Nói xong, nàng vội vàng cúi đầu ăn. Tôi biết nha đầu này xấu hổ, cho nên cũng không hỏi tới, cao hứng bắt đầu ăn. Có thể do vì tâm tình tốt, tất cả các món ăn đều được ăn sạch sẽ, Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi rồi nói:
"Quả nhiên là heo!"
"Heo thì sao, nếu anh là heo, thì em là heo cái!"
Tôi bất mãn lau miệng nói.
"Anh thật đáng ghét, tôi không để ý tới anh nữa!"
Triệu Nhan Nghiên không nghĩ tới chính mình lại có thể đào cho mình một cái hố to, cả giận nói.
"Ha hả, sao vậy, giận anh rồi hay sao?"
Tôi cười nói.
"Hừ!"
Triệu Nhan Nghiên xoay đầu sang một bên.
"Em làm như vậy, sẽ làm cho anh hiểu lầm, là em muốn anh hôn em..." Tôi làm bộ hôn tới khuôn mặt của nàng.
Không nghĩ tới Triệu Nhan Nghiên lại không phản kháng, mà nhắm hai mắt lại, khẩn trương ngồi im.
Hắc hắc, đây là một cơ hội tốt, nếu tôi không tranh thủ, thì đúng là người ngu!
"Tiên sinh, đây là trái cây của bổn tiệm, ngài cứ chậm chậm thưởng thức!"
Đúng lúc tôi chuẩn bị hôn Triệu Nhan Nghiên, thì một thanh âm đã phá ngang, tôi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là nhân viên phục vụ của nhà hàng.
Không có cách nào khác, tôi chỉ đành dừng hành động của mình, lúng túng nói:
"A, tốt, cám ơn, phiền cô tính tiền."
Triệu Nhan Nghiên bị dọa cho sợ hết hồn, khẩn trương nhìn tôi, trên mặt ửng hồng.
Ăn qua mấy miếng trái cây, tôi cầm tay Triệu Nhan Nghiên ra khỏi quán cơm.
"Mới vừa rồi..."
Lên xe. Tôi với Triệu Nhan Nghiên đồng thời nói.
"Anh nói trước đi..."
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Vậy thì em nói trước đi."
Tôi vừa nói, khởi động xe.
"Mới vừa rồi... Anh không có làm gì chứ... Ý của tôi là người bán hàng không có thấy gì hay sao..."
Triệu Nhan Nghiên đỏ mặt hỏi.
"Không có, anh đâu có làm gì, lúc nãy có chuyện gì?"
Tôi làm ra vẻ không biết hỏi, dù sao lúc nãy Triệu Nhan Nghiên nhắm mắt lại, nên cũng không biết tôi định làm gì.
"A!"
Triệu Nhan Nghiên cắn môi, ai oán nhìn tôi, trong lòng tức điên lên, chính mình thật vất vả mới quyết định nhắm mắt lại. Kết quả người này lại không hiểu tâm ý của mình!
"Lúc nãy anh muốn nói gì?"
Triệu Nhan Nghiên lúng túng, tức giận hỏi.
"A, anh muốn hỏi tại sao trong nhà hàng, em lại nhắm mắt lại?"
Tôi nghiêm túc hỏi.
Lưu Lỗi! Tôi muốn giết anh! Triệu Nhan Nghiên đúng là bị tức chết, trong lòng hung hăng mắng thầm. Nhưng mà ngoài mặt lại nói:
"Không có gì, chỉ có chút mệt mỏi mà thôi..."
A, vậy thì em nhắm mắt lại nghỉ ngơi một lát. Khi tới trường, anh sẽ gọi em!" T
ôi nói.
"Được."
Triệu Nhan Nghiên khuôn muốn ngủ. Nhưng mà người ta đã nói như vậy, chỉ đành phải nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.
Nhưng mà ngay sao đó, Triệu Nhan Nghiên cảm giác được có cái gì đó không đúng, nàng cảm giác như xe đã dứng lại! Vừa mới bắt đầu, nàng còn tưởng đang chờ đèn đỏ, nhưng mà chờ hồi lâu cũng không thấy động tĩnh gì.
Cho nên vội vàng mở mắt, thì nhìn thấy xe đã dừng ven đường, mà có một khuôn mặt ở phía trước hắc hắc cười nhìn mình
"Anh muốn làm gì!" Triệu Nhan Nghiên khẩn trương nhìn tôi nói.
"Không muốn làm gì cả, bỗng nhiên anh hiểu ý của em, nên dừng xe lại, định làm nốt chuyện chưa làm xong!"
Vừa nói tiền cúi đầu nhắm cái môi của nàng hôn tới.
"Anh thật đánh ghét!"
Triệu Nhan Nghiên trong lòng vừa tức vừa thẹn thùng, mang mấy phần vui sướng. Hóa ra gã này lừa mình, đúng là mắc cỡ chết rồi.
Triệu Nhan Nghiên vùng vẫy hai cái, nhưng lại tiếp tục nhắm hai mắt. Lần này do là đang ở trong xe, lên tôi lớn mật, trực tiếp hôn lên cái môi của nàng.
Triệu Nhan Nghiên lúc đầu thì còn mím chặt hàm răng. Nhưng mà do thế tiến công của tôi, cái miệng dần mở ra, hai cái lưỡi đinh hương quấn lại với nhau...
Nụ hôn này kéo dài tới khi chúng tôi không thở nổi mới xong, Triệu Nhan Nghiên thở hổn hển, ánh mắt mê ly nhìn tôi, hồi lâu mới phục hồi tinh thần nhìn tôi nói:
"Anh…anh không phải nói chỉ muốn hôn mặt thôi hay sao..."
"Đó là trong nhà hàng, giờ không có người ngoài, đương nhiên phải hôn môi rồi!"
Tôi cười nói.
"Gia hỏa chán ghét, chiếm tiện nghi của người ta còn cười!"
Triệu Nhan Nghiên véo tôi một chút nói.
"Mưu sát chồng rồi!"
Tôi la lên nói:
"Nhìn xem anh thu thập em thế nào!" Vừa nói tôi lại tiếp tục hôn.
Qua thật lâu. Triệu Nhan Nghiên mới đẩy ra tôi nói: "Được rồi, cái tên bại hoại này, mau trở về trường học đi, buổi chiều còn có bài kiểm tra đó!"
Lúc này tôi mới lưu luyến buông Triệu Nhan Nghiên ra, khởi động xe hơi.
Cùng vì nụ hôn, lên giờ này tôi mới cùng Triệu Nhan Nghiên hàn huyên thân mật.
"Anh nói anh cũng là người Tùng Giang?"
Triệu Nhan Nghiên hỏi.
"Đúng vậy, Anh đã nói với em rồi, hai chúng ta thời học cấp 3 ngồi cùng bàn mà!"
Tôi gật đầu nói.
"Ngất, đã như vậy rồi, mà anh còn gạt em!"
Triệu Nhan Nghiên liếc tôi một cái nói:
"Hiện giờ anh còn cần thêu dệt chuyện xưa nữa hay sao."
"Anh cũng ngất, anh đâu có thêu dệt!"
Tôi nói:
"Em còn nhớ Quách Khánh hay không?"
"Quách Khánh, em nhớ, anh cũng biết hắn?"
Triệu Nhan Nghiên kỳ quái hỏi.
"..."
Xem ra đúng là không còn cách nào cả, nhưng kết quả hiện giờ đã làm tôi thỏa mãn rồi.
Tôi muốn lấy chứng cớ ra cho Triệu Nhan Nghiên xem, nhưng mà thời điểm tôi với Triệu Nhan Nghiên cùng học cấp 3, lại không chụp chung một tấm ảnh nào.
Từng có mấy lần Triệu Nhan Nghiên kéo tôi đi theo nàng định chụp ảnh, nhưng tôi cảm thấy nhàm chán không đồng ý, giờ thì hối hận cũng không kịp.
Lúc về tới trường học, Tôn Tứ Khổng liền báo một tin tốt, đã thành công nghiên cứu chế tạo ra hệ thống động lực dùng nước.
Sau khi tôi nhận được tin tức này thì vui mừng vạn phần, đây quả thực là một tiến bộ vượt thời đại, là dấu hiệu cho loài người chuẩn bị bước vào thời kỳ mới.
Tôi bảo Tôn Tứ Khổng tiếp tục nghiên cứu, tôi sẽ tranh thủ thời gian tới.
Buổi chiều, tôi nói với Triệu Nhan Nghiên là tôi có chuyện gấp cần rời đi, Triệu Nhan Nghiên mới cùng tôi lâm vào bể tình, đương nhiên có chút lưu luyến không rời. Nhưng mà nàng vẫn nhìn tôi nói:
"Anh có chuyện phải đi hay sao, chỉ không cần bặt vô âm tín như lần trước là được rồi! Em biết hiện giờ anh yêu em, sủng ái em, nhưng em cũng biết có rất nhiều người vì em mà làm phiền anh, cho nên nếu anh có chuyện gì,thì cứ gọi điện thoại cho em là được rồi."
Xem ra trải qua nụ hôn nóng bỏng trên xe, quan hệ của tôi với Triệu Nhan Nghiên đã được xác định. Điều này cũng giải quyết xong một tâm sự của tôi, giúp tôi yên tâm phát triển sự nghiệp.