Đương nhiên, trong chúng tôi không ai lo nghĩ tới tên này cả!
Trên đường trở về nhà, tôi đem chuyện của Ngô Huỳnh Huỳnh nói lại với Diệp Tiêu Tiêu một lần. Mà trùng hợp hơn là, lần đầu tiên gặp mặt của tôi với Ngô Huỳnh Huỳnh, cũng chính là Hoàng Triều hải sản thành này!
Diệp Tiêu Tiêu vừa lái xe, vừa yên lặng nghe tôi nói, không đặt câu hỏi, cũng không giận hờn.
"Tiêu Tiêu, em nói ý kiến của mình đi, tại sao lại im lặng không nói gì?"
Tôi thấy Diệp Tiêu Tiêu biểu hiện vô tình, cười khổ hỏi.
"Xì!"
Diệp Tiêu Tiêu vui lên:
"Anh còn quan tâm tới cảm thụ của em sao, em tưởng rằng anh chẳng thèm qua tâm tói nó nữa!"
"Con người của anh mặc dù có một chút chủ nghĩa đại nam tử nhưng lão bà nói gì, anh đều chú ý lắng nghe. Em nói như vậy, chẳng phải là oan uổng cho anh sao!" Tôi dùng vẻ mặt đau khổ nói.
"Hi hi, anh có thể nói như vậy, thì em rất cao hứng, nhưng mà chuyện này thì nên nói với Nhan Nghiên mới đúng!"
Diệp Tiêu Tiêu ôn nhu nói:
"Dù sao em cũng không có quyền lên tiếng trong việc này."
Tôi không nghĩ tói Diệp Tiêu Tiêu lại bao dung như vậy, không nghĩ tới mình, mà lại nghĩ tới Triệu Nhan Nghiên!
"Anh sẽ nói với Nhan Nghiên, nhưng mà Tiêu Tiêu, em nên nhớ em đã gia nhập vào đại gia đình này, thì cũng là một thành viên trong đó, ý kiến của em cũng rất trọng yếu!"
Tôi trịnh trọng nói.
"Cám ơn anh, lão công!"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi nói như vậy, thân thể run lên một cái.
Tôi nói như vậy, thì đã cho thấy, vị trí của nàng vói Nhan Nghiên như tương đương nhau, không nặng nhẹ bên nào cả.
"Những lời này của anh là đúng, Tiêu Tiêu! Em không những đã có con với anh, mà lại còn bao dung như vậy!"
Tôi đưa tay xoa xoa trên đùi của Diệp Tiêu Tiêu.
"Em còn đang lái xe, anh muốn chết hả!"
Diệp Tiêu Tiếu bất mãn trợn mắt nhìn tôi.
"Hắc hắc."
Tôi cười cười rút tay lại.
"Nhìn anh cười gian trá như vậy, không biết lại sắp có chuyện gì nữa đây!"
Diệp Tiêu Tiêu nói.
Khi về tới nhà, tôi mới biết, Ngô Huỳnh Huỳnh đã rời đi! Mẹ tôi nói do Ngô Huỳnh Huỳnh thấy đêm đã khuya mà tôi còn chưa có trở lại, nàng sợ người trong nhà lo lắng, cho nên về nhà trước.
Vậy thì sao lại không gọi điện thoại cho tôi? Tôi lắc đầu, xem ra kế hoạch của mình trong nháy mắt bị phá sản.
Tôi rửa mặt qua loa một chút, sau đó trở về phòng, gọi điện thoại cho Ngô Huỳnh Huỳnh.
Điện thoại vẫn kêu, nhưng mả không có ai nhấc máy, cho tới khi có tiếng thông báo: Thuê bao quý khách gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Không biết tại sao lại không nghe điện thoại, chẳng nhẽ lại tức giận? Tôi gọi điện thoại lần thứ hai, thì máy bận! Xem ra nàng đúng là tức giận thật rồi, trong lòng tôi tự trách.
Đi ra ngoài uống rượu không nói với nàng một tiếng, ai mà chẳng mất hứng, huống chi hôm nay lại vừa mới trở thảnh nữ nhân của tôi!
Thế nhưng khi tôi cúp điện thoại không bao lâu, thì lại có cuộc gọi tới, tôi vội vàng bắt máy.
"Lão công, anh gọi điện thoại cho em phải không? Lúc đó em đang ở toilet!"
Thanh âm của Ngô Huỳnh Huỳnh rất đáng yêu, đâu có gì là đang tức giận.
Trong lòng tôi buồn cười, xem ra là tôi nghĩ nhiều rồi.
"Thế nào, người khỏe hơn chưa em?"
Tôi thấy Ngô Huỳnh Huỳnh không tức giận, lúc này mới thở dài một hơi.
"Người? Em làm gì có bệnh gì... Anh là nói..."
Ngô Huỳnh Huỳnh chợt hiểu tôi muốn nói cái gì, e thẹn nói:
"Tại sao anh lại đáng ghét như vậy chứ, đau chết em, đi bộ thì khó, đi wc thì đau! Rốt cuộc đây là chuyện gì vậy, tại sao lại đau như vậy? Có phải là có chuyện gì rồi không!"
Ngô Huỳnh Huỳnh đúng là thuần khiết, ngay cả những chuyện này còn không rõ, tôi vội vàng nói:
"Đương nhiên là không rồi phỏng chừng ngày mai sẽ khỏi thôi mà! Được rồi, sao em lại về, không ngủ lại nhà anh, hắc hắc!"
"Em sợ cha em lo lắng, nên mới trở về! Hơn nữa, chủ yếu là em về tìm bản đồ cho anh, không biết là nó để ở đâu ròi ấy?"
Ngô Huỳnh Huỳnh giải thích.
"Hóa ra là như vậy! Em thực sự là quá tốt, tới lúc này rồi mà còn suy nghĩ cho anh!"
Tôi hết sức cảm động nói:
"Cứ bình tĩnh, ngày mai anh sẽ tới nhà em, lúc đó tìm cũng không muộn!"
"Anh biết tấm lòng em đối với anh là được rồi! A, em tìm được rồi, ngày mai anh tới đây!"
Ngô Huỳnh Huỳnh vui mừng nói.
"Vậy thì sáng mai anh tới, giờ em đi nghỉ đi!"
Nói xong tôi cúp điện thoại.
Khi xoay người lại, thì phát hiện Diệp Tiêu Tiêu đã lên tới đây, đang gấp quần áo cho tôi.
"Không tức giận chứ?"
Diệp Tiêu Tiêu thấy tôi cúp điện thoại, mới mở miệng hỏi:
"Anh nói tới cô ấy, Ngô Huỳnh Huỳnh."
"Đúng vậy, thanh âm của cô ấy rất lớn mà!"
Tôi nói.
"Vậy mà anh cũng không hiểu sao!"
Diệp Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn tôi nói:
"Anh có nhiều lão bà như vậy, mà còn không hiểu rõ mọi người hay sao! Kỳ thực, trong lòng mọi người không tức giận, thế nhưng ai cũng có chút khó chịu, nếu như hôm nay anh không gọi điện thoại cho cô ấy, thì thế nào ngày mai nàng cũng sẽ tức giận! Thế nhưng anh đã gọi điện thoại tới, thì tâm tình sẽ bình thường trở lại! Em cũng là con gái, đương nhiên em cũng hiểu chuyện này, với lại, tuổi em cũng lớn hơn cho nên đôi khi không để ý, nhưng những cô gái mới lớn thì thường rất để tâm! Cái chủ nghĩa đại nam tử của anh thì thường không lưu ý, nhưng con gái lại quan tâm rát nhiêu, ví dụ như anh quan tâm tới họ bao nhiêu, sự che chở của anh với họ là như thế nào!"
Tôi nghe xong Diệp Tiêu Tiêu nói, mới phát hiện, hóa ra tôi có rất nhiều điều không hiểu các lão bà của tôi!
"Tuân mệnh, cô Diệp, vậy thì cô có cho rằng em che chở cho cô không?"
Tôi cười hỏi.
"Em? Hừ hừ, anh mà chiêu cố tới em sao?"
Diệp Tiêu Tiêu hỏi ngược lại, dường như trong lòng có chút chua xót.
"Bây giờ thì có này!"
Nói xong, tôi ôm lấy Diệp Tiêu Tiêu, đem nàng đặt ở trên giường...
Ngày thứ hai, mới sáng sớm đã đi xe ô tô tới đại viện của quân khu Tùng Giang.
Tôi dừng xe ở ngoài gọi điện thoại cho Ngô Huỳnh Huỳnh, nói là bảo vệ ở ngoài không cho tôi vào.
Chỉ một chốc lát sau, bảo vệ ở cửa chắc là nhận được điện thoại của thượng cấp, đi tới chào tôi một cái, sau đó mới cho tôi tiến vào!
Dựa vào trí nhớ trước kia, tôi đi tớ trước cửa nhà của Ngô Huỳnh Huỳnh.