Chương 338: Ngẫu Ngộ


Một canh giờ sau, tôi cùng Hứa Nhược Vân đồng thời từ phòng ngủ đi ra. Hứa Nhược Vân được trọng sinh, nên nàng có cảm giác như đã cách nhau một thê hệ.

Tôi nói cho Triệu Nhan Nghiên và các nàng về tình huống xảy ra, chúng nữ đều rất giận dữ căm phẫn.

"Cái tên Lưu Khoa Sinh này thực là xấu xa!"

Triệu Nhan Nghiên phẫn hận nói.

"Đúng vậy, tại sao lại cho hắn chạy thoát!"

Vu Đình đối với Lưu Khoa Sinh cũng không có ấn tượng gì tốt, chỉ có Trần Vi Nhi chưa gặp Lưu Khoa Sinh, nhưng mà nghe hành vi của hắn như vậy, thì cũng rất ghê tởm.

Triệu Nhan Nghiên nhìn Hứa Nhược Vân trợn trừng hai mắt, nói:

"Nhược Vân, em cùng lão công rồi phải không?"

"Đâu có, chúng em còn chưa có..."

Hứa Nhược Vân ngượng ngùng nói.

"Nhược Vân, hôm nay em đừng đi nữa..."

Tôi nhìn Hứa Nhược Vân, thâm tình nói, trải qua nhiều lần trắc trở, tôi không muốn mất nàng một lần nữa

"Nhưng mà... người ta còn chưa chuẩn bị..."

Hứa Nhược Vân ấp úng nói.

"Cái gì mà chưa chuẩn bị?"

Tôi cố ý hỏi.

"Thì là chưa chuẩn bị!"

Hứa Nhược Vân càng thêm ngại ngùng nói.

"A!"

Tôi làm bộ như hiểu ra, nói:

"Là như vậy, em hiểu sai ý anh rồi, thảo nào mà em gấp gáp tới như vậy. Ý của anh là đã trễ thế này rồi, trở về rất nguy hiểm, ở lại đây là tốt nhất! Nếu không thì em cho rằng anh muốn làm gì!"

"Ha ha! Nhược Vân là một tiểu sắc nữ!"

Triệu Nhan Nghiên cười hì hì nói. Hứa Nhược Vân nghe xong thì khuôn mặt đỏ bừng. Nghĩ thầm, chẳng lẽ là mình lại kém như thế sao?

Dù sao chuyện của tôi với Hứa Nhược Vân là ván đã đóng thuyền, cho nên tôi cũng không vội. Triệu Nhan Nghiên cùng Hứa Nhược Vân nhiều năm không gặp, kéo nàng tới phòng ngủ của mình, trò chuyện trong phòng ngủ, các nàng thì ríu rít trong đó, bỏ tôi lại một mình.

Buồn bực một ngày, tôi bèn đi tới quầy rượu của Vương ca.

Không biết tại sao, tôi luôn có một cảm giác đặc thù với nơi này. Có thể là bởi vì Mạnh Thanh Thanh. Cứ cách một đoạn thời gian, tôi lại tới nơi này đi dạo, tôi cũng không biết mình mong muốn gì nữa, cùng nàng gặp nhau lần nữa? Hay chỉ đơn thuần tới nơi này mà thôi.

Mới vừa vào quầy rượu, Tiểu Tam đã khoát tay áo với tôi, chỉ vào một chiếc bàn trong góc.

Tôi nghi hoặc nhìn Tiểu Tam, có phải hắn bị bệnh tâm thần hay không? Tại sao lại bò xuống dưới đất vậy?

"Cậu không có chuyện gì chứ?"

Bởi vì tôi vừa mới vào quầy rượu, cho nên chưa thích ứng kịp với sự thay đổi ánh sáng đột ngột, nên không nhìn thấy gì.

"Không có chuyện gì! Nhưng cô gái kia! Ở đây!"

Tiểu Tam nhỏ giọng nói.

"Cô gái nào, tại sao cậu lại kỳ quái như vậy ?"

Tôi hỏi.

"Chính là Ferrari, đã lên giường với anh đó ! Nàng tới!"

Tiểu Taim nói.

Tôi nghe xong vui mừng. Không biết tại sao, tôi rất là cao hứng.

Tiểu Tam thấy bộ dáng của tôi, lắc đầu nói:

"Mới rồi nàng còn giận dữ như hổ cái, Lưu thiếu gia, tốt nhất anh đừng đi!"

"Không có chuyện gì!"

Tôi khoát tay áo trực tiếp đi tới.

Quả nhiên, người ngồi ở trong góc người kia không phải Mạnh Thanh Thanh thì là ai!

"Tiểu thư xinh đẹp, không ngại nếu tôi ngồi ở đây chứ?"

Tôi cười hỏi.

"Cút! Bổn tiểu thư cảm thấy rất phiền toái!"

Mạnh Thanh Thanh không hề nghĩ ngợi nói. Nhưng mà khi nàng giương mắt lên vừa nhìn, thì sửng sốt nói:

"Tại sao là ngươi?"

"Tôi có thể ngồi ở chỗ này không?"

Tôi một lần nữa hỏi.

"Cút! Nhìn thấy ngươi lại càng phiền hơn!"

Mạnh Thanh Thanh điên cuồng nói.

"Giúp mỹ nữ giải buồn là trách nhiệm của tôi, quên giới thiệu, tôi tên là Lưu Lỗi, là một chuyên gia nghiên cứu tâm lý, nếu như cô có gì phiền phức thì cứ nói với tôi.."

Không biết tại sao, tôi có thể nói với nàng như vậy.

"Ta không có phiền não, ngay cả có ngươi cũng không giải quyết được. Nếu như ngươi không sợ chết thì cứ ngồi đó, ta không có ý kiến!"

Mạnh Thanh Thanh nói.

"Tôi không sợ chết, tôi cùng Diêm vương là anh em, hắn còn không muốn cho tôi chết đây."

Tôi nói.

"Vậy thì cứ tự nhiên."

Mạnh Thanh Thanh liếc tôi một cái, không để ý tới tôi nữa.

Tôi bảo Tiểu Tam mang cho tôi một cốc trái cây, nhìn nàng uống.

Mạnh Thanh Thanh cũng không quản tôi, trông rất u sầu.

"Này, tiểu tử! Mày qua một bên ngồi đi, tao còn phải đàm phán với cô gái này!"

Bỗng nhiên đầu vai của tôi bị người nào đó vỗ một cái, tôi quay đầu lại nhìn, thì là một đại hán đầu trọc, trên mình xăm lung tung, trông rất xảo quyệt. Phía sau còn mang theo vài người lực lưỡng, trông giống như là xã hội đen.

Hắn nhìn Mạnh Thanh Thanh, giống như đang đùa giỡn.

"Lão huynh, mày tưởng rằng trên người mày xăm rồng thì thành Kỳ Lân hay sao!."

Tôi xem này ngốc đầu một cái nói.

"Lão Đại, tiểu tử này có bệnh tâm thần!"

Một tên đầu vàng hoa phía sau nói.

"Có mẹ mày mới bệnh đó, nó vũ nhục tao!"

Đại hán đầu trọc nhìn tóc vàng hoe cả giận nói.

“Nó dám vũ nhục Đức ca của chúng ta, tao giết chết mày!"

Tóc vàng hoe nhảy tới nói.

"Mày kêu cái gì? Mày phát uy thì đi kiếm hellokitty đi?"

Tôi nghĩ tên tóc vàng hoe này đang định khoe khoang bản thân.

"Hi, HelloKitty? Là thứ gì?"

Tóc vàng hoe nói.

"Chính là mèo bệnh!"

Mạnh Thanh Thanh nói thêm một câu.

Nhìn Mạnh Thanh Thanh mỉm cười đắc ý, tôi trợn mắt nhìn nàng một cái, nàng rốt cục là giúp ai vậy? Những người này rõ ràng là tìm đến nàng, tôi giúp nàng cản lại, nàng còn không cám ơn nữa chứ!

"Mèo bệnh! Mày dám mắng tao là mèo bệnh!"

Tóc vàng hoe kêu to nhảy tới.

"Tao mắng thì sao? Tao nói mày là hellokitty, nhưng Thanh Thanh nói mày là mèo bệnh. Con mẹ nó, mày định tìm phiền toái à.”

"Đúng, là nàng nói ! Lão Đại, là nàng nói!"

Tóc vàng hoe kêu lên.

"Mày câm miệng cho tao!"

Đức ca không nhịn được nói.

Sau đó hắn nhìn Mạnh Thanh Thanh nói:

"Cô tìm một người tới giúp, chẳng lẽ tôi lại sợ hay sao? Lần này chúng tôi có ba người, nói đi, cô muốn làm sao bây giờ!"

"Không phải chỉ là tiền hay sao, bổn tiểu thư hôm nay rất phiền, ngươi nói giá đi!"

Mạnh Thanh Thanh gọn gàng dứt khoát nói.

"Tiền! Hừ hừ! Không phải chỉ đơn giản tiền là xong? Cô cắt tiểu đệ đệ của Lão tại tôi, giờ còn nằm trong bệnh viện đó, bác sĩ nói sau này không thể đụng tới nữ nhân nữa, cô nói tiền có thể giải quyết hay sao?"

Đức ca hừ nói.

"Là chính bản thân hắn muốn vô lễ với tôi, đáng đời!"

Mạnh Thanh Thanh nói.

Tôi nghe xong trong lòng không khỏi chột dạ, trời ạ, Mạnh Thanh Thanh cũng quá độc ác đi, tôi nhớ tới là rùng mình, suýt nữa thì ngày đó mình cũng bị biến thành thái giám!

Hôm đó là do tôi uống nhiều rượu, nếu không đã không kích động tới vậy.

"Vô lễ với cô là để mặt tới cô! Như vậy đi, cô đưa cho chúng tôi một trăm vạn, sau đó theo các huynh đệ ngủ một tháng, chuyện này coi như xong!"

Đức ca nói.

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #338