Chương 2: Sống Lại Ngoài Ý Muốn


Triệu Nhan Nghiên nói mấy câu đó, tôi không còn nghe được nữa, bởi lúc đó tôi đã chết, chỉ còn lại 1 thi thể mà thôi.

Lần thứ 2 tôi tỉnh lại, tôi phát hiện mình đang đứng trong 1 tòa đại điện. Giống như 1 cái hoàng cung đại điện thường thấy trong Ti vi, thế nhưng nó có phần âm u quá.

Ở trước mặt tôi, có 1 lão già trông rất buồn cười đang làm bộ dáng uy nghiêm ngồi ở đó, đứng hai bên là 2 người đang mặc trang phục Phán quan, trông rất tinh ranh.

Phía trên 3 người có 1 tấm biển lớn, trên tấm biển có khắc 3 chữ: Diêm Vương Điện.

Mẹ nó, sao có thể buồn cười tới vậy.

Chẳng lẽ tôi đang đóng phim hài trên truyền hình? Nhìn thấy cảnh này, tôi cảm thấy có chút chán nản, trang phục của 3 người này trông buồn cười quá.

Tôi không khỏi cảm thán, mấy năm nay, đạo diễn hạng ba nhiều quá!

Trong khi tôi đang miên man suy nghĩ, lão già uy nghiêm trợn mắt vỗ bàn quát:

"Phía dưới là người phương nào, tại sao gặp bản Diêm Vương còn không quỳ xuống?"

Tôi sửng sốt, chẳng nhẽ tôi đang tham gia đóng phim.

Tôi đáp: "Uy, lão đầu, ngươi tìm lộn người rồi? Tôi không muốn đóng phim!"

Ba người nghe tôi nói vậy, nhất thời sửng sốt, Phán quan Giáp đứng ở bên cạnh vội nói:

"A, chẳng nhẽ người này bị bệnh thần kinh?"

Phán quan Ất vội tra xét trong sổ Sinh Tử, tìm kiếm nửa ngày mà cũng không được cái hắn muốn, Vì vậy hắn kỳ quái nói:

"Không đúng, trong cả canh giờ này không có ai chết ngoài hắn, vậy thì người phía dưới kia là ai?"

Cảo Tiếu lão đầu (1) vừa vỗ bàn vừa quát:

"Người phía dưới nghe đây, ngươi đã đã chết! Mau mau báo danh tính, để bản Diêm vương cho ngươi đi đầu thai!"

(1): Cảo Tiếu Lão đầu: Lão đầu khôi hài.

Tôi đã chết? Tôi tại sao lại chết? Bỗng nhiên tôi nhớ lại, đúng vậy, tôi quả thật đã chết.

Tôi ở hôn lễ của Triệu Nhan Nghiên uống rượu vô độ, không có cách nào cứu sống cả.

Xem ra, tôi quả thực đã chết. Mẹ nó, cuộc đời đối với tôi thật bất công, nửa đời trước cắm đầu phấn đấu, kết quả tình yêu thì không đạt được, lại phải nếm trải tư vị của cái chết.

Lúc này, tôi nghĩ tới 1 câu kinh điển mà trong điện ảnh thường nói: Tình cảm chân thành, tha thiết ở trước mắt thì không biết quý trọng, cho đến khi mất đi thì hối hận đã không kịp nữa rồi, chuyện thống khổ nhất cuộc đời có lẽ cũng chỉ đến mức này mà thôi.

Nếu như ông trời cho tôi 1 cơ hội nữa… tôi sẽ nói với nữ hài tử kia 3 chữ: “Anh yêu em”, nếu như ông trời cho tôi 1 kỳ hạn để yêu, thì tôi sẽ chọn: 1 vạn năm.

A, vừa rồi, vị Diêm Vương lão huynh kia nói tôi có thể đầu thai? Nói như vậy tôi còn cơ hội để hưởng thụ vị ngọt của tình yêu, mẹ nó, kiếp sau tôi nhất định không buông tha cho bất cứ 1 nữ nhân nào mà tôi yêu! Tôi phẫn hận tưởng tượng.

Vì vậy, tôi bèn nói với Diêm Vương:

"Diêm Vương lão ca, tôi tên là Lưu Lỗi, lão ca nhanh chóng an bài biện pháp giúp cho tôi đầu thai đi!"

Diêm vương cả giận nói:

"Cút! Con mẹ nó, ai là Lão ca của ngươi, Ta so với tổ tông của ngươi còn lớn hơn nhiều!"

Nhiều năm hoạt động trong thương trường, tôi đã học được thói a dua nịnh hót, tôi biết, nếu như Diêm vương an bài cho tôi đầu thai trong 1 gia đình tốt, thì tôi sẽ nói lão nhân này đánh rắm cũng thơm.

Tôi cười nói:

"Tôi trông lão ca còn rất trẻ, dung quang toả sáng, quả thực là một người vô cùng đẹp trai ở thế kỷ mới!"

Diêm vương nghe tôi nói như vậy, bộ mặt lập tức vui vẻ tươi cười, nếp nhăn trên mặt đã không còn nữa, quay sang Phán quan Giáp hỏi:

"Ta trông còn trẻ như vậy ư?"

Vị Phán quan Giáp này vỗ mông ngựa đã thành quen, cho nên không hề nghĩ ngợi đã nói:

"Chúc mừng diêm vương, chúc mừng diêm vương, ngài quả thực là cực phẩm trong quỷ giới, đúng là siêu cấp đẹp trai vô địch!"

Diêm vương nghe xong vui vẻ, cười ha hả không ngừng, tỏ ra hòa ái dễ gần nói:

"Lưu Lỗi, quả thực bản vương có quen 1 lão đệ như ngươi! Lão đệ ngươi yên tâm, ta nhất định an bài cho ngươi đầu thai trong 1 gia đình tốt!"

Tôi vội vàng nói tạ ơn, trong lòng thì đang nở hoa, gian kế đã được thực hiện!

Diêm Vương nói với Phán quan Ất rằng:

"Ngươi mau tra tìm ngày sinh tháng đẻ của vị lão đệ này!"

Phán quan ất tra xét một hồi, trên mặt lộ ra biểu tình nghi hoặc, kinh ngạc nói:

"Diêm vương, người xem, vị lão đệ này thọ tới 180 tuổi, tại sao lại chết bây giờ được!"

Diêm vương nghe xong, thần sắc ngưng trọng, tiếp nhận sổ Sinh tử, nhìn ngó nửa ngày, cuối cùng trợn mắt vỗ bàn quát lớn:

"Con mẹ nó, lão đệ của ta bị tên tiểu quỷ nào mang về?"

Một lát sau, có một tiểu quỷ run rẩy đi vào, vừa trông thấy Diêm Vương đã xụp xuống lạy:

"Xin diêm vương bớt giận, tiểu nhân, tiểu nhân chỉ thỉnh thoảng mới đi qua y viện, nhìn thấy tiểu tử này, a không đệ đệ của ngài đang muốn chết, cho nên tiện tay bắt trở về!"

A? Vừa nghe tôi bị bắt nhầm, tôi cứng họng không nói được lời nào cả. Tôi quả thực quá không may mắn.

Tôi chỉ còn tưởng loại chuyện này chỉ phát sinh ở Dương gian, không nghĩ tới ở Cõi âm mà cũng có chuyện như vậy.

Diêm vương cả giận nói:

"Con mẹ nó, ngươi mù à, ngươi cho rằng lão tử không có việc làm hả! Trên sổ sinh tử đã viết rõ ràng, lão đệ ta có một kiếp nạn,, thế nhưng không có chết! người đâu, bắt hắn bỏ vào vạc dầu, vĩnh không được siêu sinh!"

Mấy con quỷ dạ xoa trong chớp mắt đã chạy tới, bắt tên tiểu quỷ kia mang đi.

Tôi đối với sự sống chết của tên tiểu quỷ kia không có hứng thứ, chỉ quan tâm tới việc mau chóng đầu thai, tôi nhìn Diêm Vương nói:

"Lão ca, ngươi có thể an bài cho lão đệ đầu thai sớm hay không?"

Bộ mặt Diêm Vương trông như trái mướp đắng nhìn tôi nói:

"Lão đệ, không phải là lão ca không muốn an bài cho ngươi. Chỉ là dương thọ của ngươi chưa hết đã bị tên đui mù kia bắt trở về, chuyện này… ai ta cũng không có biện pháp!"

Trong lòng tôi đã lạnh lẽo hẳn, nhưng vẫn không cam lòng hỏi:

"Thế nhưng những người bỏ mình ngoài ý muốn không phải chỉ có mình đệ chứ? Vậy họ được an bài như thế nào?"

Diêm vương đáp:

"Những người đó ư? Bọn họ mỗi ngày đều biến thành Cô hồn dã quỷ lang thang dưới địa ngục, đợi dương thọ hết thì đi đầu thai!"

Tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, nói:

"Đệ bị bắt nhầm, có khả năng nào đem hồn phách của đệ đuổi trở lại cơ thể hay không?"

Diêm Vượng tỏ vẻ thông cảm, nhìn tôi nói:

"Lão đệ, lão ca hỏi ngươi, trước khi chết có phải ngươi đã ký giấy hiến xác cho bệnh viện hay không?"

Tôi gật đầu, nghi hoặc nói: "Tại sao lão ca nhắc tới chuyện này?"

Diêm vương lắc đầu thương hại nói:

"Ta đúng là muốn đem hồn phách của đệ đuổi về, thế nhưng bây giờ, mắt, lòng mề, màng não của đệ đã bị người ta móc ra rồi, nếu ta đoán không nhầm, thi thể có lẽ cũng được các sinh viên trong trường y giải phẫu rồi..."

Xem ra tôi đúng là không may mắn! Chắc lẽ tôi phải lang thang dưới địa ngục hơn 1 trăm năm nữa?

Bỗng nhiên, Phán quan Ất như nhớ tới cái gì đó, ghé vào tai Diêm Vương thì thầm nửa ngày. Diêm vương nghe xong vỗ đùi kêu lên:

"Đúng vậy! , tại sao ta có thể quên được cơ chứ? Lão đệ, ngươi có muốn là sống lại không?"

"Sống lại?"

Tôi nói thầm, đối với từ này tôi cũng không xa lạ gì, bởi nó thường được nhắc tới trên internet.

Diêm Vương tưởng tôi không rõ, bèn giải thích nói:

"Chuyện sống lại này, tức là đem linh hồn đệ nhập vào thân thể của đệ trong quá khứ"

Tôi phất phất tay nói rằng:

"Ý của đệ muốn hỏi là, chẳng nhẽ bất cứ ai dương thọ chưa hết đều có thể sống lại?"

Diêm vương lắc đầu nói:

"Điều này thì không phải, sống lại là 1 chỉ tiêu trong Địa ngục, một nghìn năm chỉ có 1 lần, vốn lão ca định đem nó đi bán đấu giá, thế nhưng, đệ là lão đệ của ta, ta đem tặng cái chỉ tiêu này có đệ! Lại nói, ta là con người chính nghĩa, tiền ta cũng không thiếu."

Một nghìn năm mới có 1 chỉ tiêu? Vậy chẳng phải nó quá trân quý hay sao? Xem ra Diêm Vương lão cả quả thật đáng kết giao!

Tôi thường nghe nói, người sống lại thường có công năng đặc dị, bản thân mình chẳng lẽ cũng có? Vì vậy tôi nghiêm mặt hỏi:

"Lão ca, sau khi đệ sống lại, có phải có một số công năng đặc dị hay không?"

"Chuyện này... "

Diêm vương suy nghĩ một chút, rồi nói:

"Cái này không phải quyền hạn của ta, nếu như đệ muốn xin, thì ta đành phải ra mặt xin cấp trên ban cho đệ, nhưng mà đệ phải đợi lâu 1 chút!"

Tôi vừa nghe nói đã lập tức hỏi: "Phải đợi trong bao lâu?"

Diêm vương suy nghĩ một chút nói:

"Nếu muốn có thư phê chuẩn từ trên Thiên Đình, cấp công năng đặc dị cho người được sống lại, phỏng nhanh cũng phải mất mấy trăm năm!"

