Trực giác nói cho Mạnh Xuyên biết. người trẻ tuổi trước mắt là một nhân tài, thế nhưng tôn nghiêm của Mạnh gia không cách nào tiếp nhận được sự Thực này!
Trong lòng hắn nghĩ. nam nhân có thê thiếp cũng không sao, nhưng điều đó lại xảy ra trên người con gái mình, Thì hắn không có cách nào tiếp nhận được!
Đường đường là thiên kim đại tiểu thư của Mạnh gia, sao có thể làm thiếp cho người khác? Làm thiếp cũng được, nhưng tiểu tử này có Thực lực như vậy không?
Mạnh Xuyên lập tức quyết định dựa theo ý kiến của Mạnh Như Tùng đem Mạnh Thanh Thanh gả cho tên đệ tử thế gia kia.
Tuy rằng hắn là Thế gia đệ tử. sẽ có nhiều Thê Thiếp, thế nhưng... ít nhất... nó cũng đem lại thể diện cho Mạnh gia.
"Ta nghĩ cậu có Thể rời khỏi." Mạnh Xuyên liếc mắt nhìn tôi nói.
Tôi nhún vai, nói:
"Bác Mạnh. bác không định đem Thanh Thanh gả cho người khác đó chứ?"
"Cậu... Làm sao cậu biết?" Mạnh Xuyên sửng sốt, lập tức nghĩ đến khẳng định là Mạnh Thanh Thanh nói cho tôi biết! Vì vậy nói:
"Không sai cho nên người trẻ tuồi, cậu đã bỏ lỡ cơ hội hôm nay, thì lần sau sẽ không có cơ hội nữa đâu."
"Ha hả. Thật không, bác Mạnh." Tôi bỗng nhiên quay lại nhìn Mạnh Xuyên quỷ dị cưỡi nói:
"Chúng ta rất nhanh sẽ gặp lại, khi đó không biết cháu nên gọi bác là cái gì đây? Là bác Mạnh hay cha vợ? Ai nha, đây mới thật là một vấn đề đau đầu..
Nói xong, tôi xoay người rời khỏi Thư phòng.
Mạnh Xuyên nhìn tôi quỷ dị tươi cười. trong lòng bổng nhiên có chút bất an. Hắn nghĩ dường như có cái gì đó không thích hợp. nhưng lại cảm thấy không có gì không thích hợp.
Vì vậy mình an ủi. mau chóng thúc dục cha mình an bài cho Mạnh Thanh Thanh gặp mặt người kia. Thanh Thanh xinh đẹp như vậy, Thì làm sao Tên đệ tử kia không thích được.
Lúc đó mau chóng cho bọn họ gạo nấu thành cơm, sinh cho mình đứa cháu, vậy thì khỏi lo tới tên tiểu tử này!
Lúc đi, tôi cũng không nói gì với Thanh Thanh, mà những người của Mạnh gia cũng không hỏi gì tôi
Ra khói cửa lớn của Mạnh gia, tôi mới vỗ đầu một cái, vừa rồi là đi xe của Mạnh Thanh Thanh tới. hiện giờ thì làm cách nào trở về? Nơi này cách Bắc Kinh cũng phải vài trăm km chứ có ít đâu!
Tôi nhìn xung quanh một lát, thấy có một rừng cây nhỏ, tôi quẹo trái quẹo phải vào rừng cây, sau đó hóa thành một luồng ánh sáng, biến mất trong không khí...
Thế nhưng để tôi trăm triệu lần không ngờ là, cảnh vừa rồi đã bị một Hắc y nhân nhìn thấv! Tôi đúng là quá chủ quan, không nghĩ tới trong rừng cây này lại xuất hiện một người khác!
Hắc y nhản nheo con mắt, không biết nói gì nhìn theo phương hướng kia. bỗng nhiên kích động quỳ gối. dùng gần như cúng bái nói:
"Là tổ sư gia ư? Nhất định là vậy, chuyện này cần phải bẩm báo với sư phụ lão nhân gia mới được! Lào nhân gia nhất định sẽ vui vẻ!"
Nói xong Hắc y nhân nàv biến Thành một ngọn gió nhanh chóng biến mất. Thế nhưng nếu như có người ở đây cũng chẳng nhìn thấy gì.
Mạnh Thanh Thanh lòng nóng như lửa đốt, mọi hôm nước sôi cực nhiều, tại sao hôm nay lại không có một giọt nào!
Manh Thanh Thanh cũng suy đoán được là cha của mình cố ý an bài để kéo dài thời gian. nhưng không còn cách nào khác là phải đi cắm nước.
Chờ khi nước sôi. Mạnh Thanh Thanh cũng bất chấp cái gì gọi là trà đạo. Cầm một nhúm trà bỏ vào trong hai cái chén, sau đó rót nước vào bưng ra.
Nhưng khi nàng nhìn thấy trong thư phòng chỉ có cha mình, Thì không khói sửng sốt, hỏi:
"Cha, Lưu Lỗi đâu?"
"Con nói bạn của con hả? Hắn đi rồi." Mạnh Xuyên khuôn mặt bình thản nói.
"Đi? Vì sao đi?" Mạnh Thanh Thanh có chút nghi hoặc. nhưng bổng nhiên hiểu chuyện gì đã xảy ra. Kinh hô:
"Là cha đuổi hắn đi có đúng không!"
Mạnh Xuyên từ chối cho ý kiến gật đầu nói: "Hắn không thích hợp với con."
"Cha. người chẳng phải nói muốn giúp con hay sao? Tại sao lại lật lọng?' Manh Thanh Thanh vội la lên.
"Đây không phải là lật lọng, hắn không thể là chồ dựa cho con, hơn nữa hắn đâu chỉ có một mình con là bạn gái? Cha không hi vọng tương lai hắn dùng tiền của Mạnh gia nuôi một nữ nhân khác."
Mạnh Xuyên bình Tĩnh nói.
"Tại sao cha biết hắn không kiếm được ra tiền?' Mạnh Thanh Thanh nói: "Hắn hiện Tại đã có Thể tự mình kiếm tiền!"
"Trên thế giới này ai cũng kiếm được ra tiền. nhưng kiếm được nhiều hay ít lại là một sự khác biệt! Hắn có thể cung cấp cho con một cuộc sống tốt hay sao? Lấy bộ quần áo của con mà nói đã là một tháng lương của một gia đình, vậy hắn làm sao có thể cung cấp cho con!" Mạnh Xuyên nói
"Nhưng mà nhà của chúng ta không phải có nhiều tiền hay sao..." Mạnh Thanh Thanh nói thầm.
"Nhà của chúng ta có tiền, hắn cầm số tiền đó nuôi con, Thì cha cũng đồng ý, nhưng cha lại không cách nào tha thứ cho chuyện, hắn dùng tiền đó nuôi người con gái khác!" Manh Xuyên hừ nói:
"Đừng nói nữa, cha sẽ lập tức liên hệ với ông của con. an bài chuyện gặp mặt tên đệ tử thế gia kia!"
“Bộp”
Khay trà trong tay Mạnh Thanh Thanh rơi xuống đất. nước sôi đổ lên chân nàng, nhưng nàng không có cảm giác.
"Đừng cản con! Các người dựa vào cái gì mà tước đoạt đi tình yêu của con!" Mạnh Thanh Thanh thất thanh nói.
"Bằng vào chuyện cha là cha của con." Mạnh Xuyên khép lại cuốn sách trên bàn nói
Sau đó Mạnh Xuyên đứng dậy thì đi ra khỏi thư phòng, không để ý tói Mạnh Thanh Thanh ở phía sau. sau đó cầm điện thoại gọi tới số của Mạnh Như Tùng.