"A----------!"
Một tiếng kêu sợ hãi làm tôi giật mình tỉnh dậy, tôi nghi hoặc nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh hỏi:
"Em làm sao vậy?"
"Lão công hư hỏng làm em sợ muốn chết! Lúc sáng sớm em tỉnh dậy, phát hiện trong chăn có người, nếu như không phải em phán ứng nhanh, thì đã đá anh xuống giường rồi!"
Ngô Huynh Huỳnh chu cái miệng nhỏ nhắn nói.
Tôi nhìn đồng hồ trên bàn, đã là 10h sáng nên chế nhạo nói:
"Vậy mà còn nói, không biết hôm qua ai hẹn dậy sớm, vậy mà khi anh tới, phát hiện em đã ngủ say, không đành lòng quấy rầy em, cho nên mới đi ngủ!"
"Như vậy sao..."
Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi oan uổng, vội vàng nhận lỗi:
"Xin lỗi lão công!"
"Không có gì, chúng ta mau lên đường đi, thiết bị anh đã chuẩn bị xong rồi!"
Tôi nói:
"Em mặc quần áo rửa mặt đi, sau đó anh mang em tới Tây Tinh Sơn!"
Tuy rằng Ngô Huỳnh Huỳnh đã biết tôi kinh hãi thế tục, nhưng khi nhìn thấy chiếc xe, thì vẫn kinh ngạc vô cùng.
Khi nàng nghe tôi nói là, chiếc xe này được chế tạo trong một đêm, vậy thì lại càng kinh ngạc hơn.
Sau này, tôi nói bất cứ điều gì, Ngô Huỳnh Huỳnh cũng tin tưởng.
Chúng tôi căn bản là không cần tìm kiếm, vì tọa độ trên bản đồ quân sự cực kỳ chính xác.
Sau khi ngồi trong xe xuyên xuống dưới lòng đất, chúng tôi không còn sợ bị người khác phát hiện nữa.
Sau khi ngồi trong xe một thời gian, tôi rốt cuộc cũng nhìn thấy tấm cửa đá! Tôi điều khiển xe đào những khối đất trước cánh cửa đá, sau đó tỉ mỉ quan sát!
Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này cũng xuống xe, tôi lập tức sử dụng dị năng phòng hộ đặt lên người nàng.
Cho dù như vậy, tôi vẫn không cho nàng tới gần cánh cửa đá. Dù sao tôi còn chưa rõ nó, nên không muốn mạo hiểm.
Sau khi quan sát nửa ngày, vẫn không thấy gì khả nghi cả! Hắc hắc, đừng quên, tôi có thề nhìn xuyên, có thể biết đằng sau tấm cửa đá là cái gì!
Nhưng kết quả làm cho tôi kinh hãi, khi ánh mắt của tôi nhìn lên cánh cửa, lại bắn ngược trở về, đây là điều mà lần đầu tiên xảy ra!
Tôi lại thử vài lần, kết quả vẫn như nhau, tôi không cách nào nhìn xuyên qua cánh cửa đá được!
Mà giờ khắc này, tôi càng lúc càng tin tưởng, cánh cửa đá này cổ quái vô cùng!
Tôi liên tưởng tới câu chuyện mà chú Ngô kể, đó là những người nào nỗ lực cạy thì sẽ chết, còn ai không động thủ thì không sao.
Nói cách khác, cánh cửa đá này có thể cảm nhận được ai muốn cạy nó, thì nó sẽ làm cho ngươi đó chết!
Nếu như vậy, thì cánh cửa đá này rất có thể đã được tri năng hóa!
Bỏ đi, tôi vẫn có lòng tin với thân thể của mình, cũng muốn thử một chút. Nghĩ tới đây, tôi vung nắm tay đấm thẳng một quyền vào cánh cửa đá!
Nhưng mà trong nháy mắt tôi cảm nhận được sự khác thường, từ cánh cửa đá truyền tới một lực lượng trùng kích vào thân thể của tôi, có thể làm cho huyết mạch của tôi có cảm giác như đang phồng lên!
Thế nhưng sau khi tôi dùng tinh thần lực, thì loại năng lượng này chỉ như muối bỏ biển, rồi biến mất!
Tôi vội vàng lại thử một chút, kết quả vẫn giống nhau. Giờ thì tôi đã hiểu vì sao những người kia bị chết rồi, đó là huyết mạch căng phồng, vỡ ra mà chết.
Vậy thì làm sao có thể mở cánh cửa đá này? Dùng bom hiển nhiên là không được, trước kia đã đặt thuốc nổ như vậy, nó có suy chuyển gì đâu!
"Lão công, cái này là cái gì vậy?"
Giữa lúc tôi đang suy nghĩ, thì Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ vào một cái lỗ nhỏ bên dưới cánh cửa, tự hỏi.
Tôi sửng sốt, nhìn theo hướng Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ, quả nhiên phát hiện một lỗ nhỏ hình tròn bên dưới cánh cửa!
Cái lỗ nhỏ này để làm gì? Tuy rằng tôi không rõ ràng lắm, thế nhưng cảm giác nói cho tôi biết, khẳng định là có tác dụng! Người thiết kế ra nó, không dưng mà để một lỗ như vậy.
"Có phải là lỗ chìa khóa kia không? Hình như cũng không phải, đây chỉ là một lỗ nhỏ, làm gì có chìa khóa nào lớn vậy!"
Ngô Huỳnh Huỳnh lẩm bẩm nói.
Nhưng mà câu nói này, làm cho linh cảm của của tôi nháy lên một cái!
Chìa khóa! Đúng vậy, chỉ cần là cửa thì sẽ có chìa khóa? Tôi chợt nhớ tới một câu nói kinh điển trong cuốn tiểu thuyết Vệ Tư Lý truyền kỳ!
Chìa khóa, không nhất định phải là loại hình dài, có thể là hình tam giác, hình vuông, hình tròn!
Nếu mà như vậy, tại sao lại không thể là hình tròn?
Nghĩ tới đây, tôi hưng phấn vô cùng, giống như đang trong bóng đêm vĩnh hằng nhìn thấy một tia ánh sáng!
Hóa ra là như vậy! Muốn mở cánh cửa này, phải có chìa khóa đặc thù!
Tôi bỗng nhiên có một ý nghĩ, đó là dựa theo cái lỗ khóa này chế tạo một cái chìa khóa giả?
Mà Ngô Huỳnh Huỳnh dường như cũng nghĩ tới, đem thước đo, máy chụp ảnh, khuôn mẫu...từ trong xe ra.
Thấy Ngô Huỳnh Huỳnh nghiêm túc cơ trí như vậy, trong lòng tôi mừng thầm không ngớt!
Tôi thậm chí còn hối hận, nếu như sớm tìm nàng, thì có lẽ đã được một ngươi trợ thủ đắc lực!
Nàng trời sinh thông minh cơ trí, hiển nhiên là người có thể trợ giúp tôi!
Sau khi Ngô Huỳnh Huỳnh ghi chép, đo đạc, thì công việc của chúng tôi ngày hôm nay kết thúc.
Sau khi thu dọn đồ đạc, chúng tôi dùng thuấn di trở lại gian phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh. Tôi đã nhớ địa điểm của cánh cửa, từ giờ không cần phải dùng xe nữa.
Sau khi trở về, tôi lập tức đem toàn bộ tư liệu giao cho Từ Khánh Vĩ, bảo hắn chế tạo một cái chìa khóa ăn khớp với cái lỗ khóa này.
Bởi vì có ảnh chụp chi tiết, nên không có gì khó khăn chìa khóa đã nằm trong tay của tôi.