Tôi ngất, mấy trăm năm? Tôi lập tức vội vã hỏi:

"Vậy sau khi đệ sống lại có được dị năng không?"

Diêm vương nói:

"Có cái rắm, đệ lúc đó đã sớm chết rồi, có lẽ cho đến khi chết, đệ vẫn ngửa mặt lên trời than “Dị năng của ta đâu!"

A, vậy thì thôi đi. Tôi khoát tay nói:

"Lão ca, đệ chẳng muốn dị năng gì nữa!"

Diêm vương mỉm cười nói:

"Nhưng mà, lão ca sẽ tặng cho đệ 1 cái Điện thoại di động, sau này có chuyện gì cần tới lão ca, chỉ cần gọi điện thoại là được!"

Điện thoại di động? Tôi hỏi: "Đệ trở về dương gian rồi, có thể gọi điện thoại cho lão ca không?"

Diêm vương khẳng định gật đầu:

"Đương nhiên, đây là bảo bối mà Edison vừa mới phát sinh ra, A, lão ca quên nói cho đệ biết, Edison bây giờ là 1 khoa học gia giữ chức Giám đốc công ty trách nhiệm hữu hạn khoa học kỹ thuật – Diêm Vương."

Phán quan Ất đưa cho tôi 1 khối ngọc thạch rất đẹp, tôi ngạc nhiên nói: "Cái này là điện thoại?"

Diêm vương đắc ý nói:

"Đương nhiên, nó dùng tâm linh để cảm ứng, vậy là lão ca có bạn tri kỉ rồi. Đây chính là sản phẩm mới nhất đó, sử dụng năng lượng bóng đêm, cũng giống như năng lượng mặt trời trên dương gian của đệ, chỉ cần đặt nó trong bóng tối là có thể tự bổ sung năng lượng."

Tôi tạm thời tin tưởng sự khoác lác của Diêm vương lão ca về chiếc điện thoại di động, cẩn thận đeo nó ở trên cổ.

Diêm vương nói với tôi:

"Được rồi, thời gian cũng không còn sớm nữa, Phán quan Giáp, ngươi đưa lão đệ của ta trở về đi."

Tôi ngất, hóa ra Phán quan Giáp trông như thế này.

Quyển 1: Truy mỹ ở Trung học Phổ thông.

Chương đặc biệt: Tình yêu của Triệu Nhan Nghiên

Triệu Nhan Nghiên vuốt ve khuôn mặt thanh mảnh của Lưu Lỗi, lệ rơi đầy mặt nghẹn ngào nói:

"Lưu Lỗi, nếu anh sớm nói với em những lời này, em nhất định sẽ không màng tất cả mà gả cho anh!! Anh biết không, em đã chờ những lời này của anh 15 năm rồi!”.

Những hồi ức ngày xưa lại bắt đầu hiện lên trong đầu của Triệu Nhan Nghiên......

Nam sinh kia đến ngay cả nắm tay mình cũng không dám, có lẽ hắn không biết tâm tư mình đã thầm cho phép hay sao.

Ngay cả khi phân khoa mình đã ám chỉ rõ ràng, thế mà tên ngốc này vẫn không hiểu....(đã hỏi hắn vài lần: Cậu hy vọng tớ học ban văn hay ban tự nhiên?)

Trong trường đã tổ chức thi thử mấy lần, hắn đều đứng thứ nhất, hắn đúng là thiên tài...(chẳng lẽ hắn vì mình mới bộc phát ?)

Thân ảnh quen thuộc lại xuất hiện trước điểm báo danh của Thanh Hoa Đại học...( hắn thật sự đến, lúc ấy chình mình kích động đến phát ngốc)

Tên ngốc này luôn được một đám mỹ nữ vờn quanh, nhất là giáo viên xinh đẹp mới chuyển đến, nhưng hắn không động tâm ...(Cái này chẳng phải vì mình sao ? Mình rất cao hứng ..)

.......

Sau khi tốt nghiệp, hắn và mình đều làm việc tại một công ty ...(Cái này chẳng lẽ là trùng hợp ? Hay là hắn biết mình đăng ký vào đây, nên cũng vào theo ...)

Trong công việc, hắn làm việc rất xuất sắc, thăng quan tiến chức không ngừng, quả là một nam nhân ưu tú (hắn như thế nào chỉ biết cặm cụi làm việc, năm nay mình đã 28 tuổi rồi, chỉ qua mấy năm nữa là hết tuổi thanh xuân).

Ba mươi mốt tuổi hắn lên lên được vị trí Tổng giám đốc, đúng là quá xuất sắc. (Ôi chẳng lẽ hắn từ trước đến nay chưa từng thích mình sao ? Mình đã 31 tuổi, sắp không có ai ngó ngàng gì nữa rồi....)

Hắn cùng với một nữ nhân khác cười cười nói nói...(Hai người bọn họ có quan hệ gì? Trong lúc buồn bực mình đã nhận lời cầu hôn của Từ Khánh Vĩ)

Trước ngày thành hôn, mình đã đem thiệp mời cho hắn, coi như cho hắn một cơ hội cuối cùng, nếu hắn cầu hôn mình, mình nhất định sẽ gả cho hắn , ôi hồi hộp muốn chết....

Hồi ức của 15 năm vẫn còn như mới. Triệu Nhan Nghiên nằm trên thi thể lạnh lẽo khóc lóc thảm thiết..

Đêm đó, sau khi tổ chức xong hôn lễ, Triệu Nhan Nghiên một mình lảo đảo bước về phòng .

Nàng mở ngăn kéo, cầm một quyển nhật ký, lấy ra một tấm ảnh chụp trung hồi còn học phổ thông.

Triệu Nhan Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt trong ảnh, đây là bức ảnh chung duy nhất của mình và hắn, nước mắt Triệu Nhan Nghiên từ từ chảy xuống.

Nhìn xem, nhật ký của mình trang nào cũng nhắc tới hắn, Triệu Nhan Nghiên mỉm cười. Ít nhất mình đã có được tinh yêu của hắn, những việc khác đã không còn quan trọng nữa rồi, đúng không?

Yêu hận tình buồn làm điên đảo chúng ta

Yêu nhau mà sao phong vân phải tan rã

Tin tưởng có một ngày, tình yêu mình vĩnh cửu

Ở một chỗ, thời gian ngưng đọng lại.

Làm sao có thể biểu hiện hết tình yêu của chúng ta

Còn tưởng rằng chết vì tình chẳng qua là lời cổ xưa đồn đãi

Người đi trước, làm người ở lại đau khổ não nùng

Thà làm mộng uyên ương, dưới làn mưa bụi Giang Nam

Chỉ khi tan nát cõi lòng mới hiểu hết được

Âm dương ngàn dặm, Giang Nam mỹ tiếng ca...

Ngày hôm sau, các tờ báo thi nhau đưa 1 tin tức chấn động:

"Tổng giám đốc công ty Microsoft khi tham gia hôn lễ cấp dưới đã bỏ mình, ngay đêm đó, tân nương uống thuốc ngủ tự sát. "

Chuyện này chỉ là trùng hợp hay là có...ẩn tình gì khác, nhất thời báo chí TV đồn ầm lên, các câu hỏi nghi vấn được đặt ra không bao giờ dứt.

Tại Địa phủ

"Bẩm báo Diêm Vương đại nhân, hôm nay lại thêm một vụ tự sát. " Phán quan Giáp nói.

”Bây giờ pháp luật của dương gian đã được kiện toàn tương đối rồi, tại sao vẫn còn tự sát? Chẳng lẽ có oan tình? "

Diêm Vương kỳ quái hỏi.

"Hình như là một vụ tự sát vì tình! " Phán quan Ất nói.

"Ôi? Đến giờ vẫn có tự sát vì tình sao? "

Diêm Vương kỳ quái hỏi. (Diêm vương cũng cảm thấy như gặp quỷ? )

"Đúng vậy, một vụ tự tử vì tình, mấy trăm năm rồi chúng ta mới gặp lại chuyện này! "

Phán quan Giáp nói.

"Ừm, đúng vậy! "

Diêm vương vô cùng hứng thú với việc này, nói:

"Mang người tự sát vì tình đi lên, bổn diêm vương muốn đích thân thẩm vấn! "

"Tuân lệnh! "

Một tiểu quỷ đáp, bay nhanh ra khỏi điện.

Một lát sau , chỉ thấy tiểu quỷ áp giải một nữ quỷ xinh đẹp tiều tụy lên Diêm Vương điện, nữ quỷ quỳ gối phía dưới.

"Phía dưới là người phương nào! " Diêm vương hỏi.

"Bẩm Diêm Vương, tôi tên là Triệu Nhan Nghiên. "

Nữ quỷ xinh đẹp nói.

"Triệu Nhan Nghiên? Ngươi vì sao mà chết! " Diêm vương hỏi.

"Là tôi tự sát. " Triệu Nhan Nghiên nói.

"Ta ngất! Ta biết là ngươi tự sát, ý ta là hỏi vì sao ngươi phải tự sát? "

Diêm vương tức giận trừng mắt nói.

"Bởi vì người trong lòng tôi đã chết rồi. "

Triệu Nhan Nghiên nói.

"Người kia chết như thế nào? Họ tên là gì, ngươi nhất nhất nói ra, nếu hắn còn chưa đầu thai, ta có thể an bài cho các ngươi gặp nhau dưới địa phủ. "

Diêm vương nói.

Địa phủ có quy định, chết do oan ức hoặc vì tình yêu mà tự sát, thì sẽ có phương pháp áp dụng khác nhau.

"Hắn tên là Lưu Lỗi, chết vì bệnh tim. "

Triệu nhan nghiên kích động nói, nàng đã nghĩ không bao giờ gặp lại hắn nữa rồi.

"A? Lưu Lỗi? Tên này tại sao ta thấy quen quen? " Diêm vương tự hỏi .

"Diêm vương, hắn là đệ đệ mà ngài mới nhận đó! " Phán quan Giáp nhắc nhở.

"Ôi! Đúng rồi! Mẹ nó, ngươi xem trí nhớ của ta, lát nữa, ngươi phải đem dược vật tới đây để ta bồi bổ! "

Diêm vương vỗ đùi bừng tỉnh nói.

"Chuyện này......Lưu Lỗi, hắn ta không còn ở địa phủ nữa rồi. "

Diêm vương chẳng kiêng dè gì nói thẳng.

"Cái gì! Hắn đã đầu thai rồi? Nhanh như vậy ư? "

Triệu Nhan Nghiên lảo đảo ngã xuống mặt đất.

"Ôi, đúng là một nữ nhân đáng thương! "

Phán quan Ất cảm thán nói.

"Đúng vậy, chẳng còn cách nào khác, hay ta cho ngươi đi đầu thai luôn nhé! " Diêm Vương tiếc hận nói.

"Đúng rồi, Diêm Vương đại nhân, căn cứ theo quy định địa phủ, người tự sát vì tình có một cơ hội để tìm lại người mình yêu! "

Phán quan Giáp bỗng nhiên vỗ trán nói.

"Người muốn cho nàng uống “Truy Tình Đan”? "

Diêm vương hỏi. Nhưng mà hắn lại lập tức lắc lắc đầu nói:

"Không nên, không nên, đan dược này quá độc! "

"Đan dược gì? Uống xong có thể gặp lại Lưu Lỗi hay sao? Ngài mau cho tôi ăn đi! "

Triệu Nhan Nghiên kích động kêu lên.

"Ôi! Cô nương, không phải bổn vương không để cho ngươi uống mà thật sự đan dược này rất độc ! "

Diêm Vương nói:

"Phán quan Giáp, ngươi giải thích cho nàng một chút đi! "

Phán quan Giáp dõng dạc nói:

"Khi uống “Truy Tình Đan”, linh hồn của ngươi sẽ trở lại thời điểm trước khi ngươi yêu hắn, nói cách khác, ngươi được trở về với con người của ngươi trước kia. Nói là sống lại, mà cũng không phải là sống lại. Bởi vì tất cả trí nhớ của ngươi đã bị phong ấn "

"Vậy thì có gì độc đâu? " Triệu Nhan Nghiên kỳ quái hỏi.

"Ngươi nghe ta nói hết đã! "

Phán quan Giáp tiếp tục nói::

"Sau khi uống đan dược, một năm sau phải tìm được người yêu, hơn nữa, lại phải ở cùng phòng với hắn, như vậy độc dược trong cơ thể sẽ truyền sang người của người yêu, ngươi sẽ không việc gì, mà còn khôi phục được trí nhớ. Nhưng nếu ngươi không tìm được hắn, lại không ở cùng phòng với hắn, thì độc dược sẽ phát tác, lúc đó ngươi sẽ chết, bị đày xuống địa ngục, làm cô hồn dã quỷ, vĩnh viễn không được siêu sinh"

"Ngài nói là độc dược sẽ truyền sang cho hắn? "

Triệu Nhan Nghiên lo lắng mà hỏi .

"Cô nương à, ngươi phải nhớ người chết là cô, còn lo lắng cho người kia làm gì?”

Phán quan Giáp kỳ quái hỏi.

"Có lẽ, đây là sức mạnh của tình yêu. " Triệu Nhan Nghiên thẹn thùng nói.

"Được rồi, ta cũng nói luôn cho ngươi, độc dược này không có hại gì với người yêu của cô, ngược lại còn giúp hắn cải biến thể chất thân thể, giúp hắn có được 1 chút năng lực đặc thù mà người thường không có, đối với người dương gian các ngươi mà nói, đó là dị năng. Hơn nữa ở… phương diện kia sẽ rất mạnh mẽ, coi như để hắn bảo đáp người yêu của mình"

Phán quan Giáp giải thích.

“Ồ, vậy ngài mau cho tôi uống đi"

Triệu Nhan Nghiên vừa nghe tới chuyện, độc dược kia không có hại tới Lưu Lỗi, thì nàng đã vô cùng yên tâm.

"Ngươi chắc chứ? Nếu ngươi uống vào sẽ không nhớ gì nữa đâu, nếu không gặp được hắn, thì ngươi sẽ chết không minh bạch đó! "

Phán quan Ất nhắc nhở nói.

"Ai dà, ngài sao nhiều lời như vậy, mau đưa cho tôi uống là xong! "

Triệu Nhan Nghiên không kiên nhẫn nữa nói.

"Hừ! Không được ăn nói xấc xược! Phán quan Ất, hắn nói rất đúng, rất nhiều người đã dùng đan dược này, nhưng không có tìm được người yêu, kết quả là bỏ mình!"

Diêm vương nhắc nhở.

"Tôi không sợ! " Triệu Nhan Nghiên kiên định nói.

"Được rồi, Phán quan Giáp, ngươi đi lấy đan dược cho nàng! "

Diêm vương lắc lắc đầu nói. Nghĩ thầm, Lão đệ, ngươi đừng có phụ nữ tử si tình này!

Phán quan Giáp đưa cho Triệu Nhan Nghiên một viên đan dược nói:

"Trong thời điểm ngươi dùng đan dược, hãy tập trung tinh thần nhớ tên người kia, lúc đó linh hồn ngươi sẽ trở lại lúc ngươi chưa yêu hắn "

Triệu Nhan Nghiên tiếp nhận viên đan dược, không chút do dự nuốt vào.

Diêm vương thở dài nói:

"Ôi, không biết nàng có thể thành công hay không! Nếu lão đệ trước kia đưa cho ta số điện thoại của hắn, ta nhất định sẽ gọi điện nhắc nhở. "

"Nhưng mà, lão đệ của ngài có được dị năng, vậy chẳng phải hắn vô địch thiên hạ rồi hay sao? "

Phán Quan Giáp lo lắng nói.

"Thế thì đã làm sao, hắn vốn là lão đệ của Diêm Vương, vô địch thiên hạ cũng là chuyện bình thường! Ngươi lo lắng cái rắm! "

Phán quan Ất trừng mắt liếc Phán Quan Giáp nói.

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #2