Chương 36: Hạ Đài Bí Thư Thị Ủy


Sáng sớm ngày thứ hai, tôi thừa dịp lúc mẹ tôi làm điểm tâm, gọi điện thoại cho Triệu Nhan Nghiên, nói cho nàng biết, sáng nay tôi sẽ đến công ty cha nàng có chút việc, nếu như Diệp Tiêu Tiêu hỏi, thì xin nghỉ giúp tôi, còn nếu như nàng không hỏi thì không cần phải chủ động báo làm gì.

Ăn xong điểm tâm, tôi chạy một mạch tới công ty máy tính Thiên Hành của Triệu Quân Sinh.

Nhưng mà đúng là cái công ty máy tính của Triệu Quân Sinh khởi đầu hơi sớm, năm 1994, mọi người toàn gọi PC là máy tính, chứ ít ai gọi là Computer.

Triệu Nhan Nghiên có thể nói cho Triệu Quân Sinh biết tôi muốn tới công ty, vừa mới bước vào, nhân viên phục vụ đã nói rằng Tổng giám đốc đang chờ tôi.

"Tiểu Lưu, tại sao mới sáng sớm đã tới công ty tìm chú rồi?"

Triệu Quân Sinh thấy tôi đẩy cửa đi vào, thuận miệng hỏi.

"Phương pháp mã hóa đã hoàn thành rồi, chú xem qua một chút đi."

Tôi để xuống chồng sách 1 cái đĩa

"A? Nhanh như vậy? Tối ngày hôm qua chúng ta không phải mới bàn bạc xong hay sao?"

Triệu Quân Sinh đối với những chuyện kinh hãi thế tục của tôi tương đối là miễn dịch.

"Thực ra phương pháp mã hóa này cháu đã sớm nghĩ ra rồi, chỉ là hôm qua mới đưa nó ra bàn luận thực tế thôi."

Tôi giải thích.

"Hóa ra là như vậy! Nhưng mà cho dù có sớm nghĩ ra, nhưng trong 1 buổi tối cũng khó mà làm ra được. Mau lấy ra cho chú xem một chút!"

Triệu Quân Sinh khẩn cấp nói.

Tôi cầm đĩa đưa vào trong ổ máy của Triệu Quân Sinh, sau khi vận hành phương pháp đánh máy. Trên màn hình hiện ra 1 cái khung, có 2 lựa chọn, 1 la dùng thử, 2 là đăng ký.

"Cái phần mềm này sau khi cài đặt, chỉ có thể dùng trong 30 ngày, sau 30 ngày nếu như không đăng ký, thì không cách nào sử dụng được nữa."

Tôi giải thích cho Triệu Quân Sinh hiểu.

"A! Rất tốt!"

Triệu Quân Sinh nói:

"Nhưng nếu như hết 30 ngày họ lại tháo ra cài lại, thì chẳng phải họ sẽ sử dụng thêm được 30 ngày hay sao?"

Triệu Quân Sinh đưa ra nghi vấn.

"Ha hả."

Tôi cười nói:

"Cái vấn đề này cháu đã sớm nghĩ đến rồi, sau khi cài đặt phần mềm, nó sẽ viết 1 tin tức nên ổ cứng, cho dù người sử dụng có cài đặt bao nhiêu lần, nếu đã sử dụng 1 lần rồi, thì sẽ không sử dụng được nữa, trừ khi cài đặt lại ổ cứng!"

"Chiêu này của cháu thật là độc!"

Triệu Quân Sinh bội phục nói.

Tôi đem văn kiện đăng ký cho Triệu Quân Sinh, dặn đi dặn lại nói cho hắn biết nhất định phải chú ý an toàn, ngàn vận lần không được cho văn kiện này truyền ra, nếu không thì hỏng bét.

Triệu Quân Sinh thật cao hứng, lập tức gọi cho thư ký, vội vàng liên lạc với các cơ quan ban ngành có liên quan, nhanh chóng phê duyệt nó.

Tôi đặt tên cho phương pháp của tôi là : “Ánh rạng đông 1.0”.

Về phần tiêu thụ và mở rộng thị trường, tôi giao hết cho công ty của Triệu Quân Sinh.

Tôi cũng không lo lắng Triệu Quân Sinh sẽ lừa gạt tôi về sản lượng tiêu thụ, bởi vì tôi với Triệu Quân Sinh có cùng 1 mục đích, đó là kiếm tiền. Triệu Quân Sinh kiếm tiền là để nuôi sống nữ nhi của hắn, tôi cũng kiếm tiền để nuôi nữ nhi của hắn.

"Đúng rồi, Chú Triệu. Người có biết địa điểm nào của thành phố Tân Giang có thể lên Net hay không?"

Tôi thiếu chút nữa quên mất chính sự

"Lê Net? Ý của cháu là internet?"

Triệu Quân Sinh suy nghĩ một chút nói.

"Đúng vậy, chính là Internet!" Tôi nói.

"Hình như ở phòng máy tính của Đại Học Tân giang có internet, lần trước chú có nghe mấy sinh viên bàn luận chuyện năm châu bốn biển."

Triệu Quân Sinh nói.

Thật tốt quá! Tôi còn tưởng phải lên tận Bắc Kinh mới có Internet.

"Vậy người có quen ai ở Đại Học Tân Giang không? Cháu muốn dùng máy tính của bọn họ gửi mấy cái Email." Tôi nói.

"A! Cái này thì không thành vấn đề. Chú biết chủ nhiệm khoa máy tính của bọn họ, lần trước hắn có mua Hán Thẻ ở chỗ công ty của chú."

Triệu Quân Sinh nói.

"Chú Triệu, vậy chú liên lạc giúp cháu đi, tốt nhất là trong hôm nay, cháu có chuyện gấp."

Tôi nói. Đối với tôi mà nói, thời gian chính là tiền bạc đó!

"Được rồi, mặc dù không biết cháu muốn làm cái gì, nhưng Chú Triệu ủng hộ cháu."

Triệu Quân Sinh nói xong, cầm điện thoại bấm 1 dãy số.

“Alô, là Hoàng chủ nhiệm phải không?"

"Tôi là Triệu Quân Sinh ở công ty Thiên Hành đây!"

"Đúng, là tôi, tôi muốn hỏi 1 chút, ở phòng máy tính của cậu có internet hả?"

"Có, vậy thì tốt quá rồi, một đứa cháu của người bạn tôi muốn gửi mấy Email!"

"Được, tôi sẽ cho hắn tìm cậu!"

Triệu Quân Sinh cúp điện thoại nói với tôi:

"Tiểu Lưu, chú đã liên lạc cho cháu rồi, cháu đến phòng máy tính của đại học Tân Giang, trực tiếp tìm Hoàng chủ nhiệm, nói cháu là do chú giới thiệu đến là được. Công việc của chú ở đây tương đối bận rộn, chú sẽ để cho Lão Cao đưa cháu đi"

Tôi nói tiếng cám ơn, rồi ngồi lên xe của Lão cao, chạy tới phòng máy tính của Đại học Tân Giang.

Chuyện về sau cũng rất thuận lợi, Hoàng chủ nhiệm không hỏi gì cả, mà đưa tôi đến 1 chiếc máy tính nối mạng. Chỉ là công việc gửi Mail trên DOS khá phức tạp, tôi phải mất rất nhiều thời gian mới làm xong.

Tôi để lại số điện thoại liên lạc của gia đình tôi, để phòng ngừa lúc tôi không có ở nhà, tôi cố ý nói rõ rằng, chỉ sau 19h hoặc 20h tính theo thời gian Bắc Kinh tôi mới có thể nghe điện thoại.

Trong thư tôi lấy thân phận của 1 đại lý, tự nhận là thân thích của 1 chuyên gia nghiên cứu ra sản phẩm này, bởi vì chuyện địa vị xã hội, cho nên hắn không ra mặt, mà ủy quyền cho tôi thực hiện các giao dịch này.

Mục Đích của tôi rất đơn giản, tôi không muốn cho các công ty này biết, người thiết kế ra những thứ này lại là 1 học sinh cấp III.

Nếu như biết được điều này, họ sẽ nghi ngờ, như vậy chuyện của tôi có khả năng sẽ bại lộ.

Tôi làm xong những chuyện này, thì đã là buổi trưa. Lão Cao vẫn ngồi ở dưới lầu chưa đi, tôi liền bảo lão đưa tôi về trường học.

Lão Cao sau khi biết thái độ của Triệu Quân Sinh với tôi, hắn một mực cung kính, nghiễm nhiên đã coi tôi còn là rể của Triệu gia rồi.

Mới đến trường học, tôi đã gặp Quách Khách đi ăn trưa trở về:

"Lão Đại, buổi sáng cậu đi đâu vậy?"

"Đi ra ngoài làm chút chuyện này, Cô Diệp có hỏi tớ đi đâu không?"

Tôi hỏi.

"Không có, cậu bây giờ là đầu bò rồi, Cô Diệp không quản tới cậu nữa."

Quách Khánh hâm mộ nói.

"Vậy thì có gì tốt, tớ cũng không thích."

Không biết tại sao, tôi lại rất muốn Diệp Tiêu Tiêu để ý tới tôi 1 chút.

Tôi biết sau khi sống lại, tôi có 1 cảm giác không nói thành lời với nàng, tôi không biết có phải là thích hay không, nhưng dù sao nó cũng là 1 loại dục vọng muốn chinh phục.

"Đúng rồi, lão Đại, có một tin tức tốt!"

Quách Khánh hưng phấn nói.

"Có tin tức gì tốt? Cậu nhặt được tiền à?"

Tôi nhớ lại kiếp trước, mỗi khi Quách Khách nói với tôi là có tin tức tốt, thì nhất định hắn nhặt được tiền ở ven đường.

"Không phải, nhặt được tiền thì có gì tốt! Hôm nay báo chí đăng tin, bí thư thị ủy của thành phố chúng ta bị bắt rồi!"

Quách Khánh kích động vô cùng nói.

"Bí Thư thị ủy? Cậu nói là Lưu Sạn?" Tôi kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy! Chính là cha của Lưu Khoa Sinh! Sau này mà hắn dám lớn lối, lão tử sẽ đánh cho hắn 1 trận."

Quách Khánh giơ giơ quả đấm.

Lưu Sạn bị bắt? Kiếp trước, tôi mặc dù không biết Lưu Sạn, nhưng những chuyện của bí thư thị ủy thì không thể không biết.

Chỉ có 1 khả năng, đó là Lưu Sạn kiếp trước không sao, chỉ vì 1 nguyên nhân đó là Triệu Nhan Nghiên, cho nên Lưu Sạn mới bị cho hạ đài.

Tôi sống lại đã làm lịch sử rối loạn rồi. Nhưng tốt nhất không nên thay đổi, nếu không tôi sống lại còn ý nghĩa gì nữa.

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #36