Chương 232: Sinh Viên Mới Của Đại Học Thanh ...


"Đại học Thanh Hoa, tôi đã trở lại!"

Lưu Lỗi.

Đại học Thanh Hoa là một trong những trường đại học nổi danh nhất Trung Hoa, được thành lập từ năm 1911, sau đó nổi danh toàn thế giới.

Ở điểm báo danh của Đại học Thanh Hoa có một thiếu niên tuấn mỹ, đang cầm tay một cô gái xinh đẹp rạng ngời, đứng trong đám sinh viên mới nhập học.

"Không thể nào? Mới ngày thứ nhất tới báo danh mà đã tìm được đối tượng, tốc độ thật kinh khủng?"

Trong đám người, có một sinh viên chỉ vào đôi Kim Đồng Ngọc Nữ kêu lên.

"Hắc... Chuyện này có cái gì kỳ quái, ông nhìn tướng mạo và khí chất của họ mà xem, chỉ có những người như vậy, mới có thể ở bên nhau!"

Một người khác có chút hâm mộ nói.

"Không thể nào... Một cô gái xinh đẹp như vậy, mà đã là danh hoa đã có chủ rồi ư!"

Một thiếu niên chỉ vào đôi nam nữ đang hạnh phúc ghen tỵ nói.

"Ôi trời, không nhìn tướng mạo của người ta ư, cho dù người ta không có có bạn trai, chú cũng không cơ hội, cho dù nam nhân trên cõi đời này đều chết hết, cũng chẳng có cơ hội cho chú!"

Một nam tử cũng hết sức tuấn mỹ nói.

Nhưng mà người này không phải là nam tử tuấn mỹ bên cạnh cô gái đẹp rạng ngời kia.

"Phong ca, anh trong lòng biết là được rồi, đừng có nói ra như vậy, anh không biết nó rất đả kích lòng tự trọng hay sao! Đâu có ai nói tiểu đệ mình như vậy, dù gì thì em cũng là người gần anh tuấn bằng anh ở thành phố C mà!"

Người nam tử tự ti nhìn thiếu niên công tử nói.

"Câm miệng lại!"

Thiếu niên được gọi là Phong ca vỗ đầu của nam tử kia, nói:

"Vương Tiến. Đại học Thanh Hoa này đúng là đầm rồng hang hổ, người ngọc trước mắt này rất có thể sẽ là Hoa Khôi của Đại học Thanh Hoa đó!"

"Phong ca, anh mới là đẹp trai nhất !"

Nam tử được gọi là Vương Tiến nói.

Phong ca cười một tiếng nói:

"Không nên nói lung tung, Đinh Văn Phong ta chẳng có tài gì, nhưng biết rõ mình thì lại có! Lục đại thế gia Tư Đồ gia, Nam Cung gia, Âu Dương gia, Lưu gia và đệ tử Mạnh gia các ngươi ở Đại học Thanh Hoa này, thì làm gì có vị trí của ta!"

"Phong ca, anh chẳng phải là người thừa kế của Đinh gia trong Lục đại thế gia hay sao, đâu có kém gì họ!"

Vương Tiến lắc đầu nói:

"Em thì có là gì, chỉ là một người bên ngoại của Mạnh gia, người khác họ thì không bao giờ là trọng yếu trong gia tộc."

"Vương Tiến, chú cũng đừng nản chí! Tôi rất coi trọng chú, Lục đại thế gia thì sao? Đâu có ai dám không nói rằng, Vương Tiến sẽ làm ra một thế gia thứ 7 đâu!"

Đinh Văn Phong vỗ vỗ bả vai Vương Tiến nói.

Lúc này, ở trong đám người khác, cũng có 2 thiếu niên. Nhưng mà nhìn họ thì trông chẳng có gì tốt, người cầm đầu mặc dù là một người mi thanh mục tú, nhưng lại trông có vẻ như người khéo nịnh nọt, bên cạnh hắn là một người tóc lòe loẹt, đúng là một điểu nhân vóc người vạm vỡ.

"Lão Đại, anh nhìn xem con bé kia đúng là tươi ngon mọng nước, không biết nếu so sánh với vị hôn thê của anh thì thế nào?"

Điểu nhân dâm đãng nói.

"Vị hôn thê của tao? Mẹ kiếp, đừng nói nữa, nhắc tới thì tức giận. Nó lại còn giả dạnh thanh cao với lão tử, làm bộ lãnh đạm. Nếu không phải Lão Tử nhìn trúng gia nghiệp Lưu gia của nàng, thì có điên mới đi trêu trọc nàng. Làm gì có ai thích đi cưới một người lãnh đạm về làm vợ!"

Công tử mặt tròn, nói.

"Nói cũng đúng, nhưng mà lão đại nhìn xem, con bé kia đúng là xinh đẹp, vừa nhìn đã biết là Cực phẩm! Chỉ tiếc là đã làm cho người khác nhanh chân trước rồi!"

Điểu nhân chỉ vào một nam một nữ trong đám người nói.

"Hừ, cùng lắm thì cứ để cho thằng kia đắc ý vài ngày, Tư Đồ Lượng ta đã coi trọng nữ nhân nào, thì người đó sao có thể thoát khỏi bàn tay của ta được!"

Công tử mặt tròn hừ nói.

"Đúng vậy, Tư Đồ công tử anh tuấn tiêu sái. Võ công cái thế, hơn nữa lại còn trẻ tuổi, con bé kia làm sao có thể kháng cự lại được sự hấp dẫn này!"

Điểu nhân khen ngợi nói.

"Ha ha ha ha ha! Mày thật là hiểu tao!"

Tư Đồ Lượng đắc ý cười.

"Thật ngu ngốc~!"

Đinh Văn Phong hai tên điểu nhân cách đó không xa, mắng.

"Đây không phải là Tư Đồ gia Nhị công tử hay sao, hắn cũng tới!"

Vương Tiến nhìn theo ánh mắt của Đinh Văn Phong nói.

"Thật là một con chim ngu ngốc, không biết tại sao Tư Đồ gia lại sinh ra một bại hoại như vậy, suốt ngày chỉ sống trong đám nữ nhân, nhưng mà tại sao tiểu tử này có thể đến được Đại học Thanh Hoa? Hóa ra tin tức kia nhắc tới người của Tư Đồ gia lại là hắn!"

Đinh Văn Phong thở dài nói.

Những năm gần đây, lục đại thế gia đã có nhà suy yếu, chỉ có Đinh gia và Mạnh gia hai nhà vẫn cường đại.

Tư Đồ Lượng ở bên kia cũng nhìn thấy Đinh Văn Phong, hắn trừng mắt liếc Đinh Văn Phong, sau đó dẫn theo tên tiểu đệ điểu nhân của mình rời đi.

Vương Tiến đang muốn phát tác, thì bị Đinh Văn Phong kéo lại, nói:

"Có cần phải chấp nhặt với hắn hay không?"

"Chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng! Con mẹ nó, chẳng qua là người thuận vị thừa kế thứ hai, kiêu ngạo cái lỗi gì!"

Vương Tiến mắng.

"Mặt mũi của đệ tử thế gia đã bị đám người này làm cho mất hết, cũng chính bởi vì như vậy mà người ngoài như chúng tôi mới nói đám Nhị thế tổ không có ai tốt cả!" Đinh Văn Phong có chút chán ghét nói:

"Đúng rồi, Vương Tiến, thế hệ này của gia tộc các ngươi chẳng phải toàn là con gái hay sao! Tộc trưởng của Mạnh gia có quyết đinh sau cùng như thế nào? Thu nạp nhân tài qua thông gia, hay là lựa chọn những người ưu tú trong số những người bên họ ngoại?"

"Đoán chừng là thông gia, lựa chọn người thừa kế bên ngoại có khả năng rất nhỏ, em cũng không trông cậy vào khả năng này!"

Vương Tiến cười khổ nói.

Đinh Văn Phong gật đầu thở dài nói:

"Thật ra thì cũng không có gì, như vậy là tốt nhất. Gánh vác trách nhiệm của toàn bộ gia tộc cũng không phải là chuyện tốt! Nó phải chịu rất nhiều áp lực!"

... ... ... ...

"Tên họ!" Trần Vi Nhi ngồi ở sau cái bàn, nơi báo danh sinh viên mới, tẻ nhạt nhìn những bảng phiếu kê khai0. Trong lòng oán trách, xem ra làm cán bộ của hội sinh viên cũng không dễ, mới nhập trường đã bị bắt đi làm cu li miễn phí, lại còn phải nhẫn lại nói chuyện cho những người khóa sau!

Chuyện này chẳng coi vào đâu cả, mấu chốt là những ánh mắt của những em khóa sau này nhìn mình có chút vấn đề, ai! Xem ra làm hoa khôi Đại học Thanh Hoa cũng chẳng phải an nhàn gì, mỗi ngày đều phải cự tuyệt vô số nam sinh theo đuổi, rồi lại còn phải nghĩ cách đối phó với các công tử thế gia.

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ mệt rồi, Trần Vi Nhi trong lòng oán trách, nha đầu Triệu Nhan Nghiên kia tại sao lại không tới chia sẻ giúp mình một chút cơ chứ? Nhưng mà trong hai năm nay, có một cô gái khóa dưới chuyển tới Đại học Thanh Hoa được làm hoa khôi, Trần Vi Nhi khôn khéo chuyển sự chú ý của mọi người lên đối tượng này.

"Mỹ nữ lão bà, tối nay cùng nhau ăn cơm có được không?"

Có một giọng của người con trai vang lên bên tai của Trần Vi Nhi.

Trần Vi Nhi nghe vậy thì chán ghét, suýt chút nữa nổi giận ngay tại chỗ. Tư cách của người này có vấn đề hay sao, tại sao mở miệng là gọi người khác là lão bà!

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #232