuyệt, nói ta nghe xem, có phải hay không, ngươi đã hấp thụ thành công trứng rồng?

Luân Vũ Tuyệt nghe vậy liền thoán rung người, không tự chủ được mà sợ hãi ánh
mắt của Vu lão. Tuy nhiên thoán suy nghĩ một hồi, Luân Vũ Tuyệt quyết định nói
thật

-Vu lão đúng là tuệ nhãn như đuốc. Con thật sự là đã hấp thụ được trứng rồng, tuy nhiên quả trứng rồng này chỉ là một quả phế trứng, chất lượng phi thường kém cỏi. Hơn nữa quả trứng rồng này lại nằm ở trong tim của con chứ không phải đan điền.

Vu lão vẻ mặt trầm ngâm, đưa tay vuốt nhẹ chòm râu trắng, suy tư chốc lát rồi
nói

-Dù rằng ta cả đời chìm đắm trong tri thức, tự nhận hiểu biết về long hồn cũng không quá kém cỏi nhưng nói thật, ta hoàn toàn không thể lý giải được chuyện gì đang xảy ra trên người của con. Chắc có lẽ đám người ngu ngốc kia nói đúng, một kẻ phế vật không có đan điền lại thích hợp với một quả phế trứng a.

Nói ra lời này, Vu lão sợ rằng sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của Luân Vũ
Tuyệt nên để ý nhìn sắc mặt hắn, có điều vẻ mặt của Luân Vũ Tuyệt vẫn cứ luôn
luôn như vậy, tràng đầy hi vọng và rực rỡ, hoàn toàn không có dấu hiệu gì bất
ổn. Càng như thế, Vu lão lại càng hài lòng hơn về đứa đệ tử của đệ tử này.
(hay còn gọi là đồ tôn)

Ông nói tiếp

-Tuy nhiên con cũng không cần quá mức lo lắng, phế trứng thì phế trứng, nhưng không có nghĩa, cả đời nó chỉ là phế trứng, phế long hồn

-Là sao?

Vũ Tuyệt chớp chớp hai mắt, bộ dạng tò mò

-Con đã từng nghe qua thuật ngữ ‘lột xác long hồn’?

‘Lột xác long hồn’ cái này hình như hắn đã từng đọc được trong một cuốn sách
cổ nào đó, có điều chỉ là nhất thời không thể nhớ hết lại được, nhiều lắm chỉ
nhớ được một số ý quan trọng.

Luân Vũ Tuyệt biết gì nói nấy

-Cái này con không hiểu rõ lắm, hình như là trong quá trình tu luyện mà chiến sư liên tiếp phá bỏ cực hạn của bản thân, mà theo đó, Long Hồn cũng bị sức ép khủng bố này mà tự thân lột xác, trở thành một Long Hồn phẩm chất cao hơn, con nói vậy có đúng không?

Vu lão gật gù tán thưởng, nói

-Không sai, chỉ có điều những thứ con biết chỉ là bề nổi của tảng băng mà thôi.

-Nên biết, dù rằng Rồng đã tuyệt chủng từ rất rất lâu rồi, và những quả trứng rồng chúng ta hấp thụ chính là di sản của nó. Nhưng xét cho cùng, về cơ bản Rồng cũng chỉ là một loại ma thú đặc biệt, mà đã là ma thú thì sẽ có cấp bậc phân chia, thông thường là từ cấp 1 đến cấp 5.

-Mà những quả trứng rồng cũng sẽ dựa vào thứ tự cấp bậc này mà phân biệt. Trứng rồng cấp 1 tương đương với ma thú giống rồng cấp 1, trứng rồng cấp 2 tương đương với ma thú giống rồng cấp 2, cứ thế mà tính lên. Đồng nghĩa với việc này là, long hồn nở ra từ trứng rồng nào sẽ mang cấp bậc của trứng rồng đó.

-Từ đó, quá trình lột xác long hồn có thể hiểu là quá trình tăng bậc long hồn từ bậc thấp đến bậc cao, giống như là sự tiến hóa của ma thú vậy.

-Không cần nói đâu xa, ngươi biết Đại tướng sao vàng nổi tiếng nhất trên đế quốc chúng ta là ai không?

Luân Vũ Tuyệt ngay lập tức trả lời

-Là Đại tướng Trần Nguyệt Minh, cường giả chiến sư Phản Tổ Cảnh. Kẻ có thể một mình xông thẳng qua Lằn Ranh Chết, bắt sống tướng địch trở về. Nhưng mà ông ta thì có liên quan gì đến chuyện này?

Vu lão mỉm cười giải thích

-Không sai, tên Trần Nguyệt Minh này đúng là không can hệ gì đến Luân Vũ thế gia chúng ta, nhưng mà hắn lại chính là thuộc loại chiến sư giống như con vậy. Người ta nhìn thấy hắn phong quang vô hạn của một vị đại tướng lúc này nhưng ít ai biết được, vào hơn hai mươi năm trước, khi mà hắn chỉ mới là một tên lính quèn trong quân ngũ với tu vi Không Linh Cảnh, sở hữu trong mình Long hồn cấp 1.

-Ma thú nếu muốn tiến hóa, đó là một quá trình tích lũy và rèn luyện lâu dài, mà Trần Nguyệt Minh cũng vậy, để có thể lột xác quả phế trứng đó của hắn, thứ hắn đánh đổi chính là sự cố gắng không biết mệt mỏi, cùng với không ít lần bước một chân vào cổng địa ngục, tính cho đến hiện nay, hắn xem ra đã thành công.

-Còn con, con có nghĩ bản thân mình sẽ làm được như hắn?

Luân Vũ Tuyệt không chút do dự gật đầu, niềm tin trong đáy mắt tỏa sáng vạn
trượng.

-Con có thể, cho dù có là không thể, bằng mọi cách, con cũng phải biến nó thành có thể, đó là lời hứa của con, lời hứa của một người đàn ông chân chính. Có điều, làm sao sư tổ lại biết được chuyện của Đại tướng Trần Nguyệt Minh?

-Cũng không có gì, chỉ là ta cùng với hắn có duyên gặp mặt một lần mà thôi, không có gì ghê gớm cả.

-Được rồi, có niềm tin là tốt nhưng với ý chí của con hiện nay, không nên mơ ước quá xa vời, chỉ nên đặt mục tiêu gần chút thôi. Đợi đến khi nào con đạt được mục tiêu ấy, khi đó lại lập ra cho mình mục tiêu khác và cố gắng thực hiện nó. Đó mới chính là con đường đúng đắng của một chiến sư cường đại.

-Nào, nói cho ta nghe thử xem, mục đích hiện nay của con là gì?

Lời Vu lão vừa dứt, ánh mắt Luân Vũ Tuyệt bổng nhiên lướt qua hàng quang mãnh
liệt, rạch ròi nói to

-Hạ gục Luân Vũ Vũ, đoạt lại di vật của mẹ con, đồng thời cũng thông báo cho tất cả lớn nhỏ Luân Vũ thế gia, không, là toàn thành Minh Châu biết, con-Luân Vũ Tuyệt-con trai của Luân Vũ Bá Sơn, đã không còn là một phế vật không thể tu luyện. Con sẽ trở thành niềm tự hào của cha!

Cảm nhận được ý chí kiên cường của Luân Vũ Tuyệt, Vu lão bật cười ha hả, ánh
mắt già nua thoán xúc động, lóe lên một giọt lệ quang.

-Tiểu Băng à tiểu Băng, nếu con ở trên trời có thể nhìn được hình ảnh của Vũ Tuyệt-con trai con lúc này, chắc rằng con sẽ vui mừng lắm đây. Nó đã thật sự trưởng thành rồi, đã thật sự trưởng thành rồi.

Lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, Vu lão có thể vui sướng nở nụ cười sảng khoái
đến như vậy, và cũng là lần đầu tiên sau sự kiện năm ấy, ông ta lại một lần
nữa rơi lệ, giọt lệ của sự hạnh phúc.

Tuy nhiên, những biến đổi cảm xúc phức tạp này đều được Vu lão giữ sâu kín
trong lòng, ngoài nụ cười sản khoái kia, Luân Vũ Tuyệt hoàn toàn không cảm
nhận được bất cứ thứ gì khác.

Cười sản khoái một hồi, Vu lão nghiêm túc nói.

-Nếu con đã quyết tâm rồi, vậy hãy chuẩn bị tinh thần cho những bài huấn luyện của ta. Thời gian từ giờ đến thời điểm lễ Thành Nhân chỉ còn chưa đầy một tháng rưỡi nữa, trong khoảng thời gian này, ta sẽ tìm mọi cánh giúp con lột xác Long Hồn lần thứ nhất, đồng thời đột phá Không Linh Cảnh. Một trong hai thứ này, con ít nhất phải đạt được một thứ mới có cơ hội đánh thắng Luân Vũ Vũ được, hiểu không?

-Dạ, xin tuân theo sự dạy bảo của sư tổ.

Mặc dù lời nói của Vu lão cực kỳ nhẹ nhàn nhưng không hiểu vì sao, Luân Vũ
Tuyệt lại thấy một cảm một cảm giác lạnh lẽo chạy dọc theo sống lưng, giống
như sắp có một điều gì đó không hay sắp xảy ra.

----------------Hết---------------


Trứng Rồng - Chương #15