Chương 547: Hôn Môi Cũng Có Thể Hô Hấp ...


Không thở, trong lòng tôi hoảng sợ, nếu như tôi thực sự làm chết chị gái của Ngô mập mạp, thì tiểu tử này không tìm tôi liều mạng mới là lạ!

Cho dù Ngô mập mạp không trách tôi, thì cha nàng cũng sẽ trách, lão ta mà phái một đại đội nhân mã tới, thì sự nghiệp của tôi tiêu tùng!

Rất may kiếp trước tôi là một vận động viên bơi lội, lúc bình thường cũng có học qua một vài phương thức sơ cứu người chết đuối!

Tôi không dám chậm trễ, vội vàng thực hiện theo những phương thức đó.

Tôi trước tiên đặt Ngô Huỳnh Huỳnh nằm trên mặt đất, sau đó thổi hơi vào miệng của nàng, đồng thời bóp chặt hai mũi, nhìn hai mũi nàng đỏ lên, nhưng tôi cũng mặc kệ.

Dựa theo phương pháp tiếp theo là cởi áo nàng ra! Mục đích của việc làm này là giúp cho hô hấp của nàng được thuận lợi, không bị quần áo và đồ dùng hàng ngày làm hạn chế!

Hừ hừ. Trước kia cô toàn trêu tôi, vậy thì đừng trách tôi vô lễ! Hơn nữa, tôi bây giờ đang cứu cô, cho nên tôi cởi áo ngoài của nàng ra, sau đó cởi luôn cả áo con!

Bởi vì mùa hè, cho nên Ngô Huỳnh Huỳnh cũng chỉ mặc có hai kiện áo, đó là áo ngoài và áo con. Nghĩ tới áo ngực sẽ làm cho hô hấp bất lợi, tôi lập tức tháo nút của nó ra!

Ôi trời một bộ ngực hoàn mỹ, hạ thân của tôi lập tức có phản ứng. Đương nhiên, tôi chỉ có phản ứng bình thường của một nam nhân mà thôi!

Sau khi làm tốt những điều này, tôi lập tức ôm lấy phần eo của nàng, để cho đầu nàng dốc xuống đất, sau đó ép vào bụng của nàng, đùng sức lắc lắc cho nước ra ngoài cho tới khi bụng của Ngô Huỳnh Huỳnh nhỏ đi nhiều, tôi mới đặt nàng xuống dưới.

Mà bước cuối cùng, chính là hô hấp nhân tạo! Đừng bảo tôi chiếm tiện nghi của cô, nếu như tôi không thực hiện bước này, thì cô sẽ chết đuối đó!

Tôi cúi người, nắm mũi quỳnh của Ngô Huỳnh Huỳnh, thổi một hơi vào miệng của nàng, sau đó hai tay tôi đặt trên bộ ngực của nàng, đương nhiên, tôi làm như vậy là để trợ giúp nàng!

Hắc hắc, nhưng cũng thuận tiện xoa bóp một chút, ai bảo nàng trêu tôi cơ chứ!

Tôi xoa bóp bộ ngực của Ngô Huỳnh Huỳnh chẳng theo tiết tấu nào, sau đó lại thổi vài hơi vào miệng của nàng.

Nhưng trải qua hơn 10 phút đồng hồ, Ngô Huỳnh Huỳnh cũng chẳng có phản ứng gì!

Có phải là đã chết rồi không? Một ý niệm không tốt ở trong đầu tôi hiện lên, giữa lúc tôi còn đang suy nghĩ, thì có một cái gì đó mềm mại chui vào trong miệng của tôi!

Cá chạch? Hiển nhiên không phải. Sau khi sửng sốt thì tôi mới phát hiện ra hóa ra là đâu lưỡi của Ngô Huỳnh Huỳnh! Nha đầu này không biết tỉnh lại từ lúc nào!

Vừa mừng vừa sợ, nhưng cũng không hiểu được, nàng có ý gì?

Kỳ thực, từ khi tôi dốc đầu nàng xuống dưới, Ngô Huỳnh Huỳnh đã tỉnh lại rồi!

Nàng muốn mở miệng nói, nhưng do động tác của tôi quá bạo lực, làm cho Ngô Huỳnh Huỳnh thất điên bát đảo, trong điều kiện thể lực suy yếu, làm sao nàng nói được.

Lúc đầu, Ngô Huỳnh Huỳnh cho là mình gặp người xấu, không dám có dị trạng gì, nhưng khi tôi đặt nàng xuống dưới đất, thì nàng mới biết người đó là tôi!

Ngô Huỳnh Huỳnh vừa mừng vừa sợ! Vì vậy, nàng nghĩ tới phương thức giả chết, để dọa tôi một chút!

Nhưng không nghĩ rằng, tôi lại dùng phương thức hô hấp nhân tạo, hai tay thì xoa nắn bộ ngực của nàng!

Vốn Ngô Huỳnh Huỳnh muốn lập tức mở miệng nói thế nhưng không nghĩ tới, khi đôi môi của tôi chạm vào môi nàng, lại mang lại cho nàng cảm giác như bị điện giật!

Đây là hôn môi sao? Trong nháy mắt, Ngô Huỳnh Huỳnh bị cảm giác này làm cho ngơ ngẩn! Làm sao bây giờ đây? Mình phải làm gì? Phải đẩy hắn ra ngay hay không?

Nghĩ tới trước kia, mình đã nhiều lần vô tình hữu ý biểu lộ tâm sự của mình cho hắn, mà hắn vẫn thờ ơ, Ngô Huỳnh Huỳnh lập tức tức giận!

