“Chúng ta đi nói chuyện!”
Lý Hiểu Cương nhìn tôi, ngữ khí hết sức kích động nói.
Tôi nhìn hắn, nửa ngày mới chậm rãi gật đầu.
Trong lòng tôi đang nghĩ, mong là hắn không làm ra chuyện gì, dù sao hắn cũng có thể coi như là một nhân tài, nếu như hắn không quá đáng, thì tôi vẫn có thể nhận hắn, thế nhưng nhân phẩm hắn có chuyện thì tôi cũng không khách khí!
“Lý Hiểu Cương!”
Sở Cao có chút tức giận nhìn Lý Hiểu Cương, sau đó quát lớn nói.
Trong lòng Sở Cao hiện giờ đã đem Lý Hiểu Cương mắng cho thậm tệ, ấn tượng tốt trong lòng về hắn cũng trong nháy mắt biết mất!
Sở Cao đang muốn phát tác thì bị tôi dùng nhãn thần ngăn lại, tôi nghĩ Lý Hiểu Cương tìm tôi đơn giản là bởi vì chuyện tình Dương Mân, theo đuổi con gái, là cạnh tranh công bình, tôi cũng muốn xem hắn nói cái gì.
“Lý Hiểu Cương, anh muốn làm gì!”
Không đợi Sở Cao phát tác, Dương Mân đã không vui rồi.
“Chuyện giữa nam nhân.”
Lý Hiểu Cương lạnh lùng nói, nói xong thì đi tới một chỗ khác.
Tôi đi theo Lý Hiểu Cương tới, Lý Hiểu Cương dừng ở bên một cái bàn 777, xoay người lại nhìn tôi nói:
“Tôi biết tôi tìm anh làm gì không?”
Tôi không nói gì, người này hình như là có bệnh!
“Bởi vì Dương Mân?”
NHưng mà tôi cũng đáp thật.
“Hừ, anh biết, vậy thì anh có biết tôi thích Dương Mân hay không?”
Lý Hiểu Cương tiếp tục hỏi.
“Có thể thấy, nhưng anh nói với tôi những lời này làm gì…?Cái đó và tôi có quan hệ gì!”
Tôi có chút không nhịn được.
“Đương nhiên là có quan hệ! Tôi nói cho anh biết, tôi đã chinh phục được Dương Mân rồi, anh nhìn lại mình đi, có điều kiện gì hơn nữa lại còn trẻ tuổi!”
Lý Hiểu Cương làm như mình là một người từng trải dạy dỗ:
“Anh ngay cả tốt nghiệp còn chưa, vậy lại còn tính chuyện tán gái? Tôi cho anh biết, thân phận của anh bây giờ chỉ là một tên sinh viên đi lừa gạt không hơn, Dương Mân là một giám đốc, là người tri thức, sao có thể để cho anh lừa gạt! Anh biết Dương Mân dùng nước hoa bao nhiêu tiền không? 1000 đồng, anh có biết bộ quần áo nàng mặc giá bao nhiêu tiền không? 3000 đồng, anh có biết mỗi tháng nàng chi tiêu bao nhiêu tiền không? Anh có xe không? Có nhà không? Có thể nuôi được nàng hay không?”
Tôi hứng thú nhìn Lý Hiểu Cương ở trước mặt tôi dạy dỗ, nhưng cho dù hắn có năng lực, mà phẩm chất có vấn đề thì cũng không thể dùng.
“Tôi có thể! Anh chỉ là giám kỹ thuật, lương tháng là bao nhiêu? Đừng cho là tôi không biết, tôi đã tới tài vụ dò xét được rồi. 2500 đồng! ha ha, ngay cả một bộ quần áo cũng mua không nổi! Còn tôi, lương chính là 5000 đồng, % mỗi tháng là hơn 1 vạn! Anh lây cái gì cạnh tranh với tôi!”
Lý Hiểu Cương cười to nói.
Tôi không nói gì, người này rất có tâm kế, lại dám tới tài vụ xem lương của tôi bao nhiêu tiền!
“Được rồi, tôi biết anh là người rất giỏi, nhưng anh có chắc chắn mình sau này có thể thu thập được nhiều như vậy nữa không?”
Tôi thản nhiên nói.
“Sau này? Có ý tứ?”
Lý Hiểu Cương không hiểu ý của tôi, nói:
“Mỗi tháng tôi đều có %, sau này còn nhiều hơn!”
Tôi lắc đầu không nói gì, bởi vì trong lòng tôi, Lý Hiểu Cương đã không còn là người trong công ty Tập đoàn Thể Kỷ Mới.
“Đang nói chuyện với anh, anh có nghe thấy không? Sau này tránh xa Dương mân ra một chút, mẹ kiếp, tán cái gì mà tán!”
Lý Hiểu Cương nhìn bóng lưng của tôi, tức giận quát.
Vừa đi về tới, thì thấy Sở Cao cau mày lo lắng nhìn tôi, tôi nhìn hắn gật đầu, Sở Cao lập tức hiểu ý.
“Lý Hiểu Cương, ngày mai anh tới tài vụ nhận lương, sau đó không cần tới tập đoàn làm nữa”
Sở Cao gọn gàng dứt khoát nhìn Lý Hiểu Cương nói.
“Cái gì? Sở tổng, ngài không lầm đó chứ?”
Lý Hiểu Cương vẻ mặt không tin hỏi:
“Anh đang nói đùa đó ư? Ha ha, cái chuyện đùa này không buồn cười chút nào!”
“Tôi không nói giỡn, tôi đang nói chuyện nghiêm túc!”
SởCao nghiêm túc nói.
“Sở tổng, tôi đem lại cho Tập đoàn mỗi tháng hơn 10 vạn lợi nhuận, tại sao lại đuổi tôi?”
Lý Hiểu Cương có chút không hiểu nói.
“Tập doàn không chào đón những người nhân phẩm có vấn đề!”
Sở Cao nhất châm kiến huyết nói.
“Nhân phẩm có vấn đề? Ngài nói tôi và Lưu Lỗi? vì hắn mà ngài khai trừ tôi?”
Lý Hiểu Cương sắc mặt có chút xám lại.
“Không sai! Những lời nói của anh lúc nãy tôi đã nghe xong, cho dù anh có năng lực giỏi, nhưng tôi không muốn có những người chỉ giỏi gây xích mích giữa đồng nghiệp!”
Sở Cao gật đầu nói.
“A! Mày thật giỏi!”
Lý Hiểu Cường biết sự tình không thể vãn hồi, ngữ khí trở nên cường ngạch:
“Tao nhớ rồi, mày khai trừ tao đúng không, vậy thì mày đừng có mà hối hận!”
Nói xong, Lý Hiểu Cương nhìn tôi một cái nói:
“CÒn mày nữa, Mày ỷ vào quan hệ với Sở Cao tưởng tao không biết hay sao! Mẹ nó! Mày chớ đắc ý, tao cho mày biết, nếu như có vấn đề gì thì đừng trách là tao không nói trước! Thức thời thì nhớ kỹ những lời ngày hôm nay tao nói, cách xa Dương Mân ra một chút!”
Sau đó hướng mắt nhìn Dương Mân nói:
“Dương Mân, cô hãy xem, Lý Hiểu Cương tôi là người nổi bật như thế nào! Sau này tôi còn tìm cô!”
Lý Hiểu Cương nói xong, vung tay đẩy cửa sòng bạc đi ra ngoài.
Sở Cao lắc đầu, hướng về mọi người nói:
“Đi thôi, chúng ta đi ăn, đừng vì chuyện này làm mất hứng!”
Bởi vì….chuyện không thoải mái này, tâm tình của mọi người có chút giảm xuống, nghe Sở cao nói như vậy thì đồng thanh đáp ứng.