Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi và Vương Thư đồng thời thò tay vào trong túi, lấy ra điện thoại di động của mình.
Mà chuông điện thoại di động của Vương Thư sao lại giống tôi tới như vậy ! Tôi kỳ quái nhìn Vương Thư một cái, lúc ở trên máy bay có như vậy đâu!
Vương Thư thấy hai người có nhạc chuông giống nhau thì đỏ mặt lên. Lúc về nhà nàng không cẩn thận đánh rơi, làm điện thoại hỏng mất, sau đó tới cửa hàng đổi, thì không biết ma xui quỷ khiến như thế nào, lại đặt nhạc chuông giống như vậy.
Chỉ là hành động vô tình, nhưng lại không biết giải thích cách nào, cho nên Vương Thư lúng túng cực kỳ.
Tôi nhìn di động, hóa ra là cuộc gọi của tôi, tôi nhận máy.
"Lão Lưu, tôi là Đinh Văn Phong, cậu chạy đi đâu vậy, tôi còn tưởng cậu phạm tội cưỡng gian, bị thiếu nữ cảnh sát bắt đi rồi, tô còn định báo cảnh sát đây này!"
Đinh Văn Phong ở đầu bên kia điện thoại nói.
"Cậu mới bị bắt ấy, tôi đang ở bờ biển ăn đồ nướng!"
Tôi nói với Đinh Văn Phong.
"Ăn đồ nướng? ! Tôi còn chưa ăn cơm đâu đấy, cậu có mỹ nữ làm bạn ném tôi ở trong khách sạn hả!"
Đinh Văn Phong u oán nói.
"A, tất cả ở đây là đồ tươi sống, cậu muốn ăn, tôi mang về cho một ít!"
Tôi cười hắc hắc nói.
"Vậy thì thôi đi, cái bụng của tôi..."
Đinh Văn Phong thở dài nói.
"Tôi sẽ trở về ngay, cậu gọi cái gì trong khách sạn mà ăn đi!"
Tôi nói xong cúp điện thoại.
"Tôi... điện thoại của tôi hỏng rồi..."
Vương Thư có chút lúng túng nói. Câu đó vừa nói ra, ngay cả nàng cũng cảm thấy là giấu đầu hở đuôi.
"Ha hả, cái điện thoại di động này là đồ rất tốt..."
Tôi nói.
"Đúng vậy, chức năng không tệ..."
Vương Thư cũng không để ý nói.
"Ai nha, anh xem, thịt cháy mất rồi!"
Vương Thư bỗng nhiên ngửi thấy mùi khét, vội vàng cầm cái lưới sắt lật, vừa lật vừa nói nói: "Mau ăn đi, không thì lát nữa nguội không ăn được đâu!"
Lúc này tôi đã no, nên nhìn Vương Thư nói:
"Còn dư một ít thì tôi cũng được, tôi đã no tới mức không ăn được nữa rồi!"
"Được, vậy thì tôi mang về, để cho sáng mai!"
Vương Thư nhìn tôi nói.
Giờ phút này sắc trời đã khuya. Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, lúc này đã là hơn 10h tối, nên nhìn Vương Thư nói:
"Chúng ta cũng nên về thôi, đã trễ thế này, người nhà cô lo lắng đấy!"
Tôi và Vương Thư dọn đồ, cùng lên xe đi về hướng thành phố.
"Cám ơn anh đã theo tôi, hôm nay là ngày vui vẻ nhất của tôi khi trở lại nước R!"
Vương Thư cười, thật lòng nói với tôi.
"Không cần khách khí, nói lời cám ơn phải là tôi mới đúng, tôi được ăn một buổi tiệc ngon tuyệt!"
Tôi cười nói.
"Được rồi, nếu anh còn muốn ăn, thì chỉ cần điện thoại cho tôi, chúng ta lại đi ăn!"
Vương Thư nói xong, bỗng nhiên lại nghĩ, nếu như hắn không gọi điện thoại cho mình thì làm sao bây giờ, cho nên vội vàng nói thêm một câu:
"Nếu như tôi muốn ăn, tôi sẽ gọi điện thoại cho anh!"
"Được!"
Tôi cũng không để ý quá nhiều, gật đầu đáp.
Xe tới trước khách sạn của tôi, nhưng để cho một cô cái như Vương Thư một mình lái xe về thì tôi không yên tâm.
"Như vậy đi, tôi chở cô về trước, sau đó tôi bắt xe về là được rồi!"
Tôi nhìn Vương Thư nói.
"Không sao đâu!"
Vương Thư thấy tôi quan tâm nàng, rất là cao hứng, nhưng vẫn cự tuyệt nói:
"Anh mau lên đi, về tới nhà tôi gọi điện thoại cho anh!"
Nói xong nàng giơ điện thoại lên, ngụ ý nói.
Tôi gật đầu dù sao đây là thành phố được mang danh là Bất Dạ Thành, người còn rất nhiều, với lại đèn đường, nhà cửa san sát.
Tôi đưa mắt nhìn Vương Thư rời đi, sau đó vào khách sạn. Mới vừa vào khách sạn, đã thấy một người tới đón.
"Xin chào, đây có phải là bạn Lưu Lỗi không?!"
Người đi tới là một người mặc âu phục, dùng Hoa ngữ nói với tôi.
"Đúng, xin hỏi ông là?"
Tôi nghi ngờ nhìn thoáng qua người trước mặt, dường như tôi không quen biết hắn!
"Tôi là nhân viên trong ban tổ chức cuộc thi này, chúng ta qua bên kia nói chuyện!"
Trung niên nhân chỉ vào một cái sofa cách đó không xa nói.
"Được rồi!"
Tôi gật đầu, mặc dù không rõ người này muốn làm gì, nhưng nhìn hắn bộ dáng của hắn cũng không có ác ý. Huống chi ở trong khách sạn hắn cũng không dám làm gì với tôi.
Sau khi tôi và trung niên nhân ngồi ở trên ghế sa ***, người này lại tiếp tục bảo phục vụ sinh gọi hai ly nước uống, sau đó mới nhìn tôi nói:
" Tôi tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Cao Á Quân, là trọng tài của cuộc thi giao hữu lần này!"
"Xin chào ngài."
Tôi lễ phép nói. Mặc dù tôi vẫn chưa biết hắn có mục đích gì.
"Chuyện tình là như vậy, ngày hôm qua tôi có nghiên cứu lại cuốn băng ghi lại trận đấu giữa cậu với Dương Uy..."
Cao Á Quân còn chưa nói hết đã bị tôi cắt ngang.
"Cao tiên sinh, chuyện ngày hôm qua tôi cũng không muốn giải thích gì cả, hơn nữa tư cách dự thi của tôi cũng bị hủy bỏ, nên ngài đừng có quấy rầy tôi!"
Tôi không khách khí nói.
Thật ra thì chuyện giữa tôi và Dương Uy là chuyện nhà, nói ra trước mặt người ngoài làm cho tôi cảm thấy xấu hổ.
"Lưu Lỗi, chuyện này là do chúng tôi không đúng, chúng tôi xin lỗi cậu!"
Cao Á Quân nói câu này làm cho tôi sửng sốt, chỉ nghe hắn tiếp tục nói:
"Chuyện này chúng tôi đã điều tra rõ, trận đấu giữa cậu và Dương Uy trong thời điểm rút thăm không có, nhưng do một nhân viên nhận hối lộ, mới cố ý sửa đổi, chúng tôi đã sa thải người kia, chuyện này cũng là do sơ suất, xin cậu lượng thứ!"
"Hóa ra là như vậy!"
Tôi chợt hiểu nói.
"Đúng, cho nên tư cách của cậu được khôi phục, có thể tiếp tục tham gia thi đấu!"
Cao Á Quân nói.
"Ách... Tôi thấy hay là thôi đi."
Thật ra thì tôi cũng không có hứng thú, lúc đi cũng chỉ là đi cùng với Đinh Văn Phong mà thôi.
"Tại sao lại như vậy, tôi thấy dựa vào thực lực của cậu cũng có thể dễ dàng đoạt giải cao!"
Cao Á Quân nói.