Chương 249: Phiền Não Về Tập Đoàn Ánh Rạng ...


Thấy Vu Đình không có chuyện gì nữa, tôi trở về hang ngũ của lớp. Thế nhưng cái cuộc mít tinh động viên này không thể nào tiếp tục được nữa, nhà trường đành phải tuyên bố giải tán.

“Lão Tam…Không, Lão Đại, anh vừa mới đi làm gì vậy?”

Hoàng Văn Tĩnh thấy tôi đột nhiên rời đi, kỳ lạ hỏi. Vì mọi người đã giao ước, từ nay gọi tôi là lão Đại cho nên khi Hoàng Văn Tĩnh thuận miệng kêu lên “Lão Tam” thì sau đó lập tức đổi cách xưng hô.

“Không có chuyện gì, có một nữ sinh bị té xỉu, là bạn học cấp 2 của tôi.” Tôi nói.

“Ối trời? Lão Đại, buổi sang tại căng tin, em rất đồng tình với anh, vì khi đó nghĩ người này là người yêu của anh, nhưng bây giờ anh đã có lão bà, hơn nữa lại là một hoa khôi của trường, thì tại sao lại còn mơ mộng tới nữ sinh khác?”

Ngay cả Âu Dương Thiên Tề cũng gọi tôi là lão Đại.

Ôm ảo tưởng đối với nữ sinh khác ư? Chuyện tình cảm? Trước khi tôi sống lại, có thể tôi sẽ khẳng định: Đúng vậy, tôi chỉ có tình cảm duy nhất đối với một người!

Nhưng mà bây giờ….Ngay cả bản thân tôi cũng không tin nổi lời này nữa rồi.

Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi, Tô Dĩnh Tư, Diệp Tiêu Tiêu, ngay cả Hạ Nhu toi vẫn nhớ mãi không quên, hôm nay lại thêm một nàng Vu Đình.

Tôi không rõ tại sao tôi lại biến thành như vậy, có lẽ bởi vì tôi chết qua một lần, đối với chuyện này hay bất cứ vấn đề nào khác…tóm lại, tôi cũng không thể nào vô tư nói tôi chỉ có tình cảm duy nhất với một người.

“ối trời ơi, hai người các anh nói linh tinh cái gì vậy? lão Đại là người anh minh thần võ, sao có thể chỉ có một bạn gái, nếu là hai thì càng tốt chứ sao, cũng không uổng chúng ta sung bái lão Đại như vậy!”

Sở Cao thấy sắc mặt tôi có chút lúng túng vội vàng nói.

Âu Dương Thiên Tề nghĩ thấy cũng đúng, nam tử nào làm đại sự mà không có tam thê tứ thiếp chứ! Mặc dù xã hội bây giờ là chế độ một vợ một chồng, nhưng đây chẳng qua chỉ là phương châm đối với người bình thường mà thôi! Đàn ông có tiền, có địa vị từ trước tới nay chưa có ai mà không như vậy!

Mọi người cũng đừng có phân biệt nước Trung Quốc hay nước ngoài, cũng đừng nói cái gì mà nam nữ bình đẳng, mọi người không thể không thừa nhận rằng 90% những nhân vật lớn trên thế giới này đều là đàn ông! Nói cách khác, nam giới mới là người lãnh đạo xã hội. Ngay cả cha của mình là Âu Dương Hải, cũng có ba bà vợ, mình chính là con bà hai, minh phải gọi hai bà mẹ còn lại là mẹ cả và mẹ ba!

Nghĩ tới những thứ này, Âu Dương Thiên Tề cũng thấy bình thường trở lại, hắn đã sớm nhìn ra Lưu Lỗi không phải người bình thường, nếu như sau này kéo hắn về phía mình chắc chắn cũng sẽ trở thành người một nhà trong gia tộc mình, do vậy về cơ bản không cần bận tâm những quy tắc đời thường kia, cho nên nói:

“ Không sai, Sở Cao nói đúng, lão Đại, nếu anh thích thì cứ theo đuổi đi, huynh đệ chúng ta sẽ giúp anh giấu kín với đại tẩu!”

Âu Dương Thiên Tề vỗ ngực bảo đảm nói.

Tôi nghe xong, không kìm được cười, giấu diếm Triệu Nhan Nghiên? Chỉ sợ sau này khi nàng biết lại không hề phản đối! mấu chốt vấn đề là, Vu Đình còn có tình cảm với tôi không? Tình cảm hiện tại của tôi đối với Vu Đình là loại tình cảm gì?

Bởi từ năm xưa, tôi thậm chí đã quên mất mình có một mối tình đầu như vậy, nhưng không hiểu tại sao khi tôi gặp nàng, trong long tôi vẫn không thể tránh khỏi nổi lên sự rung động mạnh mẽ! Đúng vậy, bất luận là ai đối với mối tình đầu của mình, cũng sẽ không khống chế được cảm xúc! Tôi cũng không phải là ngoại lệ.

Nhưng mà tình huống bây giờ, Vu Đình trong trí nhớ tôi là một cô bé ba mươi mấy năm về trước, mặc dù lúc đó tôi không nói thực với nàng tình cảm của mình, nhưng hiện tại ngay cả chính bản thân tôi cũng không rõ tình cảm này là như thế nào!

Điều duy nhất đáng mừng chính là, sau khi sống lại ba năm nay, tôi đã hoàn toàn thích ứng với độ tuổi của mình, cho dù là tâm lý hay tư tưởng, tôi đã từ từ đón nhận rằng tuổi thực của tôi bây giờ là mười chin tuổi.

Cho nên khi tôi nhớ lại Vu Đình lúc đó, tôi biết, tôi đang sống với chỗ sâu kín trong nội tâm của mình, còn giữ lại một chút tình cảm tốt đẹp với nàng! Chuyện phát sinh ở cái tuổi đó, tôi không biết rõ đó có phải là tình yêu hay không!

Ít nhất tôi biết khi đó nàng thích tôi, và tôi cũng thích nàng! Nhưng chúng tôi không người nào chịu nói ra cả! Có thể đây chính là điều mà mọi người thường nói về sự mông lung của mối tình đầu hay sao!

Tôi lắc đầu, ngượng cười một cái. Chuyện cho tới bây giờ, chỉ có thể đi một bước, tính một bước.

Tôi lấy điện thoại di động ra, gửi một tin nhắn cho cả Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi, hẹn các nàng buổi trưa gặp mặt ở cổng trường học, cùng nhau ăn cơm trưa. Rồi cùng bọn Âu Dương Thiên Tề đi về phòng.

“Lão Đại, ở cổng trường của chúng ta có một quán internet, mới mở, chúng ta đi chơi chứ?”

Hoàng Văn Tĩnh đề nghị.

Tôi sửng sốt, quán Internet? Đúng vậy, ở kiếp trước Internet có từ năm 97-98 nhưng nó vẫn chưa thông dụng, mãi từ năm 99 trở đi, mới mọc lên như mưa ở đại học Thanh Hoa.

Mặc dù mấy năm nay ở Tân Giang tôi đã sớm tiếp xúc với Internet rồi, sau đó Tập đoàn Ánh Rạng Động cũng được hỗ trợ Internet một cách toàn diện, nhưng mà cái thời này, sinh viên đại học cũng rất ít người biết đến cái này. Tiểu tử Hoàng Văn Tĩnh này lại còn biết Internet, xem ra hắn cũng là một người có khiếu về nghiên cứu máy tính.

Không ngoài dự đoán của tôi, Âu Dương Thiên Tề lập tức tỏ vẻ đồng ý:

“Vừa lúc tôi cũng có thời gian lên mạng, đi kiểm tra mấy cái Mail”

Sở Cao lại nói:

“Em cũng đã lâu không có chơi trò Stars rồi,đúng rồi, lão Đại, anh có chơi Stars không?”

Tôi ngất mất, không hổ là khoa máy tính, ngay cả Stars đều chơi giỏi.

Chỉ có điều Stars….Kiếp trước, lúc đó tôi đi học, trò Stars hiện lên trong đầu như có một dòng điện chạy trong lên não vậy.

“Biết một chút!”

Tôi nói.

“Thật tốt quá, lão Đại, em đang lo không có ai đấu với em, hai ta tỷ thí một chút nhé!”

Sở Cao vui vẻ nói.

Chúng tôi đi tới cổng trường, cách đó không xa thì Hoàng Văn Tĩnh nhìn rõ và đọc to mấy chứ đặc biệt “Quán Internet Phi Ngư”.

Nếu như tôi nhớ không lầm, cửa hàng Internet Phi Ngư trong mấy năm về sau càng ngày càng lớn, trở thành đầu lĩnh về internet của cả thủ đô.

Nếu như bây giờ tôi lựa chọn lĩnh vực để gây dựng sự nghiệp, thì Internet cũng là một lựa chọn không tệ. Cái nghề này có thể nói là mang tới một món lời kếch sù, giá một giờ là năm đồng, chưa tới nửa năm là có thể thu hồi được số tiền đầu tư.

Bốn người chúng tôi nộp tiền giờ chơi, chọn mấy cái máy tính, rồi ngồi xuống. Vốn tôi muốn bỏ tiền trả nhưng Sở cao đã đoạt trước, xem ra trong phòng tôi ai cũng là người có tiền. Sở Cao vừa lấy ví tiền ra thì tôi thấy trong đó có ít nhất là hơn ba ngàn đồng tiền mặt.

“Sở Cao, hmm, mày lại tới nữa à?”

Lúc này, một thanh niên có vóc dáng nhỏ nhắn đi tới, nói.

“Trương Thiên Dương, mày tới thì tao không thể tới sao?”

Sở Cao tức giận nói.

“Ha ha, mày có thể tới, đương nhiên là có thể tới, tao chỉ nghĩ mày đúng là không biết xấu hổ lại dám tới đây! Chỉ là bại tướng dưới tay tao mà thôi!”

Trương Thiên Dương cố ý đem bốn chứ “bại tướng dưới tay” nói nhấn mạnh.

Sở Cao nghe xong sắc mặt xanh mét nói:

“Đơn đấu!”

“Đơn đấu một trăm lần mày cũng thua!”

“Lão Đại, anh chơi trước đi, em cùng hắn chơi một ván!”

Sở Cao nói với tôi.

Vừa lúc tôi cũng muốn cùng với Triệu Quân Sinh nói chuyện online về việc xác định những vấn đè quan trọng trong sự phát triển của tập đoàn Ánh Rạng Đông, cho nên nói:

“Được! Chú mà thua, anh giúp chú đánh thắng hắn!”

Tôi không nghĩ rằng câu nói vừa rồi lại chọc giận Trương Thiên Dương, hắn tức giận nói:

“mày biết tao là ai không?”

“Mày không phải là Trương Thiên Dương sao?”

Tôi không hiểu sao lại thấy buồn cười, nói.

“Nếu biết tao là Trương Thiên Dương sao còn dám nói như vậy?”

Trương Thiên Dương không hiểu nói.

“Đợi một chút!”

Tôi cắt lời hắn, tôi hiểu người này có ý gì, ý của hắn là tôi không hiểu ý nghĩa tên của hắn,cho nên mới dám nói với hắn như vậy.

“Tao biết mày là Trương Thiên Dương, chẳng qua là do Sở Cao nói, trước đây tao không biết mày!”

Tôi nói rõ rang.

Tôi vừa nói xong, Trương Thiên Dương mặt đã đỏ bừng, không biết là vì tức giận hay vì xấu hổ. Một lát sau, Trương Thiên Dương mới lên tiếng:

“Tao xin tự giới thiệu một chút, tao tên là Trương Thiên Dương, là vua Stars. Nếu như mày không phục có thể khiêu chiến bất cứ lúc nào.”

Tôi thấy hắn trịnh trọng như vậy, cũng chỉ nói:

“Tao tên là Lưu Lỗi, bạn cùng phòng với Sở Cao.”

Sở Cao không nhịn được nữa, nhìn Trương Thiên Dương, nói.

“Mày nói hết chưa, có chơi hay không?”

Trương Thiên Dương liếc Sở Cao một cái, cắn môi nói:

“tao còn chưa từng thấy mày như vậy, gấp gáp như thế chỉ tìm thất bại thôi.”

“Hãy bớt nói nhảm đi nhanh lên, tao lập mạng chủ mày vào đi”

Tôi đang nói chuyện online với Triệu Quân Sinh về việc tiến hành thành lập Ánh Rạng Đông Mesager

Tôi đem ý nghĩ sản xuất một game online đơn giản nói cho Triệu Quân Sinh, tôi nhớ kỹ trước lúc tôi sống lại, thì chính vào thời gian này, trò chơi tú-lơ-khơ và các loại trò chơi khác trên Internet bắt đầu lưu hành, nếu mà bây giờ tập đoàn Ánh Rạng Đông thành lập được Ánh Rạng Đông Messager thì sẽ có hang loạt người chơi, như vậy sẽ rất dễ dàng chiếm lĩnh thị trường game online.

Trong mấy năm nay, Tập đoàn Ánh Rạng Đông dựa vào những ý tưởng của tôi mới trở thành tập đoàn lớn nhất thế giới, cho nên đối với ý kiến đề xuất của tôi Triệu Quân Sinh đều chấp hành, lần này cũng không ngoại lệ, khi nghe tôi nói xong, lập tức tổ chức ngay một hội nghị để nghiên cứu vấn đề này.

Chúng tôi hàn huyên nói chuyện phiếm một chút. Triệu Quân Sinh có nói đến việc mỗi lần cha tôi nhìn thấy hắn thì đều cung kính gọi hắn là Triệu Chủ tịch, làm hắn cảm thấy có chút không thoải mái, bảo tôi có thể khuyên nhủ cha tôi thay đổi cách xưng hô, nếu không gọi là thông gia thì gọi là Tiểu Triệu cũng được!

Cho tới khi tôi nói là sẽ đồng ý nói với cha tôi thì hắn mới buông tha.

Tiếp đó, có một chuyện phiền não xuất hiện trong đầu toi. Những năm gần đây, Tập đoàn Ánh Rạng Động càng ngày càng lớn mạnh, hoàn toàn đúng với câu nói: “Gà sinh trứng, trứng lại sinh gà”, cả tập đoàn giống như những quả cầu tuyết, khổng lồ dị thường, lien quan đến nhiều lĩnh vực rộng lớn, ngay cả tôi cũng không thể nào tưởng tượng nổi.

Thậm chí một chi nhanh của công ty ở một quốc gia Châu Phi sản xuất công nghiệp nặng đã được Chính phủ nước sở tại có văn bản đồng ý cho chi nhánh này sản xuất khí giới. Triệu Quân Sinh đã làm cho thứ trong trí nhơ của tôi trở thành hiện thực.

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #249