“Nếu như vậy, tôi đành đem toàn bộ những điều tôi biết kể lại cho nàng một lần!”
Stephan nói:
“Trong sử sách ghi chép, đi cùng với cái nhẫn này, còn có một tấm da dê, cụ thể trên đó viết cái gì, thì cũng không ai biết, trong sách cũng không có ghi. Nhưng mà tôi nghĩ, khẳng định là hết sức trọng yếu, nên không thể viết lại trong sách! Về phần tấm da dê, tôi nghĩ đó là bản đồ, hoặc là hướng dẫn sử dụng cái nhẫn này! Tôi chỉ suy đoán như vậy, nhưng cụ thể là cái gì, tôi cũng không rõ lắm, đương nhiên, có thể là tôi đã phức tạp hóa vấn đề.”
“Được rồi, tôi vẫn muốn cảm ơn ông về vấn đề này, dù thế nào đi chăng nữa, thì ông cũng đã giải đáp một nghi hoặc cho tôi!”
Tôi gật đầu.
“Tôi cũng biết rõ, ở vị trí của ngài, cái nhẫn này không còn cần thiết nữa! Nhưng mà ở những nước phương Tây, tư bản chủ nghĩa như chúng tôi, thì tiền là tất cả! Quyền lực, thân phận, thậm chí có thể trở thành quý tộc! Thế nhưng tôi còn muốn nói, ngài trong lúc rảnh rỗi thử nghiên cứu cái nhẫn này một chút, tôi cho rằng tài phú, nó còn có một bí mật nào khác không chừng!”
Stephan nói.
“Cảm tạ ý tốt của ông, có thời gian rảnh rỗi, tôi sẽ nghiên cứu nó!”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng không có chút hứng thú gì.
Stephan cũng biết tôi chỉ nói cho có lệ, nên cũng không nhắc thêm gì nữa, nói:
“Lưu tiên sinh, tôi có một thỉnh cầu, nếu như ngài biết được bí mật của nó, ngài có thể cho tôi biết ngọn nguồn của câu chuyện hay không?”
“Ha hả, chờ khi tôi nghiên cứu ra thì hãy nói đi.”
Tôi cười cười.
Stephan cũng hiểu, tôi rất có khả năng sẽ không nghiên cứu nó, nên cũng bất đắc dĩ gật đầu nói:
“Cảm ơn, Lưu tiên sinh, trước khi đi, tôi còng phiền toái vì đã tạo phiền phức cho ngài, tôi còn một buỗi diễn thuyết khác, hiện giờ tôi phải đi rồi!”
“Không sao, đi thong thả, tôi sẽ không tiễn!”
Tôi gật đầu.
…
Thứ bảy, tôi dựa theo ước định cùng Dương Mân trở lại thành phố D một chuyến, cũng để cho Dương mẫu được thỏa nguyện. Tuy rằng bầu không khí rất hòa hợp, Dương mẫu cũng vô cùng hãnh diện với họ hàng của mình. Thế nhưng tôi lại giữ khoảng cách với Dương Mân.
Dương Mân cảm thấy biến hóa của tôi, muốn nói cái gì đó nhưng lại thôi. Không phải tôi nghĩ thế nào, bởi trong lòng tôi cũng có ý nghĩ chiếm nàng làm của riêng.
Thế nhưng lý trí cho tôi biết, không thể làm như vậy, tôi với nàng không có cơ sở về tình cảm, những người con gái khác, phải trải qua đủ thứ, chúng tôi mới tới được với nhau. Tôi và Dương Mân trước đây chỉ là đồng sự mà thôi.
Tôi không biết tình cảm của nàng với tôi là như thế nào. Là ngưỡng mộ, hảo cảm? Hay là hiếu kỳ về một con người.
Cho nên tôi không muốn vì sự ích kỷ của tôi, mà làm nàng phải hối hận trong tương lai, quan hệ của tôi và nàng có đôi chút mập mờ, nhưng lại không có sự đột phá nào.
Sau khi trở về, tôi tìm Sở Cao, bảo hắn tìm cơ hội đề bạt Dương Mân một chút.
Sở cao lập tức hiểu ý, tươi cười vỗ ngực bảo chúng tôi:
“nữ nhân của lão đại đâu cần chúng em phải chiếu cố.”
Tôi không khỏi cười khổ, quan hệ giữa Dương Mân và tôi rất mập mờ, trong tập đoàn Thế Kỷ mới mọi người đều biết, còn cho nàng là nữ nhân của tôi, Ngay cả Sở Cao cũng cho là vậy.
Lúc này, tôi hầu như không liên lạc gì với Dương Mân, mà Dương Mân cũng không chủ động đến tìm tôi
Tôi cho rằng chuyện cứ như vậy sẽ qua đi, nhưng mà kết quả lại không phải như vậy, đương nhiên đó là chuyện sau này.
Tuổi tác của tôi lớn hơn, thì có một vấn đề cần phải suy nghĩ, đó là danh phận của các vị lão bà.
Tuy rằng các nàng đều biểu thị không quan đến việc này, nhưng tôi lại không thể không quan tâm.
Tôi biết các nàng nói như vậy chỉ là không muốn làm khó dễ cho tôi, thậm chí Triệu Nhan Nghiên còn biểu thị, không kết hôn cũng không sao.
Nhưng dù sao thì tôi cũng là đàn ông, với lại tôi cũng đã đảm bảo với các nàng, là để cho các nàng phải đường hoàng bước vào cửa.
Thế nhưng chuyện này lại liên quan đến đạo đức xã hội và chính sách pháp luật. Đạo đức xã hội thì tôi có thể không quan tâm, lão bà của tôi, đâu khiến người khác chỉ trỏ.
Mà pháp luật thì đâu khó giải quyết, tới các vương quốc ả-rập thống nhất, thì tha hồ làm gì thì làm.
Nhưng mà đây không phải là biện pháp tốt, biện pháp tốt nhất chính là Tôn Tứ Khổng có thể tìm được một hành tinh có sự sống, như vậy thì tôi có thể đưa toàn bộ gia đình tới đó, cuộc sống thế ngoại đào nguyên.
Chuyện này dù sao cũng là một cách nghĩ, còn phải xem hoàn cảnh, khí hậu nó có giống như địa cầu không, đây đúng là một vấn đề khó khăn.
Hiện tại, Tôn Tứ Khổng và Từ Khánh Vĩ đã bắt tay vào tìm tòi về phương diện này, nhưng mà ngay cả cái bóng cũng không tìm được.
Tôi cũng biết loại chuyện này cả đời cũng không tìm được, nên biện pháp tốt nhất là ra Thái Bình Dương mua một hòn đảo nhỏ.
Dù sao lấy khoa học kỹ thuật của Tôn Tứ Khổng và hệ thống bảo an của Đỗ Tiểu Uy thì phần tử khủng bố cũng không làm gì được.
Với lại tôi đang suy nghĩ vấn đề trọng yếu là có nên sin hem bé hay không.
Cha mẹ của tôi không chỉ một lần gọi điện tới, nói là bọn họ muốn ôm cháu, bảo tôi mau chóng sanh cho họ một cháu trai và cháu gái, xem ra hoàn cảnh thay đổi cách nghĩ của con người.
Ngoại trừ nguyên nhân cha mẹ thúc giục, thì tôi cũng muốn có con. Dù sao tính tuổi tác, thì tôi cũng đã hơn 30, mà ở tuổi này, ai cũng có suy nghĩ như vậy.
Vấn đề duy nhất chính là, nữ nhân của tôi còn đang ở độ tuổi đến trước, các nàng thật sự còn quá nhỏ, mới có khoảng 20 tuổi mà làm mẹ, tôi có chút không đành lòng.
Người lớn nhất chính là Trần Vi Nhi, thì cũng chỉ mới có 20 tuổi mà thôi. Xem ra cái ý nghĩ này còn phải đợi thêm mấy năm.
Nhưng mà tôi hiện giờ cũng rất thích em bé, nhất là khi có đứa nhỏ khác đến chơi, cha mẹ tôi lại trừng mắt nhìn tôi.
Triệu Nhan Nghiên đương nhiên đặt điều này ở trong mắt, nhớ ở trong lòng. Khi chúng tôi thân thiết, Triệu Nhan Nghiên từng ám chỉ, không cần dùng biện pháp an toàn, thế nhưng tôi thấy nàng còn đang ở trong thời kỳ trưởng thành, nên cự tuyệt yêu cầu của nàng.
Ngày chủ nhật, Mạnh Thanh Thanh và Lưu Duyệt vẫn đang bận rộn công việc ở công ty.
Tô Dĩnh Tư, Lưu Hương và Shirley thì bị cuốn bởi bộ phim <> nên tham gia các hoạt động giải trí khác, nên tới đài truyền hình trả lời phỏng vấn.
Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi, Hứa Nhược Vân, Hạ Nhu, Vu Đình năm người, ở trong phòng khách xem ti vi.
Tôi cũng xem TV cùng các nàng, bản thân tôi không thích điều này, nhưng dù sao thì đây chính là những bộ phim mà Tô Dĩnh Tư đóng, không xem là không xong với nàng.
Lúc này trên TV quảng cáo một đoạn KFC, và một đoạn Hàn Đạo Hương Ma cơm.
“Lão công, em muốn ăn cái này!” Triệu Nhan Nghiên đề nghị.
“KFC?” Tôi sửng sốt.
“Em không phải là không thích ăn thứ này hay sao?”
“Không phải thứ đó, mà là cơm và nấm kia kìa!”
Triệu Nhan Nghiên chỉ vào món Hương Ma cơm trong TV đang bốc khói nghi ngút, nước miếng cũng thiếu chút nữa chảy ra.
“Đúng vậy, lão công, em cũng muốn ăn!” Trần Vi Nhi con mắt nhìn thẳng vào TV.
Những nữ hài tử khác đều gật gật đầu, ánh mắt hận không thể ngay lập tức nhảy vào trong TV!
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, nữ hài tử chính là như vậy, vẫn bị Quảng cáo mê hoặc! Lẽ nào các nàng không phát hiện, dòng chữ nhỏ bên dưới TV: “hình ảnh chỉ mang tính chất minh họa” thôi sao?
Nhưng mà thật vất vả mới có dịp các lão bà muốn ăn cái gì đó, tôi cũng không bỏ qua dịp này, vì vậy gật đầu nói:
-“Được rồi, anh mang các em đi ăn!”