"Không, Lưu Tổng, anh không biết đâu! Anh cứ để tôi nói hết đã, nếu không trong lòng tôi không thoải mái!"
Từ Khánh Vĩ chậm rãi nói ra một câu làm tôi vô cùng kinh ngạc:
"Người mà Triệu Nhan Nghiên nắm đó thích chính là anh!"
Trong lòng của tôi đột nhiên run lên, vốn chén rượu đang cầm trong tay đột nhiên rơi vỡ nát bấy, rượu chảy cả lên người mà tôi cũng không biết.
Người bán hàng muốn chạy tới dọn, bị Từ Khánh Vĩ ngăn cản, rút mấy trăm đồng từ trong ví ra nói:
"Ông đi xuống trước."
Lúc này, tôi hoàn toàn lâm vào trầm tư suy nghĩ.
Tôi vẫn cho rằng Triệu Nhan Nghiên kiếp trước thích Từ Khánh Vĩ, nhưng lại không nghĩ tới trong đó còn có ẩn tình khác. Lúc này, tôi mới hiểu những lời Triệu Nhan Nghiên nói với tôi khi bị tai nạn là sự thực?
Lúc đó vì tôi cứ im lặng, nên Triệu Nhan Nghiên mới quyết định lấy Từ Khánh Vĩ?
"Thật ra thì, lúc ấy tôi cũng là có tư tâm, tôi từ khi học đại học đã bắt đầu thầm mến Triệu Nhan Nghiên, lời nói đùa lúc đó của tôi lại hóa thành sự thực, tôi có thể... Lưu Tổng, tôi thật xin lỗi ngài! Ngày đó, khi ngài xảy ra chuyện, Triệu Nhan Nghiên không chịu được đả kích mà tự sát. Sau này, tôi càng nghĩ lại càng cảm thấy có lỗi với ngài, tôi là do một tay ngài dựng lên, là ngài cho tôi cơ hội, biến tôi từ một người nhân viên bình thường, lên vị trí phó tổng giám đốc, nhưng tôi lại làm như thế với ngài! Nhưng mà tôi thật sự là rất yêu Triệu Nhan Nghiên, không biết lúc đó, quả thần sui khiến thế nào mà tôi lại..."
Từ Khánh Vĩ có chút thống khổ nói.
"Quyên đi, chuyện đã qua lâu lắm rồi." Tôi thở phào nhẹ nhõm, bình phục tâm tình nói: "Vậy thì tại sao cậu lại trọng sinh?"
"Tôi cũng không biết, lúc đầu tôi rất hối hận, cảm thấy nếu tiếp tục sống trên thế giới thì thực có lỗi với ngài và Triệu Nhan Nghiên, mấy năm dày vò suy nghĩ, tôi bèn uống thuốc ngủ tự tử, kết quả khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đã trở lại thời đại học..." Từ Khánh Vĩ lắc đầu nói: "Không nghĩ tới Lưu Tổng ngài cũng trọng sinh... Tôi... Tôi còn đang dự tính, trước khi ngài xuất hiện thì có được Triệu Nhan Nghiên, không nghĩ tới ngài đã..."
Tôi cả người đổ mồ hôi lạnh, tiểu tử này đúng là không thua kém gì tôi. Nếu không phải tôi quấn lấy Triệu Nhan Nghiên, thì đã bị hắn chiếm trước rồi!
"Tôi hiểu tâm tình của cậu..nhưng mà tôi hi vọng là..."
Tôi còn chưa nói hết, đã bị Từ Khánh Vĩ cắt ngang:
"Lưu Tổng, ngài đừng nói gì nữa, tôi biết phải làm như thế nào! Tôi sẽ không quấy rầy ngài cùng Triệu Nhan Nghiên nữa. Sau ngày hôm nay, tôi sẽ chôn sâu tình cảm của mình ở đáy lòng! Ngài cùng Triệu Nhan Nghiên ở chung một chỗ, tôi không có chút nào ghen tỵ, bởi vì nàng vốn là của ngài!"
Tôi có ngàn vạn lần cũng không nghĩ tới, Từ Khánh Vĩ lại trọng sinh. Diêm Vương lão ca rốt cuộc đang làm gì vậy, sao có thể cho nhiều người trọng sinh như thế?
"Nói cho tôi nghe một chút chuyện của ngài với Triệu Nhan Nghiên đi?"
Từ Khánh Vĩ uống cạn chén rượu trong tay, thoải mái nói, lúc này hắn đúng là đã buông lỏng được tâm tình.
Cho nên, tôi chậm rãi đem chuyện của mình từ lúc quen biết Triệu Nhan Nghiên tới lúc yêu nhau. Cho đến lúc Triệu Nhan Nghiên bị tai nạn nói lại một lần. Nghe thấy vậy, Từ Khánh Vĩ trợn mắt há mồm, nhỏ giọng nói:
"Lưu Tổng ngài không hổ tấm gương của tôi, chuyện như vậy cũng có thể xảy ra ư!"
"Đúng rồi, cậu đừng có ghen tỵ, đúng rồi..."
Tôi bỗng nhiên nghĩ tới chuyện mà Triệu Quân Sinh nhắc tới hai ngày trước, liền hỏi:
"Cậu trọng sinh được bao lâu rồi?"
"Hơn một tháng rồi, sao vậy?"
Từ Khánh Vĩ sửng sốt nói.
"Cậu có dùng kiến thức của tương lai làm gì không?"
Tôi tiếp tục hỏi.
"A? Lưu Tổng, tôi…tôi dùng kiến thức của mình lập ra một hệ thống... Ngài cũng biết rồi rồi ư?"
Từ Khánh Vĩ ngại ngùng nói.
"Tập đoàn vĩ nhân là của cậu?"
Quả nhiên là tiểu tử này làm ra!
"Đúng, nhưng không lạc quan mấy, thế giới này khác hẳn với trước kia, có một Tập đoàn Ánh Rạng Đông không hiểu từ đâu chui ra nữa!" Từ Khánh Vĩ gật đầu nói.
"Tổng giám đốc của Tập đoàn Ánh Rạng Đông là cha của Triệu Nhan Nghiên."
Tôi cũng không có gì phải giấu diếm.
"Cha của Triệu Nhan Nghiên?"
Từ Khánh Vĩ có thâm ý khác nhìn tôi một cái. Từ Khánh Vĩ đầu óc không kém, nếu không kiếp trước tôi sẽ không coi trọng hắn tới vậy. Hắn lập tức suy nghĩ tới mối quan hệ này, cho nên cười nói:
"Ha hả. Hiểu rồi. Lưu Tổng ngài an bài cho tôi làm phó tổng đi, tập đoàn vĩ nhân cũng chuyển qua bên đó!"
"Tình huống hiện giờ đã khác trước, phó Tổng thì cũng được, nhưng nếu cậu vẫn trung tâm, thì tôi có thể an bài cho cậu làm việc khác!"
Năng lực của Từ Khánh Vĩ tôi hoàn toàn yên tâm, để hắn độc chiếm một phương chắc chắn là sẽ không có vấn đề gì.
"Thật ra thì một khắc trước tôi đã từ bỏ, mà có tiếp tục cũng không có hi vọng gì!"
Từ Khánh Vĩ nói.
"Tốt, vậy thì chuyện của tập đoàn vĩ nhân sẽ nói sau, cái này chỉ cần tôi nói với chú Triệu là được. Nói thật, những kỹ thuật kiếp trước mà chúng ta có được, hiện tại tôi đã không coi vào đâu cả, Tập đoàn Đông Á cậu có biết không?"
Tôi khoát tay áo hỏi.
"Chẳng lẽ?"
Từ Khánh Vĩ mơ hồ suy đoán ra cái gì đó.
"Đúng vậy, nó cũng là của tôi!"
Tôi trực tiếp nói:
"Kỹ thuật mà tôi nắm giữ không chỉ có những thứ này!"
Từ Khánh Vĩ đối với vẫn có thể coi là trung thành, chuyện hắn tự sát đã chứng minh điều này. Về phần tình cảm của hắn đối với Triệu Nhan Nghiên, thì người trẻ tuổi ai mà chẳng có, nếu hắn đã quyết định, thì không cần phải suy nghĩ gì về điều này.
Từ Khánh Vĩ vô cùng kinh ngạc nói:
"Lưu Tổng, sao ngài lại nói với tôi nhiều như vậy..."
"Khánh Vĩ, trong lòng cậu thế nào, tôi hiểu, bỏ quan chuyện của Triệu Nhan Nghiên, chúng ta vẫn giống như kiếp trước, không phân trên dưới, vẫn là bạn bè!"
Tôi nói.
"Cám ơn ngài, Lưu Tổng!"
Từ Khánh Vĩ kích động nói. Hắn không nghĩ tới tôi lại nói như vậy.
"Được rồi, đứng nói lời khách sáo, nếu như Triệu Nhan Nghiên không thấy tôi trở về, nàng lại tức giận đó!" Tôi nhún vai nói.
"Lưu Tổng cũng là người bị vợ quản hay sao?"
Từ Khánh Vĩ cười nói.
Tôi cười một tiếng không có trả lời, tôi chỉ quá yêu thương nàng mà thôi, cái cảm giác sống chết mới có nhau làm cho tôi càng thêm quý trọng.
Sau khi tôi trở lại trường, thì tiết đầu vẫn chưa kết thúc, tôi nhìn thời gian, còn nửa giờ nữa, nên tôi quyết định không đi vào, đứng ở hành lang, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị nhắn tin cho Triệu Nhan Nghiên.
"A? Cậu sao lại ở đây!"
Một thanh âm thanh thúy và quen thuộc vang lên bên cạnh tôi.