Hôn môi, trong mấy năm gần đây, nó xuất hiện không biết bao nhiêu lần trong mộng của nàng!

Thế nhưng bây giờ đang xảy ra trong hiện thực, nàng không có cách nào từ chối được!

Biết là làm như vậy là không đúng, nhưng lại không có sức mà cự tuyệt. Cho nên, nàng tiếp tục hôn!

Hắn chỉ hô hấp nhân tạo cho mình mà thôi, Ngô Huỳnh Huỳnh nghĩ thầm! Thế nhưng, dần đần, Ngô phát hiện hắn đúng là chỉ có hô hấp nhân tạo cho mình, trong lòng không khỏi có chút thất vọng!

Chẳng lẽ mình không có sức hấp dẫn như vậy hay sao, kém các bạn gái của hắn nhiều thế sao? Hắn có thể tiếp nhận nhiều nữ nhân như vậy, tại sao lại không thể nhận mình!

Ngô Huỳnh Huỳnh càng nghĩ càng giận, nhưng sau đó nàng cảm nhận được, hai tay của tôi không đơn thuần chỉ là ấn xuống trên bộ ngực của nàng, mà đó là xoa nắn vuốt ve!

Cho dù là vuốt ve rất ít, nhưng Ngô Huỳnh Huỳnh cũng có thể cảm nhận được, buồn cười, đó chính là nơi mẫn cảm của nàng mà!

Cảm nhận được động tác mờ ám của tôi, Ngô Huỳnh Huỳnh không tức giận, lại còn mừng rỡ! Đúng rồi, mình đúng là vẫn còn lực hấp dẫn với hắn mà!

Trong lúc ngọt ngào, Ngô Huỳnh Huỳnh không khỏi có chút ý loạn tình mê. Thành công với thất bại thường chỉ cách nhau một lằn ranh giới.

Hắn đối vói mình như vậy, chứng minh hắn không phải là không có cảm giác với mình, tại sao mình không tranh thủ một chút?

Nghĩ tới đây, Ngô Huỳnh Huỳnh to gan đem cái lưỡi cho vào trong miệng của tôi! Nghĩ tới chuyện hắn đã hôn và sờ soạng mình, thì hắn nhất định phải chịu trách nhiệm!

Tỉnh rồi còn không nói, vậy mà còn để tôi lao lực hô hấp nhân tạo cho cô, cô có biết là mệt chết người hay không?

Nha đầu chết tiệt này giả chết làm tôi sợ đúng không, không thể không nghiêm phạt một chút được!

Nghĩ tới đây, tôi hung hăng nắm hai ngọc thỏ của Ngô Huỳnh Huỳnh, véo mạnh một cái.

"A!"

Ngô Huỳnh Huỳnh yêu kiều kêu to một tiếng, không biết là bởi vì đau, hay là vì hưng phấn, mà cái miệng nhỏ nhắn của nha đầu kia lại liều mạng hôn tôi chùn chụt!

Tôi cũng đâu phải là Liễu Hạ Huệ, khiêu khích như vậy, mà tôi không phản ứng, thì tôi đâu phải là nam nhân!

Hơn nữa tôi đâu phải là không có cảm giác với nàng, chỉ ngại Ngô mập mạp nói nàng là ác nhân, nên giữ thái độ kính nhi viễn chi.

Lúc này, tôi đã không còn cố kỵ nhiều như vậy, lặp tức quấn lấy cái lưỡi đinh hương của nàng. Hai tay bắt đầu mân mê bộ ngực của nàng.

Cái cảm giác như điện giật, vừa sung sướng này làm cho Ngô Huỳnh Huỳnh lần thứ hai lâm vào tình trạng mê muội!

Hóa ra lúc nãy chưa phải là hôn môi, bây giờ mới chính thức là hôn môi!

"Khụ... Khụ..."

Bỗng nhiên, Ngô Huỳnh Huỳnh kịch liệt ho khan.

Tôi hoảng sợ, vội vàng rời khỏi thân thể nàng, đỡ nàng dậy. Hóa ra là do quá trình hôn môi kịch liệt, đã làm cho nàng ứa nước đã uống ở trong hồ ra.

Khi Ngô Huỳnh Huỳnh ho khan, thì đầu óc tôi tỉnh táo không ít! Trời ạ, tôi phạm vào điều gì thế này, ra ngoài tìm bảo vật không được, mà lại tìm được chị của Ngô mập mạp là thế nào!

"Xin lỗi... Tôi... Ai, kỳ thực chuyện này cũng không có thể toàn trách tôi, là cô trước tiên đem đầu lưỡi...bỏ đi!"

Tôi xấu hổ nói chuyện phát sinh này, đâu phải do lỗi của nam nhân, mà là do cô tự mình khiêu khích đấy chứ!

Thấy tôi nói như vậy, thân hình của Ngô Huỳnh Huỳnh cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch nói:

"Anh nói tôi hèn hạ đúng không? Là tôi chủ động, không sai, là tiện nữ nhân Ngô Huỳnh Huỳnh tôi chủ động câu dẫn anh, cho nên anh không có ý định chịu trách nhiệm!"

Nói xong, Ngô Huỳnh Huỳnh lắc lư đứng lên, chưa kịp để tôi phản ứng, đã "ầm" một tiếng, nhảy luôn vào trong hồ.

"..."

Tôi lớn tiếng kêu lên, bà cô của tôi, tại sao hành động toàn không báo trước cái gì vậy!

Tôi gấp đến độ giậm chân, chỉ đành phải nhảy theo nàng xuống hồ nước.

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #547