"Mà cho dù đã lập gia đình cũng không sao, hắc hắc, ha ha, Lưu Lão đầu, nam nhân trong đại gia tộc chúng tôi, tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, ông cũng không quan trọng đúng không?"
Mạnh Như Tùng nói.
“Ông rốt cuộc muốn nói điều gì?"
Lưu Chấn Hải cẩn thận nhìn nhìn lão hữu trước mặt, nói.
"Không có gì, không có gì, Hmm, Chỉ là hai nhà Mạnh Lưu chúng tôi vẫn còn có một hôn ước chưa thành hay sao? Hắc hắc, tôi có một đề nghị, không bằng hai người chúng tôi làm thân gia như thế nào?
Mạnh Như Tùng cười nói.
"Có một hôn ước thì đúng rồi, nhưng đại ca tôi đã qua đời, ông còn muốn thế nào? Làm thân gia thế nào được?"
Lưu Chấn Hải giả bộ hồ đồ. Thật ra thì lấy sự thông minh của hắn đã đoán được đại khái, nhưng vẫn chỉ lòng vòng mà thôi.
"Hôn ước của đại ca ông và em gái tôi không thành thì thôi, nhưng mà hai đại gia tộc chúng tôi nhiều đời giao hảo, hai nhà đã chỉ phúc vi hôn, hi vọng con cháu đời sau thành thông gia, nhưng đâu có nói là chỉ đại ca của ông và em gái của tôi, chỉ có nói đời sau là đủ rồi!"
Mạnh Như Tùng tiếp tục nói:
"Mọi việc lấy hiếu làm đầu, cha mẹ tôi lúc qua đời, chuyện hối tiếc nhất là hai nhà chúng tôi không thành thân gia, hôm nay vừa lúc có có sẵn một cơ hội, chúng tôi sao không tác hợp một chút, thuận tiện hoàn thành nguyện vọng của cha mẹ tôi đây?"
Mạnh Như Tùng nói có vẻ đường hoàng, lại lấy cả cha mẹ ra chèn ép, mà Lưu Chấn Hải đối với chữ hiếu luôn tôn sùng. Chuyện của Lưu Chấn Giang năm đó, bị người trên coi là đại nghịch bất đạo, bị đuổi ra khỏi nhà, làm lão vẫn còn đau đớn!
Mà Lưu Chấn Hải cũng bị loại tư tưởng này trói buộc, vừa nghĩ tới cha mình năm đó nổi giận lôi đình, không khỏi động tâm!
Huống chi, Lưu Chấn Hải lại nghĩ, chuyện này là mua bán không mất vốn, Mạnh gia đời này chỉ có một người con gái, mà nó theo Lưu Lỗi, thì đương nhiên sản nghiệp của Mạnh gia sẽ thuộc về Lưu gia! Dĩ nhiên. Quan trọng nhất là, nguyện vọng của cha mẹ chưa hoàn thành được!
Nếu như cha mẹ của mình biết chuyện này, dưới cửu tuyền nhất định sẽ vui mừng!
Cho nên Lưu Chấn Hải nheo mắt lại nói:
"Mạnh lão đầu, ông nói cháu gái của ông cùng chung chồng với cháu gái của tôi?"
"Đúng là như vậy!"
Mạnh Như Tùng gật đầu nói:
"Như thế nào, Lưu lão đầu, ý kiến của ông như thế nào?"
"Chuyện này ư, lệnh của cha mẹ là lớn nhất, chúng tôi cũng phải làm cho tròn hiếu đạo!"
Lưu Chấn Hải nói.
"Thi đúng vậy, tôi cũng nghĩ như vậy, hơn nữa, cháu gái của tôi xinh đẹp như vậy không thể làm thiếp cho Lưu gia được. Mạnh gia chúng tôi cũng là gia tộc có danh vọng, ít nhất cũng là ngang hàng, không phân biệt lớn nhỏ mới được!"
Mạnh Như Tùng nói.
"Câu này nói thực hay!"
Lưu Chấn Hải đáp.
Trời ạ, tôi ở bên mà nghe như hóa đá, hai lão đầu này tính chuyện gì vậy? Bảo bán cho tôi là bán hay sao?
Lão bà của tôi hiện tại đã đủ rồi, nhưng tôi cũng không chê mỹ nữ, mà quan trọng nhất là đôi bên cùng phải yêu thích. Quá trình theo đuổi mỹ nữ cũng là một quá trình hưởng thụ, sau này lấy làm lão bà rồi mới thích.
"Ông, Mạnh gia gia, hai người đang nói gì vậy?"
Tôi lúng túng chen miệng vào nói.
"Đang định một mối hôn sự cho cháu."
Lưu Chấn Hải hời hợt nói, giống như tôi không phải là người trong cuộc!
"Hôn sự cho cháu? !Các người đã hỏi ý kiến của cháu chưa?"
Tôi há to miệng hỏi.
"Cháu chỉ cần biết là được, ta tìm mỹ nữ lão bà cho cháu là một chuyện tốt!"
Lưu Chấn Hải nói:
"Ta thấy cháu đúng là số đào hoa, tăng thêm một lão bà, khẳng định cháu đang rất cao hứng!"
Tôi hết chỗ nói rồi. Tôi đâu thể tùy tiện đồng ý lấy một người làm lão bà của tôi được!
"Ông à, Mạnh gia gia, cháu thấy chúng ta nên bàn bạc cho kỹ thì hơn!"
Tôi bất đắc dĩ nói.
"Bàn bạc kỹ hơn? Chúng ta bây giờ không phải là đang bàn bạc kỹ hơn đó sao!"
Mạnh Như Tùng nói:
"Cháu yên tâm, cháu gái của ta rất xinh đẹp, từ nhỏ đã là hoa khôi của trường, không phải người mà giới trẻ trên internet gọi là, gọi..."
"Là Khủng long!"
Lưu Chấn Hải nói.
"Đúng đúng đúng! Khủng long! Nó không phải là khủng long! Nó rất đẹp!"
Mạnh Như Tùng nói liên tục như đang bán hàng.
... Trời ạ, đã năm 1999 rồi, mà hai lão đầu này còn làm như thời cổ đại không bằng
"Không phải đâu, chuyện này... Mạnh gia gia, chuyện này, cháu vẫn còn nhỏ, hay là sau này hãy nói đi!"
Tôi vội vàng nói.
"Nhỏ cái gì? Lúc lớn như cháu, thì ta đã có con rồi!"
Mạnh Như Tùng nói:
"Ta thấy chuyện này cứ định như vậy, sau khi trở về ta sẽ nói cho cháu gái của ta, rồi định ngày hoàng đạo, đính hôn nhanh cho xong, gia tộc chúng ta khác với người thường!"
"Ừ, không tệ! Mặc dù Lưu Lỗi chưa tốt nghiệp đại học, nhưng mà đính hôn thì không sao, chuyện cứ quyết định như vậy đi!"
Lưu Chấn Hải cũng gật đầu đồng ý.
"Vậy thì Lưu lão đầu, tôi về trước đây!"
Mạnh Như Tùng đứng dậy cáo từ.
"Đợi một chút, còn chuyện đánh cuộc..."
Lưu Chấn Hải đột nhiên nghĩ tới chuyện đánh cuộc còn chưa thực hiện.
"Chờ cháu gái của ta gả cho cháu ông, thì chuyện đó không phải là xong rồi hay sao!"
Mạnh Như Tùng cười nói.
" Lão Hồ Ly!"
Lưu Chấn Hải mắng:
" Lão cáo già, tôi thấy nên thêm điều kiện phụ."
"Ông còn đòi thêm gì nữa, mua một tặng một còn gì, ha ha, tôi đi trước!"
Nói xong, lão đi ra ngoài nhanh như chớp.
Tôi chưa kịp nói, Mạnh Như Tùng đã biến mất.
"Ông à, người làm như vậy hình như không ổn lắm?"
Tôi hỏi.
"Sao lại không ổn, khi trở về cứ nói với cha cháu một tiếng, có cái gì đâu!"
Lưu Chấn Hải chân thành nói:
"Cho dù ông cháu còn sống, khẳng định vẫn đồng ý! Cũng coi như cho Mạnh gia một câu trả lời thỏa đáng đi, thể diện của Mạnh gia năm đó bị ông nội cháu làm mất hết!"
Nếu đã mang ông nội của tôi ra, thì tôi còn biết nói cái gì nữa chứ!