Đêm nay, tôi vẫn còn nhịn được, không ăn hết tất cả của Hạ Nhu. Dù sao thân phận của Hạ Nhu tương đối đặc thù, cứ làm xong chuyện của Lôi Tiểu Long rồi hãy nói, không thì hình như tôi đối với nàng không chịu trách nhiệm thì phải.
Nhưng mà chúng tôi vẫn chơi trò chơi từ 3 năm về trước, một đêm lung tung hết cả lên. Tinh thần của tôi tương đối khá, Hạ Nhu thì lại không được như vậy, cả ngày cứ ngáp dài. Làm hại mẹ tôi cứ suốt ngày nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái, cuối cùng vẫn hỏi Hạ Nhu là đêm qua có chuyện gì không.
Tôi lợi dụng thời gian về Tân Giang này, chuẩn bị đi bái phỏng Lưu Chấn Hải. Người này nói như thế nào cũng là ông chú của tôi, về mà không bái phỏng, thì có chút không ổn.
Tôi gọi điện thoại cho Hứa Nhị bảo nửa giờ nữa có mặt. Tôi chuẩn bị đơn giản một chút, thì Hứa Nhị bảo là hắn đã tới.
Nhưng trước đó tôi rẽ quan nhà của chú Triệu trước, thuận tiện vơ vét thêm mấy túi Hồng trà. Làm cho chú Triệu đau khổ, chỉ trích tôi nói:
"Bình thường không quan tâm tới người cha vợ này, khó khăn lắm mới tới thì lại vơ vét tài sản."
Tôi nhìn đồng hồ, cũng đã trưa rồi, tôi đành phải ở nhà chú Triệu ăn cơm trưa. Tôi nhìn chú Triệu nói:
"Đã lâu rồi không tới nhà cô Huệ ăn cháy cơm."
Cô Huệ nghe vậy cao hứng, lập tức đi xuống bếp, làm cho chú Triệu khen tôi giỏi, đã lâu không được lão bà xuống bếp làm cơm!
Tôi hắc hắc cười không đáp, mẹ vợ đối với con rể như vậy là bình thường.
"Tiểu Lưu, qua sự việc ở Bắc Kinh chú thấy như thế này:
"Tập đoàn Ánh Rạng Đông không phải là một xí nghiệp tư nhân bình thường nữa rồi, mà là một tập đoàn xuyên quốc gia có chi nhánh hầu hết ở các quốc gia trên thế giới, mặc dù chỉ là một tập đoàn, nhưng bất cứ lãnh đạo nước nào cũng không thể khinh thường, người phụ trách các nhi nhánh nắm quyền lực lớn, sẽ khó tránh khỏi thiên vị!"
"Đây cũng việc mà cháu đang lo lắng, chuyện như ở Bắc Kinh vừa rồi phải cực lực hạn chế."
Tôi gật đầu nói.
"Đúng, cũng giống như tội phạm, cho dù pháp luật nghiêm cỡ nào, vẫn bị người ta lợi dụng và vi phạm."
Chú Triệu nói:
"Trước mắt quyền lực của các chi nhánh quá lớn, tài chính cũng rất khổng lồ. Việc đó sẽ khó tránh làm kích thích tính tham lam của người cầm quyền, Tập đoàn Ánh Rạng Đông khó tránh khỏi sự suy bại."
"Tổng công ty có thể định kỳ một tháng kiểm tra một lần."
Tôi đề nghị nói.
"Chuyện này chú cũng nghĩ tới, nhưng mà người ta dùng tiền hối lộ, thì kết quả lại sinh ra nhiều nhân viên hủ bại hơn."
Chú Triệu thở dài nói.
Tôi gật đầu chấp nhận, kiếp trước ở công ty của tôi cũng tồn tại vấn đề như vậy!
"Chú có từng nghĩ tới vấn đề luân chuyển chức vụ cho nhân viên?"
Tôi đưa ra một phương pháp như các công ty đời sau thường dùng, đó là luân chuyển chức vụ.
"Chuyện này chú cũng nghĩ tới, nhưng có cái lợi mà cũng có cái hại. Chính sách của mỗi nơi mỗi khác, nếu như điều động nhân viên nhiều lần, sẽ khó cho việc thực hiện công tác chuyên môn. Nếu không luân chuyển nhiều lần, thì lại không có tác dụng!" Chú Triệu sầu lo nói.
Đúng rồi! Tôi bỗng nhiên nghĩ tới một ý kiến hay! Tôi có thể bảo Đỗ Tiểu Uy thành lập một "Giam Sự hội". Như vậy cũng có thể so sánh với Đông xưởng ở thời Minh triều, tồn tại độc lập tới Tập đoàn Ánh Rạng Đông, chỉ phụ trách giám sát người cao nhất! Hơn nữa thủ hạ của Đỗ Tiểu Uy đã bị Đỗ Tiểu Uy hạ tinh thần ấn ký, nên sẽ tuyệt đối trung thành, nên sẽ không lo vấn đề tạo phản!
"Chú Triệu, thủ hạ của cháu còn có một nhóm người bí mật, đối với cháu tuyệt đối trung thành, nên cháu định thành lập một cơ cấu giám sát. Tiến hành kiểm tra đột xuất các chi nhánh của Tập đoàn Ánh Rạng Đông, như vậy thì người quản lý chi nhánh sẽ bất an hơn."
Tôi nói.
"Cháu vẫn còn có người? Nếu quả thật là tuyệt đối trung thành thì thật sự là quá tốt!"
Chú Triệu cũng biết tôi thường xuyên làm ra những chuyện kinh hãi thế tục, nên không có nghi ngờ gì cả
"Đúng vậy, nếu như vậy thì vài ngày nữa cháu sẽ liên hệ với chú, vấn đề cụ thể cháu không tham dự, chú tự định đoạt là được rồi." Tôi nói.
"Được."
Chú Triệu cao hứng gật đầu.
Lúc này, cô Huệ đã bắt đầu chuyển thức ăn lên bàn, chú Triệu thấy vậy vội vàng trợ giúp.
"Ông cứ nói chuyện với Tiểu Lưu, không cần phải để ý tới những chuyện này !"
Cô Huệ nói.
"Không có gì đâu, chúng tôi nói xong rồi."
Chú Triệu nói.
"Chú Triệu, chú bây giờ hình như rất nhàn hạ?"
Tôi chợt phát hiện khí sắc gần đây của Chú Triệu đã khá hơn nhiều, không giống như lúc mới thành lập Tập đoàn Ánh Rạng Đông.
"Đúng vậy, Tập đoàn Ánh Rạng Đông đã đi vào quỹ đạo của nó, công việc mà Tổng giám đốc cần làm càng ngày càng ít."
Chú Triệu gật đầu nói.
"Ha hả, vậy thì tốt rồi, có thời gian cùng với cô ở chung!"
Tôi cười nói.
"Thanh nhàn cũng không bằng cháu, ở đằng sau ngồi mát ăn bát vàng!"
Chú Triệu nói.
"Khụ! Cháu còn phải đi học, chú không hi vọng con rể tương lai mù chữ chứ?"
Tôi cười khổ nói.
"Cháu mà mù chữ? Mù chữ cũng có thể thiết kế ra CPU sao?"
Chú Triệu khinh bỉ nói.
"Được rồi, hai người sao lại như trẻ con mà đi đấu võ mồm thế, mau tới dùng cơm đi!"
Cô Huệ nói:
"Tiểu Lưu, món thận lợn này là cô đặc biệt làm cho cháu, còn trẻ tuổi thì còn cần phải bồi bổ, không thì già lại không được."
Tôi đổ mồ hôi, xem ra cô Huệ đã không còn coi tôi là người ngoài. Nhưng mà nghe khẩu khí của cô, thì hình như chú Triệu không ổn? Tôi quay lại nhìn thì thấy Chú Triệu mặt như quả mướp đắng, không khỏi có chút buồn cười, xem ra Chú Triệu đúng là có chút vấn đề!
"Chú Triệu, chú có phải không ổn hay không?"
Tôi thừa dịp cô Huệ đi vào trong bếp, nhỏ giọng nhìn Chú Triệu hỏi.
"Khụ! Chú đã lớn tuổi như vậy, hơn nữa chuyện công ty còn nhiều..."
Chú Triệu có chút lúng túng:
"Nhưng mà chú Triệu cũng nói cho cháu biết, cháu có nhiều vợ như vậy, phải kiềm chế một chút, mày mà cô có tình cảm tốt với chú, không thì đã ly hôn từ lâu rồi, đừng có làm cho Nhan Nghiên sống khổ đấy!"
"Hmm, Chú Triệu, quả nhiên là như vậy!"
Tôi cười nói:
"Nhưng mà chú yên tâm, con rể chú dù có 7, 80 tuổi cũng vẫn tốt... Hắc hắc, cháu nói cho chú biết..." Tôi nhỏ giọng nói với Chú Triệu.
"A? Có chuyện tốt như vậy hay sao?"
Chú Triệu hưng phấn hỏi.
"Đương nhiên, chú không thấy cha mẹ cháu trẻ như vậy hay sao?"
Tôi cười nói.
"Không trách được, lần trước chú tới nhà của cháu, lại có cảm giác mẹ cháu trẻ ra tới hơn 20 tuổi!"
Chú Triệu chợt hiểu nói.