"Tiểu thư. xin đi theo chúng tôi."
Mạnh Thanh Thanh nhìn hai đại hán cầm súng một chút. trong lòng lắc đầu. tụy rằng nàng cùng biết một chút công phu. thế nhưng bảo nàng đánh ngã hai đại hán cơ bắp này thì là chuyện không thể!
"Các ngươi là ai. bắt tôi làm gì?" Mạnh Thanh Thanh bình tĩnh hỏi. Nàng biết những người này nếu chi là dùng súng bắt nàng, thì chắc chắn sẽ không thương tổn tới mình.
"Điều này cô sẽ biết ngay sau đây. bây giờ mong cô không nên nhiều lời." Một nam nhân lạnh lùng nói.
Mạnh Thanh Thanh sanh ra ở thế gia. coi như là kiến thức rộng rãi, biết những người này chắc chi là tay chân. bọn họ cùng không biết chuyện gì cho nên cùng không hề hỏi nhiều.
Nhưng mà làm cho Mạnh Thanh Thanh kinh ngạc là. những người này đều được huấn luyện nghiêm chỉnh, vốn Mạnh Thanh Thanh côn muốn nhắn tin, nhưng ngay lập tức túi xách bị tịch thu!
Khi tôi biết được tin tức Mạnh Thanh Thanh mất tích. thì không khói sửng sốt!
Hiện tại toàn thế giới đà biết Mạnh Thanh Thanh nữ nhân của tôi, vậy thì côn có ai dám có chủ ý với nàng?
Mặc dù ờ Trung quốc không chi có một tổ chức hắc đạo là Tam Thạch Bang, thế nhưng Tam Thạch Bang lại là một tổ chức hắc đạo lớn nhất! Các tiểu bang phái đều phải bám vào Tam Thạch Bang mới có thể sinh tồn.
Sở dĩ như vậy, là bời vì tôi không muốn đặt Tam Thạch Bang ở vị trí cây to đón gió. nếu như trong cả nước chi có một tổ chức hắc đạo. thì quốc gia sẽ nghĩ như thế nào?
Khi Lưu Duyệt mới phát hiện không thấy Mạnh Thanh Thanh, nhưng cũng không để ý, vì ai chẳng có chuyện riêng phải làm.
Thế nhưng đà quá giờ. mà Mạnh Thanh Thanh côn chưa tới. đồng thời gọi điện không được. nên Lưu Duyệt mới sốt ruột!
Những ngày bình thường, thì sau khi tan việc hai người đều hẹn nhau đi chung xe
về nhà.
Bời vì đà có tôi, nên hai người không tham gia xã giao. mọi chuyện đà có người khác giải quyết!
Nhưng hòm nay thì lại khác. bời vì Lưu Duyệt gọi điện thoại và nhắn tin. Mạnh Thanh Thanh đều không tra lời!
Lưu Duyệt vội vã gọi điện thoại hỏi thăm thư ký của Mạnh Thanh Thanh, mới biết được sáng hôm nay, nàng tới Tập đoàn Thế Kỷ Mới thị sát! Lưu Duyệt sau đó lại gọi điện thoại cho Sở Cao. Sở Cao lại nói Mạnh Thanh Thanh không tới!
Cứ như vậy, Lưu Duyệt ý thức được vẩn đề nghiêm trọng. Nàng vội gọi điện thoại cho tôi, báo lại chuyện này.
Thanh âm của nàng không kinh hoảng nhưng lại có chút trầm thấp: "Lão công. Gặp chuyện không may rồi!"
Tôi nghe ngữ khí của nàng, thì biết đây chắc chắn là vấn đề không nhỏ. bình thường khi nói chuyện Lưu Duyệt không mấy nghiêm túc như vậy, tôi vội vàng nói: "Có chuyện gì vậy, không nên gấp gấp. từ từ mà nói?"
"Lão công, Thanh Thanh nàng mất tích!" Lưu Duyệt nhò giọng nói.
"Mắt tích? Làm sao có thể? Các em không phải là đang ờ công ty hay sao?" Tôi vô ý thức hỏi.
"Là như vậy, ngày nào em với Thanh Thanh cũng cùng nhau về nhà. Nhưng hòm ngv đợi rắt làu. mà nàng không tới. em gọi điện thoại, nhưng mà điện thoại lại ờ trạng thái tắt máy. Em gọi điện thoại hỏi Sở Cao. vì hòm nay Thanh Thanh có lịch đi Tập đoàn Thế Kỷ Mới thị sát. nhưng Sở Cao lại nói nàng không tới!lão công. chúng ta nên làm cái gì bây giờ?"
Lưu Duyệt không kìm được lo lắng.
"Anh biết rồi, ở công ty, đừng có đi đâu. anh phái người tới đón em!" Tôi lập tức phân phó nói.
"Lão công. em thì không sao. nhưng anh phải mau đi đón Thanh Thanh đi!" Lưu Duyệt cự tuyệt nói.
"Không được. em không thể tự mình về. Nếu như Thanh Thanh bị người ta bắt đi. vậy thì em cùng sẽ nguy hiểm! Bời vi không rò mực đích của người ta. có thể người ta không nhắm vào Thanh Thanh, mà là nhắm vào anh. nên ai trong các em cùng nguy hiểm!" Tôi phân tích nói.
"A!"
Lưu Duyệt sửng sốt cũng hiểu tôi nói có đạo lý, vì vậy nói:
"Được. em ở công ty, nhưng anh không cần phải gấp. hệ thống bảo vệ trong công ty rất chặt chẽ, không có dấu vân tay và thẻ từ thì không vào được!"
Cúp điện thoại, tôi lập tức gọi điện thoại cho Đinh Bảo Tam và Đồ Tiểu Uy, ra lệnh cho bọn họ dùng bất cứ phương thức nào tìm ra tung tích của Mạnh Thanh Thanh, sau đó báo lại cho tôi
Đương nhiên, tôi cũng không rảnh rồi, tôi đang suy nghĩ xem ai bắt Mạnh Thanh Thanh, và có mực đích gì? Chẳng lẽ là vi tiền? tình huống này hình như không khả thi. vậy thì họ nhắm vào Thanh Thanh là có mực đích khác.
Sau khi suy nghĩ hết khả năng, vẫn không đoán ra ai ra tay với Mạnh Thanh Thanh!
Thế lực của Lôi Tiểu Long côn không vào được trong Lực Đại thế gia. nếu như lần này Vương gia không xuất hiện. thì họ có thể. Nhưng cho dù là như vậy, thì họ cũng không chổng lại tôi được.
Theo như suy đoán của tôi, cha của Lôi Tiểu Long là Lôi Phúc Bách cũng không phải người ngu. sẽ không để cho Lôi Tiểu Long làm chuyện nguy hiểm diệt tộc như thế này.
Mà Lý Bác Lượng thì sớm đà bị người nhân bản ờ Ngm cực phân thây. Sau này tôi côn tới Ngm Cực. đem những người nhân bản này cho Tôn Tứ Khổng nghiên cứu.
về phẩn những tôm tép nhò. thì tôi không tính đến. côn một người nữa. đó là Lưu Khoa Sinh. người này là địch thủ của tôi, nhưng cùng không cằn thiết phải nhắm vào Mạnh Thanh Thanh chứ?
Biện pháp tốt nhất của tôi bây giờ chính là đợi.
Khi tôi thây Đinh Bảo Tam và Đồ Tiểu Uy gọi điện thoại tới. báo là không có kết quả. tuy rằng tỏi đã đoán trước, nhưng không khói có chút thất vọng.
"Mạnh tiêu thư. xin chào." Làm cho Mạnh Thanh Thanh kinh dị chính là, người đứng sau lại là người nước ngoài!
"Tôi nghĩ là tôi không tốt. bị người ta bắt còn tốt hay sao?" Mạnh Thanh Thanh lạnh lùng nhìn nam nhân ngoại quốc.
"Ha hả. không sao. Tôi nghĩ nếu như cô có thể đáp ứng yêu cầu của tôi, tôi sẽ lập tức sẽ thả cô trờ lại. như vậy sẽ là tốt nhất!"
Nam nhân ngoại quốc mặc dù nói Hán Ngữ nhưng không lưu loát.
"Yêu cầu gì? Tôi nghĩ tôi đâu có quen biết gì ông." Mạnh Thanh Thanh trực tiếp hỏi.
"Mạnh tiểu thư. Trung quốc các cô có câu: trước mặt người sáng mắt, không nên nói tiếng lóng. nếu như vậy thì tha thứ cho nói thẳng vào vấn đề. cô đem chiếc nhẫn trả lại cho tôi đi!"
Người nước ngoài nói:
"Đương nhiên, cho dù cô lấy được bằng con đường nào. thì tôi sẽ bồi thường về khoản kinh tế cho cô!"
"Nhẫn? Chờ một chút. ông đang nói cái gì vậy? Nhẫn nào?" Mạnh Thanh Thanh không hiểu ý của người nước ngoài này nói. nàng vốn nghĩ những người này bắt nàng tới để đòi tiền chuộc, nhưng xem ra không phải như vậy!
Bọn họ đòi mình nhẫn. mà còn nói là trả tiền! Đây là chuyện gì vậy? Chẳng lẽ là mình nghĩ sai rồi?
"Mạnh tiểu thư. cô cũng đừng giả bộ. cái nhẫn này tuy không mang theo nhưng mà chúng tôi có chứng cứ chứng minh. cái nhẫn này đang trong tay cô. hoặc ít nhất cô cũng biết nó ở đâu!"
Người nước ngoài phất phất tay, thập phần kiên định nói.
"Tôi đúng là không biết các ông nói cái gì, và cũng không biết cái nhẫn nào. hon nữa bãv giờ tôi côn chua nhìn thấy cái nhẫn mà các ông muốn!" Mạnh Thanh Thanh có chút nghi hoặc: "Có phải các người nhầm hay không?"
"Mạnh tiểu thư. cô có thây mình nói chuyện thật buồn cười hay không! Tom. đem cuộn băng ra cho Mạnh tiểu thư xem. xem cô ấy còn chối được nữa không!" Người nước ngoài hừ lạnh nói.
Cuộn phim được mở. đày chính là thời điểm tổ chức họp báo. Mạnh Thanh Thanh cũng tra lời phỏng vấn. đương nhiên, người nước ngoài này chi cắt ra một cảnh.
"Cái này thì có gì đâu?" Mạnh Thanh Thanh chỉ vào màn ảnh hỏi.
"Tạm dừng. Tom!" Người nước ngoài đột nhiên nói.
Hình ảnh được dừng lại, Tom sợ Mạnh Thanh Thanh thấy không thấy, cố ý đem hình ảnh phóng đại, lúc này, trên ngón áp út của Mạnh Thanh Thanh có chiếc nhẫn đính hôn ái tình chi tâm!