Chương 557: Bí Mật Của Tàng Bảo Đồ (1) ...


Lần này, bảo vệ đã được Ngô Huỳnh Huỳnh thông báo, nên không gây khó dễ gì cả.

Sau khi tôi dừng xe, Ngô Huỳnh Huỳnh bước nhanh lên đón. Thấy cước bộ nhẹ nhàng của nàng, hiển nhiên là đã khôi phục được lại bình thường.

"Em xem, anh đã nói là ngủ một đêm, thi sẽ tốt hơn mà!"

tôi nhìn hai chân của Ngô Huỳnh Huỳnh, vô cùng mập mờ nói.

"Hừ, anh tại sao lại nói như vậy, chưa gặp mặt đã nói như thế rồi!"

Ngô Huỳnh Huỳnh cả giận.

"Chỉ đùa một chút thôi cha em có nhà không?"

tôi biết hôm nay mình nhất định phải bái phỏng vị nhạc phụ này.

"Có, đang chờ anh đấy!"

Ngô Huỳnh Huỳnh gật đầu nói.

tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đi vào biệt thự, căn nhà này mang lại khí tức cổ xưa, ấm cúng.

Dụng cụ trong gia đình đã phai dấu thời gian, hiển nhiên là không mua sắm mới gì cả, toàn bộ đều là những đồ từ những thập niên 70,80.

Cha của Ngô Huỳnh Huỳnh đang ngồi trên ghế salon, thấy tôi và Ngô Huỳnh Huỳnh đi vào, vì vậy đứng lên đón:

"Hoan nghênh!"

"Chú Ngô, chú là bậc trưởng bối, chú mau ngồi đi!"

tôi vội vàng nói:

"Chúng ta không phải là lần đầu gặp mặt, còn khách sáo làm gì cơ chứ!"

"Ha ha cũng bởi vì không phải lần đầu gặp mặt, nên càng không thể qua loa! Chú nghĩ, với thân phận của cháu bây giờ, đừng nói là chú, ngay cả tổng thống Mỹ cũng phải đích thân nghênh đón ấy chứ?"

Chú Ngô nói.

"Thế nhưng, chú và hắn không giống nhau, con gái chú là lão bà của cháu!"

Một câu đùa của tôi, làm cho bầu không khí vui hẳn lên.

"Nói cũng đúng!"

Chú Ngô gật đầu ngồi ở trên ghế sa lon, chỉ vào cái sô pha đối diện nói:

"Ngồi đi, thời gian đúng là nhanh thật, mới chớp mắt mà đã mấy năm như vậy rồi!"

"Đúng vậy, chú Ngô, trông chú càng ngày càng trẻ!"

Tôi cười nói.

"Trẻ? Béo ra thì đúng hơn, năm tháng không buông tha con người, con gái rốt cục cũng phải lấy chồng rồi!"

Chú Ngô thở dài:

"Chú thực sự là luyến tiếc!"

"Đúng rồi chú Ngô, hai chúng ta quen biết đã lâu, chú còn tưởng cháu không hiểu nội tình, chú còn đang mong gả con gái cho cháu cơ mà?"

Năm đó chú Ngô còn mong đem con gái gả cho tôi càng sớm càng tốt!

"Năm đó là như vậy, như bây giờ lại khác, ngoài Ngô Thiên tiểu tử, chú chỉ còn lại một mình nó, đương nhiên là luyến tiếc rồi!"

Chú Ngô nghiêm trang nói.

Tôi suy nghĩ một chút, đúng là như vậy, không biết tiểu tử Ngô Thiên kia chạy tới nơi nào rồi. Lão nhân càng ngày càng lớn tuổi, vậy mà con cái lại không ở bên cạnh.

"Ha hả, Chú Ngô, chú có điều kiện gì cứ nói thẳng, chúng ta không ngại!"

Tôi nghĩ, lão gia hỏa này có khả năng là muốn nói điều kiện.

"Nói cái gì đó, tiểu tử này thực là, chú thì có điều kiện gì! Chỉ là muốn cháu đối xử với con gái chú tốt một chút thôi!"

Chú Ngô nói:

"Còn có mấy vấn đề, cháu cũng cần suy nghĩ, rồi tìm ra đối sách. Quốc gia chúng ta không cho phép một người cưới nhiều lão bà, tốt nhất là cháu làm cái thân phận Ả Rập là không có vấn đề gì."

"Chú Ngô, điều này thì chú không cần quan tâm, cháu sẽ làm thỏa đáng!"

Tôi cười nói.

"Được!"

Chú Ngô gật đầu, sau đó nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh nói:

"Con vào rót cho cha chén trà đi!"

Sau khi Ngô Huỳnh Huỳnh rời đi, chú Ngô đột nhiên quát lên :

"Tiểu tử thối! Nếu không phải cháu làm con gái ta như vậy, ta lại dễ dàng nói chuyện như vậy sao!"

"A?"

Tôi sửng sốt, tại sao nhanh như vậy đã nhận ra, hay là Ngô Huỳnh Huỳnh để lộ sơ hở.

"Chớ kinh ngạc, ta là người từng trải!"

Chú Ngô hừ một tiếng:

"Ngày hôm qua nha đầu kia còn mất hồn mất vía, vậy mà không biết bao nhiêu năm rồi tự nhiên đấm lưng cho ta! Ta chỉ có một đứa con gái để yêu thương, thấy nó biểu hiện như vậy, lão nhân ta đương nhiên là hiểu! Sau đó lại nghe nói cháu ngày hôm nay muốn tới, vậy còn không hiểu, thì có mà là người ngu?"

"Hắc hắc, Chú Ngô, chú sao có thể là người ngu được chứ, chú là một người thông minh vô cùng!"

Tôi xấu hổ nói.

"Cái gì mà thông minh vô cùng? Cháu nói lời này sao không được tự nhiên?"

Chú Ngô trợn mắt nhìn tôi, còn đang muốn nói gì nữa, nhưng lúc này Ngô Huỳnh Huỳnh đã trở về, nên lập tức thay đổi bộ dáng hiền hòa.

Xem ra Chú Ngô rất sợ con gái của mình, cái danh tiểu Ma Nữ quả nhiên là không phải để không!

Chú Ngô đáp ứng tôi nhanh như vậy, ngoài chuyện đồng tình, thì còn một khả năng nữa là Ngô Huỳnh Huỳnh, chắc chú sợ con gái mình đối phó mình.

Sau khi Ngô Huỳnh Huỳnh trở lại, chúng tôi lại nói chuyện nhà, nghe nói tiểu tử Ngô mập mạp này đang tị nạn ở nước ngoài.

Đương nhiên chuyện tị nạn không phải là hắn gặp phiền phức, mà là chú Ngô tức giận! Chú Ngô đối với hắn giận dữ vô cùng, vì hành động nông nổi và tiền đồ cũng bị hủy!

Ba người chúng tôi dường như quen biết đã lâu, bầu không khí không có một chút áp lực nào cả.

Đương nhiên, sau khi nói chuyện phiếm, chú Ngô lên thư phòng, nói là có chuyện cần làm.

"Xem ra cha em đối với anh thực là tốt!"

Tôi đắc ý nói.

Lần trước đưa Ngô Huỳnh Huỳnh đi mua xe, tôi còn chưa vào khuê phòng của nàng, nên cũng tò mò.

Chuyện này không nói tôi tâm lý biến thái mà nam nhân ai cũng muốn xem phòng của nữ nhân. Riêng chuyện này thôi cũng làm cho bầu không khí có cảm giác mới lạ.

Theo Ngô Huỳnh Huỳnh đi lên lầu, tới trước một cánh cửa.

"Đây chính là phòng của em, sau khi anh đi vào, thì đừng có mà lộn xộn!"

Ngô Huỳnh Huỳnh dặn dò.

"Sao có thể chứ, chẳng nhẽ có gì bên trong?"

Tôi cố ý hỏi như vậy.

"Có cái gì, em còn có thể có cái gì được cơ chứ!"

Ngô Huỳnh Huỳnh u oán nói.

"Vậy tại sao không cho anh hoạt động? A, anh biết rồi, chẳng nhẽ có ảnh bạn trai cũ của em?"

Tôi tiếp tục hỏi.

"Anh đi chết đi, em làm gì có bạn trai! Anh là người đầu tiên! Được rồi nếu như anh không muốn vào cứ việc nói thẳng, đâu cần vòng vo như vậy, đúng không?"

Ngô Huỳnh Huỳnh đã bị tôi làm cho tức giận.

"Ha hả, chỉ đùa một chút thôi."

Tôi vội vàng đưa tay đẩy cửa ra cùng với Ngô Huỳnh Huỳnh đi vào trong phòng.

"A?"

Tôi nhìn gian phòng trước mắt, có chút không hiểu được, chẳng lẽ là đi nhầm?

Bởi khuê phòng của Ngô Huỳnh Huỳnh đã làm cho tôi mở rộng tầm mắt! Nếu như không phải biết trước đây là phòng ngủ, thì tôi còn tưởng là một cửa...hàng!

Có một con cá heo thật lớn, treo ở bên dưới đèn, trên cái giường nhỏ màu phấn hồng, bày đầy gấu bông, thỏ, công...!

Mà đấy cũng là chỉ là một góc của núi băng mà thôi. Trên giá sách, trên bệ cửa sổ, trên bàn làm việc, khắp nơi đều là những món đồ chơi bằng bông! Chỉ cần chỗ nào còn để được, thì đâu cũng có!

Tôi không nghĩ tới Ngô Huỳnh Huỳnh lại có sở thích chơi đồ bông như vậy, chẳng nhẽ con gái thích như vậy sao?

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #557