Chương 207: Phiền Toái Tới (7)


Chỉ chốc lát sau, món ăn đã được mang lên, có thể là quản lý đại sảnh đã cố ý phân phó, cho nên thức ăn được mang tới vô cùng nhanh. Cho dù như vậy, Lý Hướng Đông vẫn còn bất mãn nhìn người phục vụ nói:

"Tại sao lại chậm như vậy, chẳng phải nhà hàng của các người có tới 40 đầu bếp ư?"

Người phục vụ nghĩ thầm, đây đã là tốc độ nhanh nhất rồi, chẳng lẽ ngươi gọi một cái thì bưng lên được hay sao? !

Nhưng mà hắn đã được quản lý đại sảnh nói chuyện về người khách trong gian phòng này, bản thân mình ngàn vạn lần cũng không đắc tội nổi, cho nên ngoài miệng nói xin lỗi liên tục.

Lý Hướng Đông thấy tất cả mọi người đối với mình vô cùng cung kính, lòng tự ái của hắn đã được lấp đầy, nhìn Tô Dĩnh Tư nói:

"Tiểu Tư, em nếm thử món thịt lừa kho tàu này đi!"

Tô Dĩnh Tư đâu có dám ăn thịt lừa! Cô bé này gan nhỏ, đối với mấy món ăn này không có hứng thú.

Hơn nữa từ nhỏ Tô Dĩnh Tư đã lớn lên ở phương Nam, mà phương Nam thì đâu có lừa, nên nàng không hiểu nó là thứ gì, cho nên nàng không dám ăn.

Lý Hướng Đông lại không thấy sự việc không ổn, vẫn còn tiếp tục, nói:

"Tiểu Tư, em chưa nghe nói, trên trời có thịt rồng, dưới đất có thịt lừa hay sao! Lừa là con vật tốt, mọi người đều coi nó là bảo vật, nó còn được gọi là Tiễn Nhi Nhục (1), mỗi khi ăn xong làm cho người tôi cảm thấy cường tráng..."

Nói tới đây, Lý Hướng Đông chợt vỗ đầu của mình, trong lòng kêu to không tốt, chính mình nhất thời cao hứng, lại đem những lời nói trong lúc bạn bè đùa bỡn nhau nói ra.

(1): Tiễn Nhi Nhục: lỗ thịt, có ai không hiểu không? Không hiểu tự suy diễn nhé.

" Tiễn Nhi Nhục? Tiễn Nhi Nhục là gì?"

Tô Dĩnh Tư tò mò hỏi.

"Không có gì... Không có gì!"

Lý Hướng Đông sợ đến đầu đầy mồ hôi, nghĩ thầm, rất may là Tô Dĩnh Tư không hiểu, nếu không thì mình hôm nay đúng là khó xử rồi!

Nhưng mà khi Lý Hướng Đông còn đang ự an ủi, thì có một âm thanh khác vang lên:

" Tiễn Nhi Nhục là lỗ thịt của con lừa!"

Tô Dĩnh Tư sinh ra ở phương Nam, cho nên không biết mấy câu nói loại này. Nhưng đối với một người lớn lên ở phương Bắc như tôi mà nói, thì những câu nói như vậy không lạ gì, mặc dù tôi không ăn thịt này, nhưng kiếp trước đã được tai nghe mắt thấy, nên không còn lạ lẫm.

Cái roi của con lừa sở dĩ được gọi là Tiễn Nhi Nhục, là bởi vì, sau khi sắt thịt lừa ra thành lát mỏng, sẽ khoét ở giữa nó có một cái lỗ, người đời thường gọi là “Tiễn Nhi Nhục “" .

"A!"

Tô Dĩnh Tư nghe tôi nói như vậy, khuôn mặt lập tức đỏ lên, không dám nhìn món ăn trên bàn một chút nào

Lý Hướng Đông hận tới mức muốn giết tôi, nhưng mà hắn cũng không phải là quá ngu, biết làm như vậy Tô Dĩnh Tư sẽ càng thêm khinh bỉ hắn. Cho nên hắn chỉ giả bộ, nói:

"Ha hả, Tiểu Tư, em thấy đấy anh là nam nhân! Nên ăn chút đồ bổ cũng là bình thường!"

Nói xong hắn liền cho một miếng Tiễn Nhi Nhục vào trong mồm ngai ngấu nghiến.

Tô Dĩnh Tư đương nhiên chẳng cần biết Lý Hướng Đông ăn gì, cho dù hắn ăn… cũng chẳng có liên quan gì tới nàng cả.

Vốn là Tô Dĩnh Tư cũng có chút đói bụng, nhưng đã bị Lưu Lỗi phá hỏng, giờ nàng chẳng muốn ăn gì cả.

Lý Hướng Đông ăn mấy miếng, thấy Tô Dĩnh Tư không động đũa, nên kỳ quái hỏi:

"Tiểu Tư, tại sao em không ăn?"

Tô Dĩnh Tư trong lòng tự nhủ, còn không phải là ngươi làm hại hay sao! Nhưng mà ngoài mặt không hiểu hiện gì cả, chỉ nói:

"Tôi ăn không ngon, gần đây tôi mệt mỏi quá!"

Lý Hướng Đông cũng biết Tô gia gần đây phát sinh một loạt chuyện tình, có một công ty ở phương Bắc luôn nhằm vào Tô gia, cho nên tức giận nói:

"Tiểu Tư em yên tâm, cái công ty Bất động sản Hoàng thị kia, anh sẽ biến nó thành vàng, để nó đúng nghĩa với từ mảnh đất vàng!"

Lý Hướng Đông thấy Tô Dĩnh Tư không ăn, cũng không còn hứng thú tiếp tục ăn uống, vội vã gọi người phục vụ tới, xoay người rời đi.

Sau khi ăn cơm, Lý Hướng Đông cũng không lấy cớ tiếp tục dây dưa, tiêu sái nói:

"Tiểu Tư, em về trước đi, anh cũng muốn về công ty, hôm khác gặp lại."

Tô Dĩnh Tư ước gì hắn mau chóng biến mất, thấy hắn nói như vậy, thì vội vàng đáp ứng.

"Bây giờ về nhà chứ?"

Sau khi lên xe, tôi hỏi.

"Về cái gì mà về, anh không thấy bổn tiểu thư còn chưa ăn cơm hay sao? Đương nhiên là tìm một chỗ ăn cơm rồi."

Tô Dĩnh Tư liếc tôi một cái nói.

"Sao lúc nãy có nhiều món ăn như vậy, cô không ăn?"

Tôi hỏi.

"Hừ, còn không phải tại anh, nói cái gì mà lỗ... cái từ ác tâm như vậy mà anh còn nói ra miệng được."

Tô Dĩnh Tư hừ nói.

"Là cô tự mình hỏi, đâu có quan hệ gì tới tôi!"

Tôi cười nói.

"Anh còn nói!"

Tô Dĩnh Tư gặp phải Lý Hướng Đông, vốn đã tức giận đầy bụng, giờ đây có người cãi nàng, thì nàng tức giận, nói.

"Tôi muốn đi ăn, anh mời khách!"

Tô Dĩnh Tư chỉ vào người của tôi nói.

"Tôi mời khách? Tôi xin, cô có thấy vệ sĩ đi mời cơm cô chút mình bao giờ chưa?"

Tôi nói.

"Thấy rồi, nếu anh chưa thấy, vậy thì bây giờ thấy !"

Tô Dĩnh Tư cũng là thành thực.

"Được rồi! Nhưng mà nếu tôi mời cơm thì cô phải nghe tôi, tôi chọn chỗ nào, cô cũng phải ăn!"

Tôi nói.

"Hừ, nghe lời anh thì nghe lời, ai sợ ai a!"

Tô Dĩnh Tư nói.

Khi tới Tô Châu, tôi đã từng rẽ qua một số tuyến phố ăn vặt, giống như chợ bán thức ăn của Tân Giang.

Tôi đã sớm thèm thuồng từ lâu rồi, mà vẫn không có thời gian đi thưởng thức, nay cơ hội ngàn năm có một đã tới, tại sao lại bỏ qua cơ chứ!

Vốn tôi bảo Tiểu Uy cùng đi, nhưng tiểu tử này chết sống cũng không chịu, còn mập mờ nói:

"Lưu ca, em sẽ không quấy rầy thế giới riêng của hai người."

"Ôi trời, tôi đâu có xấu xa như vậy, cái gì mà thế giới riêng của hai người? Cậu mau nói cho rõ ràng!"

Tôi cười mắng.

"Lưu ca, anh chẳng lẽ không nhận ra? Cô gái này có ý với anh hay sao?!"

Tiểu Uy thành thực nói.

"... Nói thật..."

Tôi dừng lại nói:

"Tôi không nhận ra."

Tiểu Uy nghe xong thiếu chút nữa máu chảy ngược, vỗ vỗ bờ vai của tôi, nói:

"Lưu ca, anh là người trong cuộc, thì đừng có giả vờ không biết!"

Nói xong quỷ dị cười cười, xoay người rời đi.

Nói là chưa nhận ra, nhưng tôi lại không nhận ra hay sao! Tôi giờ đâu phải là tay mơ trong tình cảm giống như kiếp trước nữa, dù sao cũng là một trong những lão thủ vùi hoa, chuyện này không còn là lần một lần hai nữa rồi.

Kể từ khi ở công ty bảo an Thanh Long gặp Tô Dĩnh Tư, tôi đã cảm thấy chuyện tình có chút không ổn, ánh mắt của cô nàng này nhìn tôi căn bản không giống như nhìn vệ sĩ của mình, mà giống như tôi nợ nàng mấy ngàn vạn đồng vậy.

Nữ nhân mà xuất hiện loại ánh mắt này, thì chỉ có hai loại khả năng, loại thứ nhất là thực sự tôi nợ nàng mấy ngàn vạn đồng, đương nhiên điều này thì không có khả năng. Loại thứ hai thì phiền toái rồi, đây là biểu tình của những đôi tình nhân thể hiện với nhau, nhất là khi giận hờn.

Nhưng mà tôi cũng không nghĩ nhiều, hiện giờ nghĩ lại những việc với Tô Dĩnh Tư, còn chưa đủ ít hay sao!

Tôi không khỏi sợ run cả người. Trong đầu luôn có một âm thanh tự khuyến cáo mình, Lưu Lỗi, mày đã có hai lão bà rồi, chuyện của Diệp Tiêu Tiêu còn chưa làm xong, thì không nên nợ phong lưu nữa!

"Lưu Lỗi, anh làm gì đó, sao lại lề mề như vậy!"

Tiếng gọi của Tô Dĩnh Tư, đã kéo tôi từ trong suy nghĩ trở lại.

Nhưng mà nghĩ chỉ là nghĩ, làm vẫn phải làm, có mỹ nữ làm bạn thì vô cùng vui sướng. C

ó đôi khi cuộc sống rất kỳ diệu, tôi nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau khi tôi trọng sinh, tôi lại thành lập được tập đoàn Ánh Rạng Đông, có được tình yêu của Triệu Nhan Nghiên, rồi giờ phút này lại được ăn cơm với đại minh tinh!

Tôi đang muốn khởi động xe, thì có tiếng điện thoại vang lên. Lúc nãy, ở trong nước đã có khả năng hiển thị tên người gọi, tôi nhìn thì biết là Khương Vĩnh Phú.

"Alo, Khương đại ca, tìm đệ có chuyện gì không?"

Tôi nhấn điện thoại, nói.

"Lưu lão đệ, cậu ở chỗ nào đấy? Ra ngoài đi, đại ca mời cậu đi ăn cơm!"

Thanh âm của Khương Vĩnh Phú rất cao hứng.

"A? Ra ngoài? Đệ hiện giờ đang ở Tô Châu, có chuyện gì không?"

Tôi hỏi.

"Lưu lão đệ, đầu mối lần trước cậu cung cấp cho đại ca vô cùng hữu dụng, trải qua sự giám sát điều tra của đại ca, cái tên Trương Vĩnh Phát quả nhiên có vấn đề, trước khi hắn bay đi Canada thì đã tóm được hắn."

Khương Vĩnh Phú nói.

"Ha hả, đây là việc đệ phải làm, là cảnh dân hợp tác!"

Tôi cười nói.

"Hắc hắc, đây cũng là vụ đại án trong kinh tế, tỉnh ủy sẽ khen thưởng tôi, cộng thêm tôi vận động hành lang, ước chừng cuối năm có thể lên chức."

Khương Vĩnh Phú cao hứng nói.

"Vậy thì chúc mừng đại ca rồi!"

Tôi nói.

"Đúng rồi, Lưu lão đệ, đại ca muốn nói với cậu một chút, cậu có thể tìm Triệu Bí thư nói một vài câu hay không..."

Khương Vĩnh Phú do dự rồi cũng nói.

"Chuyện này... Khương đại ca, đại ca cũng biết, ông rất chính trực, đi cửa sau sẽ không qua được đâu. Hơn nữa với thành thích của đại ca hiện lên, việc lên chức không thành vấn đề, dù sao vẫn còn một số vụ án chưa phá."

Tôi nói.

" Đại ca cũng không muốn đi cửa sau, nhưng mà Lưu lão đệ, cậu cũng biết, trước kia đại ca với Dương Thụ Quang từng có một chút chuyện, chỉ sợ Triệu Bí thư sẽ..."

"Cái tên Dương Thụ Quang kia chẳng phải là bị tạm thời cách chức hay sao! Khương đại ca, chuyện này đại ca yên tâm, người nào ra người đó, ông luôn công tư rõ ràng."

Tôi nói.

"Như vậy cũng tốt, đại ca yên tâm rồi. Chỉ cần Triệu thư ký không phản đối đại ca là được."

Khương Vĩnh Phú thở phào nhẹ nhỏm.

"Đúng rồi, công khoản mà Khương Vĩnh Phú tham ô có kịp lấy lại không?"

Tôi hỏi.

Lần này phát hiện này tương đối kịp thời, nên sẽ không có tổn thất nghiêm trọng như kiếp trước. Mặc dù cha tôi thảo nào cũng nghỉ việc, không thể làm những việc hao tổn sức lao động như vậy nữa, nhưng mà chuyện nhà máy bây giờ, cũng là chuyện mà cha tôi nghĩ nhiều nhất.

"Ai! Làm sao có thể lấy lại, người này đã khai, hắn đi Macao đánh bạc mấy lần, đã thua hết rồi! Đại ca đoán, nhà máy điện tử kia không đóng cửa không được rồi! Cũng chỉ khổ cho công nhân mà thôi!"

Khương Vĩnh Phú thở dài nói:

"Nhưng mà những chuyện này thì cục trưởng cục công an không cần biết, cứ giao cho Chính quyền lo đi! Nếu như có công ty lớn nào có thể thua mua là tốt nhất, nhưng làm gì có ai chịu mua một cái xác, nợ hơn trăm triệu!"

Sau khi Khương Vĩnh Phú nói lời này, tôi đã quyết định chủ ý.

Chẳng phải chỉ là hơn một trăm triệu thôi ư, có thể mua được nụ cười của cha tôi, thì cũng đáng giá.

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #207