Chương 542: Trở Về Nhà


"Chuyện này có khó gì đâu, rất dễ, hơn nữa anh còn sợ em không chịu về với anh?"

Tôi vuốt ve mái tóc của Diệp Tiêu Tiêu nói.

"Em sợ làm anh khó chịu!"

Diệp Tiêu Tiêu thở dài nói:

"Cha em và ông của Nhan Nghiên là chiến hữu, quan hệ giữa hai người không tệ, em sợ lúc đó hai nhà không tiếp nhận được, làm anh bị kẹt ở giữa!"

"Ha hả, vậy thì em quá coi thường năng lực của anh rồi, em, yên tâm, anh nhất định sẽ thuyết phục bác Diệp...a quên, nhạc phụ đại nhân!"

Trong lòng tôi nghĩ, con cũng có rồi, còn sợ các người không đồng ý hay sao.

"Cái gì mà nhạc phụ, cha em vẫn còn chưa đồng ý!"

Diệp Tiêu Tiêu ngoài miệng thì phủ nhận, nhưng trong lòng vui vẻ vô cùng.

Trong lòng tôi nghĩ, không đồng ý? Không đồng ý mà bắt tôi ngủ cùng phòng với con gái họ? Lại nói tới nguyên nhân của Tiểu Diệp Tử, họ có muốn trách, cũng không trách ai được!

Sáng sớm ngày thứ hai, tôi bắt đầu chuẩn bị việc về nhà, đương nhiên là phải mang Diệp Tiêu Tiêu và Tiểu Diệp Tử về nhà, ra mắt cha mẹ của tôi.

Đồng thời, lần này trở về Tân Giang, tôi còn một mục đích khác, đó chính là tìm kiếm bảo tàng trên tấm da dê lấy được từ Lục đại thế gia. Tuy rằng tôi có rất nhiều tiền, thế nhưng bảo tàng đối với tôi cũng có sự mê hoặc, ít nhất là tính mạo hiểm.

Lần hành trình về nhà này, chỉ có tôi, Diệp Tiêu Tiêu và Tiểu Diệp Tử, ba người.

Triệu Nhan Nghiên vẫn là một học sinh tương đối ngoan ngoãn, nàng không muốn trốn học nhiều.

Trước khi về, Diệp Tiêu Tiêu gọi điện thoại báo trước cho gia đình, là sẽ mang bạn trai về nhà, nhưng nàng lại không nói là tôi.

Cha mẹ của Diệp Tiêu Tiêu vô cùng vui vẻ, trước kia họ đã từng ám chỉ với nàng, là phải mau chóng tìm đối tượng, nếu không lại ế mất!

Đây là lần đầu tiên Tiểu Diệp Tử ngồi máy bay, trước kia Diệp Tiêu Tiêu dẫn nàng về đều ngồi xe lửa.

Trẻ con thì luôn có hứng thú với cái mới, ở trên máy bay hỏi liên tục, chi khổ cho tôi với Diệp Tiêu Tiêu mà thôi.

Tuy rằng khoang chúng tôi là khoang hạng nhất, có ít người ngồi, nhưng vẫn có một đôi tình nhân, nhìn chúng tôi rất khó chịu.

"Tiểu Diệp Tử, đừng hỏi nữa, sẽ làm ảnh hưởng tói người khác!" Dù sao đây cùng là nơi công cộng, tôi cũng không muốn ảnh hưởng tới người khác.

Trẻ con đúng là trẻ con, chỉ an tĩnh được một lát, sau đó lại hưng phấn, nhìn ra cửa sổ thét một tiếng chói tai.

Lúc này, người con trai ngồi trước mặt chúng tôi đã không còn chịu được nữa, xoay người lại, hét lớn:

"Sao lại ầm ĩ như vậy, các người đang làm ảnh hướng tới người khác đấy!"

Tôi bất đắc dĩ cười cười, nhìn hắn nói:

"Thật ngại quá, đây là lần đầu tiên nó ngồi máy bay!"

Nam nhân kia thấy tôi cười cười, tưởng tôi không dám gây sự, lặp tức trở nên kiêu ngạo:

"Mẹ nó, lần đẩu tiên đi máy bay, lại còn ngồi khoang hạng nhất! Tôi cho các người 1000 đồng, mang con tới khoang phổ thông đi!"

Sắc mặt tôi sầm xuống, tôi quấy rầy người khác thì đúng rồi, nhưng không có nghĩa người khác được phép chửi tôi như vậy!

"Nhìn cái gì! Nói cho mà biết, lão tử có tiền!"

Nam nhân đĩnh đạc nói.

"Đại Cương, thôi đi, nếu anh còn như vậy, em sẽ không để ý tới anh!"

Nữ nhân ngồi bên cạnh, có chút cả giận nói.

"Hừ!"

Đại Cương thấy bạn gái của mình kéo mình, tuy rằng trong lòng khó chịu, nhưng vẫn xoay người đi.

"Thật ngại quá, tính cách của bạn trai tôi là như vậy, mong hai người đừng trách!"

Nữ nhân xoay đầu lại. ngại ngùng nói.

Nếu như người ta đã nói vậy, thì tôi cũng không chấp làm gì, cười cười nói:

"Không sao đâu, chỉ là trẻ con làm ồn thôi mà!"

Tiểu Diệp Tử đâu có biết tình hình vừa rồi đã vương mùi thuốc súng, vẫn còn cười cười hét hét, tôi rất buồn bực, tại sao Tiểu Diệp Tử có lúc thông minh, mà cùng có lúc ngốc như vậy chứ.

Không biết là ông trời có trêu tôi hay không, mà khi máy bay bay qua một vùng núi, thấy trời mây một dải, thì lại hét lên!

"Mày có để cho tao yên tĩnh một chút không."

Đại Cương không còn nhịn được nữa, lửa giận lặp tức bốc lên!

"Đại Cương, anh không ngồi yên được hay sao?"

Bạn gái của Đại Cương cảm thấy rất mất mặt:

"Anh có phải là ghét trẻ con hay không?"

"Đúng vậy, thế nào?"

Đại Cương vừa đáp.

"Hừ hừ, vậy thì tốt! Sau này anh đừng nghĩ tới chuyện, tôi sinh con cho anh!"

Bạn gái của Đại Cương cười lạnh nói.

"Chuyện này... chuyện này khác nhau mà!"

Đại Cương nghe vậy thì nóng vội, đây là chuyện nổi dõi tông đường đấy!

"Thế nào không đồng ý sao? Vậy thì khi có con, chắc anh sẽ bị làm phiền chết thôi! Tôi đúng là còn đang suy nghĩ, xem có nên duy trì quan hệ với anh nữa không!"

Bạn gái của Đại Cương nhàn nhạt nói.

"Anh...anh sai rồi, được chưa!"

Đại Cương dùng vẻ mặt đau khổ xoay đầu lại, nhìn Tiểu Diệp Tử nói:

"Anh bạn nhỏ, cứ tiếp tục đi, ha hả, tiếp tục, cứ làm như lúc này ấy, a! Ái chà! Thật tốt, đúng là như vậy..."

"Mẹ, tại sao chú này lại kỳ quái như vậy?"

Tiểu Diệp Tử nhìn Đại Cương, nghi hoặc hỏi.

Diệp Tiêu Tiêu nghe Tiểu Diệp Tử hỏi như vậy, cũng không nhịn được nở nụ cười.

Sau khi xuống máy bay, lúc này tôi cũng đã tương đối thân thuộc với hai người phía trước, nên mới biết được.

Nhà của Đại cương này vừa có tiền lại có thế, cùng làm ở một công ty với cha tôi, hiện giờ cha của Đại Cương đang giữ chức phó giám đốc!

Sau khi biết được mối quan hệ này, Đại Cương vô cùng xấu hổ, nói:

"Con người của tôi chỉ là một tên to xác, anh đừng để trong lòng!"

Tôi cười nhạt một tiếng, coi như không có gì.

Tiêu Tiêu hiện giờ đã là con dâu của Lưu gia, đương nhiên phải tới nhà chồng trước, ngày mai sẽ tới nhà của nàng sau.

Sau khi xe taxi đi qua trường Tứ Trung (THPT số 4) ở Tân Giang, tôi và Diệp Tiêu Tiêu cùng nhìn ngôi trường quen thuộc, trong lòng cảm khái vô cùng!

Trước kia, tôi chỉ là một học sinh mới nhập trường, Diệp Tiêu Tiêu là một cô giáo mới ra trường, mà hiện giờ nàng đã có con với tôi, mang con đi qua trường cũ thế này!

Cha mẹ tôi đã sớm biết, hôm nay tôi sẽ mang cháu về nhà, nên đã chuẩn bị thức ăn từ sớm, khi tôi và Diệp Tiêu Tiêu bước vào, thì cha mẹ tôi đã ở phòng khách ngồi chờ.

"Con chính là Tiêu Tiêu phải không, mau ngồi xuống đây!"

Mẹ tôi nhìn thấy Diệp Tiêu Tiêu, nhiệt tình hô lên.

"Mẹ, con không sao đâu, mẹ cứ nhìn Tiểu Diệp Tử trước đi!"

Trước khi Diệp Tiêu Tiêu tới đây, đã nghĩ qua nhiều điều, nên gọi mẹ rất tự nhiên. Sau đó nàng mang Tiểu Diệp Tử tới trước mặt mẹ tôi, nói:

"Tiểu Diệp Tử, mau gọi bà đi!"

"Bà ơi!"

Tiểu Diệp Tử dòng dạc gọi.

"A!"

Mẹ tôi thấy Tiểu Diệp Tử gọi bà, thì lập tức mặt mày rạng rỡ, kéo tay Tiểu Diệp Tử nói:

"Lại đây, bà thương cháu!"

"Lão Lưu, ông sang đây xem, cháu của chúng ta đáng yêu không, giống y như đúc Lồi Lỗi lúc nhỏ!"

Mẹ tôi vui vẻ nói.

"Tiểu Diệp Tử, ông là ông cháu đây, tới đây, ông ôm cháu một cái nào!"

Cha tôi cũng vô cùng vui vẻ, tới tuổi này rồi, sự nghiệp không còn trọng yếu nữa, trọng yếu nhất là có cháu bế!

Tiểu Diệp Tử ứng phó được với cả mẹ cả, mẹ ba, sao lại không ứng phó được với cha mẹ tôi cơ chứ.

Tôi và Diệp Tiêu Tiêu nhìn nhau cười, xem ra, mẹ tôi vô cùng thích đứa cháu này!

Trước khi về, Diệp Tiêu Tiêu rất lo lắng, vì bỗng dưng nàng mang một người cháu về, sợ mẹ tôi hoài nghi, đây không phải là dòng máu của Lưu gia.

Xem ra lo lắng thực dư thừa, mẹ tôi đã nhận ra, Tiểu Diệp Tử không khác gì tôi lúc nhỏ, cho nên chẳng có nghi vấn gì cả!

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #542