Vì Tân Thế Kỷ có thái độ khiêm nhường một cách kỳ lạ, nhường cho công ty khác tới hai cửa hàng giá trị 800 vạn. Chờ cho công ty của người khác kịp phản ứng ở phiên đấu giá thứ hai, Sở Cao lại bắt đầu ra giá một cách mạnh mẽ.
Để cho những công ty này hối hận, bỏ lỡ hai cơ hội.
Bọn họ không rõ trái phải, Tân Thế Kỷ tại sao lại cố ý nhường tới hai cửa hiệu mặt tiền, nhưng điều này đã không quan trọng vì cuộc đấu giá đã kết thúc.
Lần này Tập đoàn Tân Thế Kỷ là người thắng lớn nhất, trừ cô bé kia thì là người mua duy nhất.
Buổi đấu giá kết thúc, mặc dù tôi rất muốn đại diện Tân Thế Kỷ ký kết hợp đồng với cô bé kia, nhưng tôi lại suy nghĩ đến thân phận của mình, nên để cho Sở Cao làm.
"Ký hợp đồng, rồi giúp tôi tìm hiểu tên của nàng." Tôi nói với Sở Cao.
Sở Cao gật đầu, nghĩ thầm, vốn là lão Đại coi trọng cô bé kia, không trách được muốn đem cửa hiệu mặt tiền tặng cho nàng!
Sở Cao trong chốc lát biến thành danh nhân Thanh Hoa, các nhà báo cùng các ký giả đài truyền hình rối rít đưa tin về hình ảnh kinh điển này.
Tố chất tâm lý của Sở Cao không tệ, lần đầu tiên tiếp xúc với giới truyền thông đã có thể bình tĩnh, thoải mái, mặt còn mỉm cười. Làm cho các cô bé con nhà đài các trong đại học Thanh Hoa đều rối rít hỏi thăm lai lịch của Sở Cao!
Phải biết rằng, Tân Thế Kỷ vì lần đấu giá này đã xuất ra rất nhiều tiền!
Mà Sở Cao, ký hợp đồng xong, lặng lẽ liếc một cái cô bé ký hợp đồng.
“Mạnh Thanh Thanh!”
Tôi suy nghĩ về cái tên này. Mặc dù tôi không biết nàng chi tiết, nhưng đúng như lời của Vương ca, cô bé này tuyệt đối không đơn giản như vậy!
Tôi đang nhớ lại vẻ mặt Vương ca ngay lúc đó, có lẽ hắn còn biết những thứ gì khác mà không nói cho tôi biết!
Tôi một lần nữa đi tới quán bar kia, tìm được Vương ca.
"Vương ca, anh có phải có chuyện gì mà không nói cho tôi biết?"
Tôi nhìn chằm chằm Vương ca rồi đi thẳng vào vấn đề, hỏi.
Khí thế của tôi làm cho Vương ca hơi bị sửng sốt, nói:
"Lưu thiếu gia, tôi cũng không phải là cố ý dấu diếm cậu. Chỉ là không muốn làm cho cậu thêm phiền toái."
"Đã phiền toái rồi, tôi hôm nay đã nhìn thấy nàng! Nàng đem ra một ngàn sáu trăm vạn để mua hai cửa hàng! Một ngàn sáu trăm vạn, vậy mà nàng còn đi ra ngoài bán thân sao!"
Tôi nói.
"A!"
Vương ca cũng sợ hết hồn, hắn coi như cũng là thuộc giai cấp tư sản dân tộc rồi, nhưng cũng không thể thoáng cái lấy ra nhiều tiền như vậy được!
"Lưu thiếu gia, thật ra thì ngày đó sau khi cậu đi khỏi. Tiểu Tam cho nàng tiền, lại bị nàng thoáng cái đánh bay xuống đất, bộ dạng giống như là rất giận và căm phẫn, sau đó thì liền đi ra cửa và lái xe đi! Hơn nữa là nàng lái một chiếc xe thể thao Ferrari!"
Vương ca nói.
Xem ra, lúc đó nhất định đã xảy ra chuyện gì hiểu lầm! Nhưng là gì chứ? Như vậy xem ra, có thể khẳng định Mạnh Thanh Thanh tuyệt đối không thiếu tiền! Nàng là ai?
Chẳng lẽ là thiên kim tiểu thư của một gia đình giàu có đi ra ngoài để tìm thú vui chơi? Thật giống mà cũng không giống, nếu là người như vậy thì không thể lấy lần đầu tiên của mình để đi ra ngoài chơi được!
Chẳng lẽ là bị tinh thần phân liệt như trong truyền thuyết? Nhưng nhìn bộ dạng của nàng rất bình thường mà!
Đầu óc của tôi lung tung cả lên.
Gác một bên những chuyện này, tôi để Sở Cao tập trung chuyên môn thành lập công ty. Vì có rất nhiều cửa hiệu mặt tiền chúng tôi không dùng đến, cho nên tôi chuẩn bị công khai quảng cáo cho thuê.
Sở Cao dựa theo vị trí và diện tích của cửa hiệu mặt tiền, đưa ra quy định thống nhất về giá tiền thuê và quy chế quản lý tài sản. Vì mới thành lập, Tân Thế Kỷ ở phố buôn bán chủ yếu chịu trách nhiệm về việc cho thuê cửa hiệu.
Hầu như tất cả các cửa hiệu trên phố buôn bán đều thuộc về Tập đoàn Tân Thế Kỷ, cho nên tên của phố buôn bán cũng bị đổi thành "Phố buôn bán Tân Thế Kỷ " .
Sở Cao lập ra kế hoạch mở cửa hàng tiêu thụ máy tính. Lựa chọn một cửa hiệu mặt tiền có vị trí không phải là tốt nhất. Vị loại công ty này không phải dựa vào vị trí cửa hiệu mà là sự nổi tiếng.
Sau khi tập đoàn Tân Thế Kỷ thành lập, Sở Cao sẽ làm việc ở địa điểm bên cạnh hai cửa hiệu mặt tiền của Mạnh Thanh Thanh, bởi vì chỉ có nơi này, mấy cửa hiệu mặt tiền với kiểu hành lang và kết cấu phòng làm việc, rất phù hợp cho công ty kinh doanh.
Kế tiếp chính thông báo kế hoạch tuyển dụng nhân sự. Thanh Hoa không thiếu nhân tài, nhất là nhân tài tại thành phố Bắc Kinh lại càng nhiều. Tìm được rồi công ty mời mấy người có kinh nghiệm, những công nhân viên khác đều là thông qua hình thức nộp đơn xin việc.
Tập đoàn Tân Thế Kỷ bên cạnh hai gian cửa hiệu mặt tiền kia, sau khi sửa sang đã chính thức treo biển lên, ở bên trái tầng một của một cửa hiệu mặt tiền. Đang tiến hành ở một cửa hiệu, dự tính sẽ mở một cửa hàng nữa.
Công ty cổ phần Thanh Mộng. Tôi có chút thích thú khi nhìn bảng hiệu nối liền ở giữa hai cửa hiệu mặt tiền. Không biết công ty kinh doanh lĩnh vực gì.
Một chiếc Ferrari màu đỏ dừng ở trước cửa.
Tôi ngồi ở trên một chiếc Bentley cách đó không xa, chăm chú nhìn đến nỗi chảy cả nước mắt.
Tôi nhìn đồng hồ đeo tay, đã năm giờ chiều, Mạnh Thanh Thanh chắc sẽ đi ra. Qua mấy ngày Sở Cao quan sát, Mạnh Thanh Thanh đều rời công ty vào thời gian này.
Đang suy nghĩ, bỗng nhiên một thân ảnh đẹp mê hoặc xuất hiện. Mạnh Thanh Thanh từ trong công ty đi ra.
Tôi mở cửa xe, đi tới.
Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy tôi sửng sốt.
"Mạnh tiểu thư, tại hạ muốn mời cô cùng đi ăn tối, không biết..."
Tôi cười nói.
"Anh tới làm gì?"
Mạnh Thanh Thanh lạnh lùng nhìn tôi một cái, nói:
"Anh không sợ tôi báo cảnh sát bắt anh sao?"
"Tại sao lại bắt tôi?"
Tôi hỏi.
"Anh tự mình biết."
Mạnh Thanh Thanh nói.
"Tôi không biết."
Tôi nói.
"Anh cưỡng gian tôi."
Mạnh Thanh Thanh mặt không chút thay đổi nói.
"Cưỡng gian? Quán bar có thể chứng minh là cô tự nguyện, tôi nhiều nhất là chơi gái..."
Tôi buông tay nói.
"Anh!"
Mạnh Thanh Thanh giận quá mức, nói:
"Điều này không quan trọng, tôi nói chính anh là được! Đưa anh vào ngục, chỉ cần tôi muốn như vậy là đủ rồi!"
"Đúng là tiểu nha đầu..."
Tôi tự nhủ. Xem ra quả thật là đúng là thiên kim tiểu thư của gia đình giàu có, nói chuyện đều kiêu ngạo như vậy.
"Anh nói gì?"
Mạnh Thanh Thanh nghe được của tôi nói thầm.
"Không có gì. Tôi nó cô rất xinh đẹp."
Tôi nói.
"Bổn tiểu thư lớn lên đã xinh đẹp, không cần anh phải nói!"
Mạnh Thanh Thanh hừ một tiếng nói:
"Tôi sẽ không bỏ qua cho anh, chúng ta cứ chờ xem!"
Nói xong mở chiếc Ferrari, chui vào xe.
Tôi có chút buồn cười, có ý gì? Tuyên chiến với tôi sao? Đang suy nghĩ, chiếc Ferrari quay đầu một cái, hướng về phía tôi mà lao tới.
Tôi không tin, cô nàng này lại độc ác như vậy sao? Muốn giết người diệt khẩu ư?. Tôi nhảy lên tránh được.
"Thân thủ không tệ!"
Mạnh Thanh Thanh ngừng xe lại, nhìn tôi một cái, nói.
"Không muốn làm cho cô còn trẻ tuổi như vậy mà đã phải thủ tiết."
Tôi nói.
"Hừ! Mồm chó không mọc được ngà voi."
Nói xong, Mạnh Thanh Thanh nhấn chân ga một cái, chiếc Ferrari lao vụt đi.