Chương 297: Nữ Nhân Của Tư Đồ Lượng?


"Em đừng hối hận!"

Tư Đồ Lượng ở phía sau gầm thét:

"Có ngày em cũng quỳ xuống van xin tôi đó!"

Vu Đình bỗng nhiên đi chậm lại, nhưng mà nàng không dừng lại. Sau khi đi ra ngoài cửa, vẫy taxi.

"Đã làm cậu khó xử rồi, mau trở về đi."

Tôi thấy mục đích của mình đã đạt được, không muốn làm nàng quá khó xử.

"Không!"

Vu Đình quật cường nói:

"Tại sao cậu lại ngu như vậy, hắn biết võ công đó !"

"Võ công? Không phải chỉ có trên TV thôi hay sao ?"

Tôi cố ý nói.

"Ai, tớ vốn cũng không tin, nhưng cậu nhìn xem, tớ có thể ôm cậu đây này!"

Vu Đình nói.

Lúc này tôi mới ý thức được mình bị người ta ôm, nên tôi vội vàng bảo nàng đặt tôi xuống.

Vu Đình đón một chiếc xe taxi, báo địa chỉ, chiếc xe phóng vút đi.

Xe chạy tới trước một căn nhà của một tiểu khu, Vu Đình muốn tiếp tục ôm tôi, tôi vội vàng nói:

"Tớ còn có thể đi được!"

Bởi vậy, Vu Đình nguyện làm người đỡ tôi, tôi thoáng chốc đã nhớ lại tình cảnh thời cấp 2.

Tôi không phải không thừa nhận là con người của tôi rất hoa tâm, mới có được Triệu Nhan Nghiên, lại tính dụ dỗ người con gái khác. Nhưng mà Tư Đồ Lượng thật sự quá kém cỏi, sao tôi lại có thể để cho mỹ nữ chịu khổ với hắn được.

Vu Đình mở khóa cửa, sau đó đặt tôi trên salon, đi rót nước cho tôi.

Tôi cẩn thận đánh giá căn nhà này một chút, các tầng bên trên đều cùng một kiểu dáng, được trang hoàng khá lộng lẫy, xem ra mấy năm gần đây Vu Đình sống tương đối tốt.

Sau khi Vu Đình rót cho tôi một cốc nước, liền đi lên lầu.

Tôi bắt đầu nhìn kỹ căn nhà này, kiểu dáng cũng như một căn nhà ở Tân Giang, chỉ là diện tích lớn hơn nhiều, đồ dùng cũng là loại đắt tiền, ngay cả TV cũng là loại LCD mà Tập đoàn Ánh Rạng Đông mới cho ra mắt năm nay.

Tuy rằng không thuê người làm, nhưng cũng chứng tỏ cha nàng sống ở đây rất tốt. Không biết cha nàng và Tư Đồ gia đứng sau Đại Hưng bang có quan hệ gì.

Ở trên bàn trà trong phòng khách, còn để mấy tấm hình của các minh tinh, vẫn giống như trong ký ức của tôi trước kia, nhưng mà hiện giờ chắc các minh tinh này cũng đã lớn tuổi hết rồi.

Một lát sau, Vu Đình từ trên lầu đi xuống, trên người đã thay một bộ đồ ngủ kiểu phim hoạt hình, trên tay còn cầm một bộ đồ nam.

"Cậu đi thay đi, vốn cái này là mua cho cha tớ, nhưng ông ấy vẫn chưa mặc lần nào."

Vu Đình đặt đồ ngủ vào trong tay của tôi.

Tôi nhìn y phục trên người một chút, quả thực là đã nhàu nát, xộc xệch vô cùng, nhưng ở nhà một cô gái mà thay đồ ngủ, quả thực là không hợp chút nào.

Vu Đình thấy tôi cầm đồ ngủ sững sờ, phất phất tay chỉ vào hòm thuốc nhỏ nói:

"Mau đi, rồi quay lại đây tớ bôi thuốc cho cậu."

Tôi nghe thấy Vu Đình nói như vậy, thì cảm thấy không khí trong chúng tôi có chút mập mờ:

"Tớ tự mình làm được..."

Hôm nay chúng tôi đã không còn là thiếu niên cấp 2 không hiểu chuyện, tôi lại nhớ lại tình cảnh mà Vu Đình bôi thuốc cho tiểu đệ đệ của tôi.

Vu Đình dường như cũng nghĩ tới điều gì đó, khuôn mặt đỏ lên, nhìn về phía hạ thân tôi. Không khí trong phòng lập tức trở nên quái dị tới cực điểm.

"Khụ!"

Tôi ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự lúng túng nói:

"Tớ bây giờ không sao cả, quần áo cũng không cần thay, giờ tớ vào phòng tắm rửa mặt, sau đó tự mình bôi thuốc."

Nói xong, tôi cầm lấy hòm thuốc từ trong tay Vu Đình, đi vào trong phòng tắm.

Trong phòng tắm, tôi dùng nước lạnh vuốt lại mái tóc của mình. Tôi hít sâu một hơi, đặt cái hòm thuốc sang một bên.

Tôi suy nghĩ xem mình đang làm gì, lấy thái độ tình cảm của Vu Đình đối với mình, thì phương thức của tôi quả thực là có chút xấu xa.

Nếu như tiếp tục như thế này, thảo nào tôi với nàng cũng tình cũ không rủ cũng tới. Tôi mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng mà trong trái tim tôi, nàng vẫn còn một vị trí, hôm nay chỉ cần bùng lên thì không còn cách nào ức chế được nữa.

Vì đã diễn kịch thì phải diễn tới cùng, tôi mở hòm thuốc, bôi lên vài vết, sau đó tiện tay cầm quần áo cởi ra ném vào thùng rác.

Ra khỏi phòng, tôi thấy Vu Đình đang ôm chân ngồi trên ghế sa *** xem ti vi, thấy tôi tới, nàng cuống quýt cầm điều khiển tắt TV đi. Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ lên, nói:

"Cậu…sao cậu lại đi ra nhanh như vậy..."

Tôi thấy Vu Đình bối rối thì có chút kỳ quái, nha đầu này tại sao lại như vậy?

Vu Đình muốn che dấu sự bối rối trong lòng mình, nên lắp bắp nói:

"Không có gì..chỉ là xem chương trình của trẻ em!"

Chương trình của trẻ em? Đây là cái gì? Tôi có chút ngạc nhiên, thừa dịp Vu Đình chưa chuẩn bị, tôi cầm lấy cái điều khiển bật TV lên.

Nhất thời trong TV truyền đến thanh âm rên rỉ của người con gái, tôi nghe vậy thì sợ hết hồn, định thần nhìn lại, hóa ra trong TV lại là phim SEX!

"Đây... Đây là chương trình cho trẻ em?"

Tôi có chút trợn mắt há mồm, Vu Đình trong thuần khiết như vậy, sao lại xem loại phim này cơ chứ?

Vu Đình thấy hành động của nàng bị tôi phát hiện, nhất thời mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, giống như một trái hồng chín mọng.

Tôi còn đang buồn bực, thì lại thấy ánh mắt mê hoặc của Vu Đình. Nàng đang ngẩn ngơ nhìn tôi, cũng không đợi tôi phản ứng, đôi môi nóng bỏng của nàng đã ập tới

Hành động đột ngột của Vu Đình làm tôi ứng phó không kịp, chỉ cảm thấy thân thể đẫy đà trong chiếc áo ngủ của nàng đã nằm gọn trong lòng của tôi, cái đầu lưỡi mềm mại đang luồn tới, lúc này có muốn cự tuyệt cũng không dễ.

Dục vọng của tôi thoáng cái đã bùng lên, mãnh liệt đáp lại nụ hôn của nàng. Vu Đình dán chặt vào người của tôi, tôi có thể cảm nhận được, bộ ngực ngạo nghễ của nàng đã rúc vào người tôi.

Bởi vì gần đây tôi chưa từng thân mật với ai, với lại TV còn chưa tắt, âm thanh rên rỉ vang lên, làm dục vọng bùng lên như cung đàn. Tôi đang muốn tiến thêm, thì lại cảm thấy bàn tay nhỏ bé của Vu Đình đang tiến tới phía dưới của tôi, nàng đang cố gắng cởi thắt lưng của tôi. Chỉ nghe "Ba" một tiếng, thắt lưng của tôi đã được mở ra.

Bàn tay nhỏ bé mềm mại của Vu Đình chộp vào tiểu đệ đệ của toi...

Nhìn động tác của nha đầu này thành thạo như vậy, trong lòng tôi lạnh ngắt. Nàng có phải là thường xuyên làm chuyện này với Tư Đồ Lượng hay không? Tại sao động tác lại không chút vấp váp nào?. Chẳng lẽ nàng là nữ nhân của Tư Đồ Lượng?

Nhưng cái ý nghĩ này đã bị dục hỏa bùng lên ngăn chặn. Cho nên tôi không chút do dự đưa tay cởi áo Vu Đình, một bộ ngực đầy đặn lập tức nhảy ra ngoài, tôi hung hăng vuốt ve nó.

Cái tay còn lại của tôi luồn vào trong quần của nàng, xem ra nàng đã chuẩn bị, nên không mặc quần nhỏ, mật ngọt tràn lan.

Vu Đình cũng không nhàn rỗi, nàng cởi quần áo cho tôi, chỗ nào không cởi được thì trực tiếp xé, tôi cười khổ, nữ nhân trong lúc này quả thực là điên cuồng.

Hai thân thể trần như nhộng dán vào nhau, chúng tôi không ngừng vuốt ve thân thể cho nhau. Nhân cơ hội này tôi thưởng thức mật ngọt của nàng, hơn nữa lại còn có mùi hương nhàn nhạt, lúc này tôi mới yên lòng, bởi vì tôi sợ tên Tư Đồ Lượng kia bị bệnh truyền nhiễm?.

Vu Đình không phát hiện ý nghĩ của tôi, vẫn đang cuồng nhiệt ôm tôi, hôn tôi rối rít, tôi không nhịn được nữa đẩy nàng nằm ra ghế, bắt vào tiến quân vào cổng thành...

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #297