“Ha ha!”
Sở Cao cười ha ha, sau đó thì không tiếp tục trêu trọc nàng nữa.
Thế nhưng Lý Hiểu Cường ở một bên, thì trong lòng rất bất mãn, chỉ là một tổng giám sát về kỹ thuật thôi, chứ có gì mà ngạo mạn!
Mà Lý Hiểu Cường lại cho rằng hắn là trụ cột của công ty, mọi phương án kế hoạch đầu tư đều phải do hắn thẩm định và phúc đáp, hắn cảm thấy mình rất oai phong!
Lý Hiểu Cường cảm giác mình giống như là một tướng quân của tập đoàn vậy, còn mạnh hơn so với tôi nhiều lần, nhưng không hiểu Dương Mân tại sao lại như vậy.
Nghe mấy câu nói đùa này, mặt của Lý Hiểu Cường tái đi, trong lòng mắng Sở Cao không có nhãn quan.
Với lại nhìn Sở Cao tuổi trẻ ngồi ở vị trí cao, Lý Hiểu Cường trong lòng càng thêm khó chịu, nghĩ thầm cũng không biết ai đặt Sở Cao lên vị trí như vậy.
Tập đoàn Thế Kỷ Mới tuy rằng mới thành lập không lâu, nhưng đã cung cấp cho cả thế giới chương trình nhận dạng ngữ âm, lợi nhuận này bao nhiêu không nói ai cũng biết rồi.
Bởi vậy, các lãnh đạo cấp cao của tập đoàn đều có xe riêng đi. Dương Mân vừa mới ra trường, còn đang bận rộn lo nhà ở, ngược lại Lý Hiểu Cường đã mua được một chiếc BMWs rồi.
Sở Cao tự mình ngồi lái một chiếc Audi, đây cũng là do tôi đặt mua cho hắn, nghĩ thầm hắn làm việc không tồi, nhưng không ngời lại bị người khác đố kỵ
“Dương Mân, ngôi xe của tôi đi”
Lý Hiểu Cương dùng điều khiển từ xa mở chiếc BMWs.
“Tôi….tôi ngồi xe của chú Trương cũng được”
Dương Mân lắc đầu. Mỗi khi tập đoàn đi tập thể, thì bọn họ đều ngồi xe của giám đốc thị trường Trương Kiến Sơn.
“Ngày hôm nay thì không được đâu, Tiểu Dương, ngày hôm nay xe chỉ còn có hai chỗ, mà Tiểu Vương đã đặt trước rồi.”
Vương Kiến Sơn khoát tay nói.
“A!”
Dương Mân vẻ mặt đau khổ, tội nghiệp nhìn Trương Kiến Sơn, lần trước nàng đã ngồi xe của Lý Hiểu Cương, mới đầu hắn còn tốt, sau đó thì bắt đầu động tay động chân…
“Lưu tổng giám không phải là có xe hay sao, ngồi xe của cậu ấy đi.”
Trương Kiến Sơn lúc này mới cười ha hả nói.
“Chú Trương cố ý phải không!”
Dương Mân cũng cười. Nàng không ngờ là tôi cũng có xe, tưởng là ngồi chung xe với Sở Cao.
“Hóa ra cô không muốn ngồi xe của Lưu tổng giám rồi, vậy là tôi nhiều chuyện, Tiểu Vương, cậu sang xe của Lưu tổng giám ngồi đi!”
Trương Kiến Sơn nhìn Vương Vũ Luân nói.
“Được rồi chú Trương, cháu muốn ngồi không được hay sao!”
Dương Mân tức giận giậm chân, xoay người chạy đi.
“Không có ai ngồi chứ?”
Dương Mân chỉ vào vị trí bên cạnh của tôi hỏi.
Tôi lắc đầu.
“Tôi có thể ngồi không?”
Dương Mân hỏi.
Tôi gật đầu.
“Sao anh lại không nói gì!’
Dương Mân thở phì phì mở cửa xe.
“Dương Mân, cô tới ngồi BMWs của tôi đi, cái xe thép đó khó chịu, đi xa lại xóc nẩy cô không ngồi được đâu!”
Lý Hiểu Cường sẽ không có ý kiến nếu như Dương Mân ngồi xe của Trương Kiến Sơn.
Con gái của Trương Kiến Sơn đã lớn hơn cả Dương Mân, hai người chắc chắn không thể có chuyện gì.
Thế nhưng mà Dương Mân ngồi xe của tôi thì hắn lại cảnh giác, chạy tới ngăn cản.
“Xe này rất tốt, hơn nữa tôi thích cảm giác lắc lư, như mới được ngồi Bumper car (1) vậy!”
Dương Mân nói.
(1) Bumper car: một loại xe như xe điện trong các công viên, không biết giải thích như thế nào, xin ra google xem hình ảnh.
Lý Hiểu Cương có chút tức giận liếc mắt nhìn tôi, sau đó phẫn nộ đi về xe của mình.
“Thật kỳ quái, xe BMWs không ngồi, lại muốn ngồi Santana2000” Tôi nhìn Dương Mân cười nói.
“Sao lúc này anh nói nhiều như vậy!”
Dương Mân trừng mắt nói:
“Lý Hiểu Cường người này không tốt”
“A? Sao vậy ? Hình như cô đang nói xấu đồng sự đó nha?”
Tôi ý bảo Hứa Nhị lái xe, sau đó hướng về phía Dương Mân hỏi.
“Giả vờ chính nghĩa là không tốt, tôi không thích hắn.”
Dương Mân cũng không đem chuyện Lý Hiểu Cường động chân động tay với mình nói ra.
“Vậy cô cũng nên cẩn thận, người ta nói tôi rất xấu!”
Tôi nghiêm túc nói.
“không tin. Tôi vừa nhìn là biết”
Dương Mân nói.
“Hứa Nhị, anh có thấy tôi rất xấu không?”
Tôi hướng về Hứa Nhị hỏi.
“Lưu tổng ngài là người tốt”
Hứa Nhị nói.
“Ha ha ha ha”
Dương Mân nghe xong cười ha hả:
“Đúng là tức cười…..thấy chưa…”
Tôi dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Hứa Nhị. Người này cái gì cũng tốt, chỉ là rất thẳng thắn, cái đầu không được linh hoạt.
Dọc theo đường đi, tôi chợt phát hiện Dương Mân tuy rằng so với tôi lớn hơn vài tuổi, thế nhưng tính trẻ con còn rất nhiều. Trọng tâm câu chuyện khi đi đường toàn là về thời thơ ấu.
Lúc nhỏ, đã rất lâu rồi, khi đó tôi còn không nhớ được, rồi khi học cấp 3, đã từng bỏ quên những ký ức thời nhỏ, nhưng dưới sự nhắc nhở của Dương Mân, tôi đã nhớ lại một số chuyện lý thú.
Thập niên những năm 80, có cả phim hoạt hình, những đồ ăn vặt….
“Cô không phải là người ở đây?”
Tôi hỏi Dương Mân.
“Ừ, nhà tôi là ở thành phố D, sau khi tốt nghiệp đại học, tôi làm việc ở Bắc Kinh này.”
Dương Mân nói.
“Thành phố D còn tốt hơn ở Bắc Kinh, là một thành phố ven biển, khí hậu rất tốt, lại còn sạch sẽ.”
Tôi nói:
“Mà ở Bắc Kinh này thì nhiều người, nhiều xe”
“Nếu như tôi trở về, thì sẽ bị mẹ tôi làm phiền chết!”
Dương Mân lắc đầu nói.
“Phiền chết? Có chuyện gì vậy?”
Tôi hỏi.
“Mẹ tôi suốt ngày bảo tôi kiếm bạn trai, đúng là phiền chết mà”
Dương Mân vẻ mặt bất đắc dĩ nói.
Tôi biết chuyện này là gia sự của nàng, tôi can thiệp không được, vì vậy không tiếp tục nói ở đề tài này nữa.
Chúng tôi hàn huyên những chủ để không quan trọng, rất nhanh đã tới Cửu Đỉnh Độ Giả thôn.
Tập đoàn Thế Kỷ Mới là một tập đoàn nổi tiếng, Cửu Đỉnh thôn cũng rất coi trọng, dù sao Tập đoàn Thế Kỷ Mới cũng nằm trong những tập đoàn nổi danh.
Với lại bên cạnh nó đều là những tập đoàn nổi tiếng, nếu như thu hút về đây, thì đúng là một nguồn lợi lớn.
Ở cửa Cửu Đỉnh Độ Giả Thôn có treo một tấm áp phích “Hoan nghênh Tập đoàn Thế Kỷ Mới tới làng du lịch”
Du quản lý tự mình ra đón, sau đó nhìn thấy tôi thì kinh ngạc…..