Chương 198: Hai Anh Em Thích Làm Việc ...


Ra khỏi cửa trường không lâu, Hàn Băng Phong đã lao đến, nhìn tôi quát lên:

"Đập vỡ cửa kính rồi lại muốn chạy hay sao?"

Tôi không muốn cùng hắn nói nhiều, cho nên nói:

"Thật xin lỗi."

"Thật xin lỗi? Miếng thủy tinh đã vỡ rồi, xin lỗi còn tác dụng hay sao?"

Hàn Băng Phong lạnh mặt nói.

Không đợi lời nói của tôi, đã có một thanh âm truyền tới:

"Vậy thì thầy cảm thấy nó vô dụng thì vô dụng hay sao."

Tôi quay đầu nhìn lại, không biết từ lúc nào Quách Khánh đã đứng ở trước cửa trường học.

Hàn Băng Phong nghe thấy vậy thì sắc mặc biến đổi, nói như thế nào, thì Hàn Băng Phong cũng đã từng trải qua cuộc sống lăn lộn trên giang hồ, cho nên đối với con đường này vô cùng hiểu rõ.

Quách Khánh hiện giờ đại danh đỉnh đỉnh, là nhân vật số 1, số 1 trong giới hắc đạo của thành phố Tân Giang.

"Quách Khánh, em ở bên ngoài như thế nào thì thầy mặc kệ, nhưng ở trong trường tối thiếu cũng phải giống một học sinh!"

Hàn Băng Phong do dự một chút nói.

"Cám ơn Hàn chủ nhiệm nhắc nhở."

Quách Khánh xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Hàn Băng Phong phất phất tay, kéo tôi ra khỏi cổng trường.

"Lão Đại, nghe nói ngươi muốn đi một thời gian?"

Quách Khánh hỏi.

"A, đúng vậy."

Tôi gật đầu, cười khổ nói:

"Chuyện này nói ra lại buồn cười, tớ đi làm vệ sĩ cho một minh tinh."

"Làm vệ sĩ cho một minh tinh? Lão Đại, đừng tưởng không biết cậu nghĩ gì, đến lúc đó tớ lại có nhiều hơn một chị dâu?"

Quách Khánh cười dâm nói.

"Biến đi, sao có thể nói như vậy, lão đại của cậu là người chung thủy nhất."

Tôi nói.

"Chung thủy nhất? Ôi trời ạ! Đúng rồi, lão Đại, cậu đã trộm được Diệp Tiêu Tiêu rồi hay sao? Cậu sẽ ở cùng các nàng ấy một chỗ chứ? Thật ra tại sao tôi lại không phát hiện, các nàng lớn lên lại đẹp như vậy!"

Quách Khánh có chút tự giễu nói.

Tôi lúc này mới nhớ ra, lúc mới nhập học, Quách Khánh còn cho Diệp Tiêu Tiêu là một lão yêu bà, bây giờ chắc cậu ta nghĩ lại, thì cho quan niệm thẩm mỹ của mình lúc đó đúng là có vấn đề.

"Cái gì mà lão yêu bà, sao khó nghe vậy, thật ra thì nàng cũng là một trong số chị dâu của cậu."

Tôi không giấu diếm, cho nên thở dài nói.

"Cái gì?"

Quách Khánh mở to hai mắt kinh ngạc nói:

"Lão Đại, cậu đang nói đùa với tớ phải không?"

"Tớ giống như đang nói đùa hay sao? Tim một chỗ, tớ kể lại cho cậu nghe."

Tôi nói:

"Đúng rồi, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau uống rượu, đi, đến Tụ Duyến Tiểu Cật."

Vẫn là quán cơm nhỏ trước kia, kiếp trước tôi với Quách Khánh thường hay tới đây, ăn lạc rang, cá…và còn có cả hai chai bia.

Tất cả vừa quen thuộc, lại vừa xa xôi. Tình cảnh kiếp trước, có cái diễn ra, có cái không, vậy mà sao bây giờ lại hoài niệm tới như vậy.

"Quách Khánh, nghe nói cậu gần đây có hành động rất lớn, có rất nhiều thế lực ở thành phố Tân Giang gần đây cũng thuộc về cậu?"

Tôi vừa rót bia, vừa nói.

Quách Khánh cầm lấy chai bia từ trong tay của tôi, không khỏi đắc ý nói:

"Lão Đại, tin tức của cậu đúng là khá linh thông!"

"Quách Khánh, cậu nghe tớ khuyên một câu, nước chúng ta sẽ không duy trì cho xã hội đen đâu, hiện giờ cậu chưa làm ra đại sự gì, thì sẽ không có ai sờ đến cậu, nhưng một khi có chuyện xảy ra, thì lại đúng là đại sự! Nói lời không dễ nghe, là nếu đến lúc đó không ai bảo vệ được cậu nữa. Còn nữa, tớ còn biết gần đây cấp trên bắt đầu để ý đến cậu, nên bảo tôi nhắc nhở cậu, không được làm điều gì quá đáng."

Mấy ngày hôm trước Hòa Khương Vĩnh Phú gọi điện nói chuyện, có nhắc tới chuyện của Quách Khánh, biết Quách Khánh là anh em của tôi, cho nên mới nhắc nhở tôi bảo hắn, đừng nên làm chuyện gì quá đáng.

"Cậu nói là cục công an hay sao? Tớ có mấy người làm nội ứng trong đó, nhưng đâu có nghe được tin tức gì?"

Quách Khánh ngạc nhiên nói.

Tôi cười khổ lắc đầu, nội ứng của Quách Khánh chỉ là những tiểu nhân vật, chứ quyết sách của tầng lớp lãnh đạo cấp cao, hắn làm sao sẽ biết!

"Cậu cũng biết quan hệ giữa tôi với Khương cục trưởng, nói tóm lại biết điều một chút mới có lợi cho cậu. Có thể không bao lâu nữa, sẽ bắt đầu nghiêm khắc với cậu, nhắc nhở thủ hạ của cậu thu liễm một chút."

Tôi nói:

"Còn nữa, nếu suốt ngày chỉ dựa vào việc thu phí bảo kê,... rồi lại đánh lộn tùm lum, sẽ không làm được cái tích sự gì cả."

Quách Khánh tự đáy lòng gật gật đầu nói:

"Đúng vậy, vốn tưởng rằng làm lão đại của xã hội đen thì vinh quang cỡ nào, nhưng hóa ra cũng lắm trách nhiệm, bọn tiểu đệ đều dựa vào tôi để sống cả ."

"Theo như những gì tôi biết, mấy năm nữa trên nước mình sẽ xuất hiện một dạng như thế này."

Tôi nói:

"Đó là, cậu đã bao giờ nghĩ tới lập một giải trí thành, hay là Hộp Đêm chưa?"

"Giải Trí thành? Lập cái đó làm gì?"

Quách Khánh có chút không hiểu nói:

"Lập những thứ này làm cái gì, chẳng phải là phải nộp thuế hay sao, như vậy còn đâu ra lợi nhuận? Còn lại phải trả lương cho nhân viên…."

"Ha hả."

Tôi thần bí cười nói:

"Những tiểu đệ của cậu đang làm gì? Nếu như không có chuyện gì thì toàn đi làm bảo kê, với đánh nhau thôi hay sao."

"Thì đúng là như vậy, nhưng lập nó có thể kiếm tiền không? Một số nhà hàng chúng tôi bảo kê cũng phải đóng cửa vì không làm ăn được!"

Quách Khánh nghi ngờ nói.

"Kiếm tiền là tất nhiên, từ khi cải cách mở cửa tới nay, những người giàu mọc lên không ít, kéo theo đó là yêu cầu về hưởng thụ và vui chơi, giải trí là một nghề thích hợp nhất."

Tôi tiếp tục nói:

"Mấy nhà hàng của cậu bảo kê đóng cửa là vì, diện tích của nó quá nhỏ, làm cho người ta không có cảm giác tương xứng với cấp bậc của mình! Cậu nghĩ xem, nếu như bây giờ mà có chỗ để cho các Lão đại, ông chủ lớn tiêu xài…, đám người này đâu có quan tâm tới tiền, phí càng cao thì bọn họ càng thích! Ngược lại, những hộp đêm quy mô nhỏ, có giám giá cũng không có người đi, bởi vì dân chúng bình thường không thể nào bước tới, mà các ông chủ lớn nhìn đã khinh thường rồi!"

Tôi nói ra kinh nghiệm kiếp trước.

Quách Khánh nghe xong không khỏi gật đầu:

"Hóa ra là như vậy, thảo nào những hộp đêm nhỏ lại dần dần phải đóng cửa!"

"Đúng vậy! Đây chính là quan niệm không giống nhau, nếu như chợ bán thức ăn nào cung sạch sẽ, uy nghiêm như Hoàng cung, thì làm gì có ai dám tới mua nữa."

Tôi nói.

"Tớ hiểu rồi, chợ bán thức ăn có xa hoa hơn nữa, thì người giàu sẽ không tới đây nhiều, bởi vì bọn họ rất ít khi xuống bếp, mà dân chúng bình thường, sẽ không đến những chỗ cao sang để bán thức ăn!

Quách Khánh hưng phấn nói.

"Không tệ, đây chính là hai thái cực khác nhau."

Tôi nói.

Quách Khánh dường như có điều gì suy nghĩ gật gật đầu.

Tôi cũng chỉ có thể nói như vậy, dù sao tôi cũng không thể thay đổi một con người.

Nhưng mà tôi vẫn thiện ý nhắc nhở, tôi không muốn người anh em của tôi phải đi vào vết xe đổ của những lão đại xã hội đen trước kia.

...

Trong khoang hạng nhất đi Tô Châu, tôi còn đang mơ màng, thì nghe thấy tiếng ồn ào

Chỉ nghe một giọng nam lanh lảnh, nói:

"Đây mà là máy bay ư? Cô quản được chuyện của tôi à!"

"Tiên sinh, thật xin lỗi. Đây là quy định."

Tôi lại nghe thấy có một giọng con gái thật ôn nhu.

Tôi giương mắt nhìn lên, chỉ thấy một nam nhân đang cãi nhau với một tiếp viên hàng không vì vấn đề gì đó.

"Quy định? Ai quy định ? Cô quy đinh hay tôi quy định?"

Nam tử lớn tiếng nói.

"Thật xin lỗi, đây là công ty hàng không quy định, hi vọng ngài phối hợp."

Nữ tiếp viên hàng không kiên nhẫn giải thích.

"Công ty hàng không? Công ty hàng không của các người hay sao? Cô không nên lấy công ty ra dọa tôi, tôi nói cho cô biết, khách hàng là thượng đế, bây giờ tôi chính là thượng đế!"

Nam tử khinh thường nói.

"Tiên sinh, mong ngài phối hợp, nếu không tôi sẽ gọi an ninh."

Nữ tiếp viên hàng không cau mày bất đắc dĩ nói.

"Mẹ kiếp!"

Nam tử đột nhiên tát nữ tiếp viên hàng không một cái, mắng:

"Đàn bà thúi, đừng không biết xấu hổ, đối xử mềm mỏng với mày thì mày lại tưởng là tao sợ! An ninh? Tớ đây, người đâu, dám dụng tới tôi một cọng lông! Ngay cả cơ trưởng của các cô cũng không chịu được!"

Một cỗ lửa giận từ trong lòng tôi vọt lên, tôi mặc dù không phải là người thích làm việc nghĩ, nhưng cũng không bao giờ đánh nữ nhân. Loại nam nhân này quả thực không phải là nam nhân.

Thích làm anh hùng, thì có thể đi đập Mercedes-Benz (BMW), thậm chí nhảy lầu tự sát tôi cũng mặc, nhưng mà đánh nữ nhân thì nhân phẩm đúng là có vấn đề.

Tôi vừa mới định tiến lên giáo huấn nam tử kia một chút, thì đã chậm một bước, bị người khác đoạt trước.

Không cần tôi phải đứng ra, có một tiểu từ từ đằng sau đã phóng tới, đấm một quyền vào mắt của nam từ này, nhất thời biến mắt hắn thành con mắt của gấu trúc.

Đương nhiên, tiểu tử này không chịu bỏ qua, liên tục đấm, sau một lúc hai mắt hắn đã cân bằng.

"Lý Hướng Đông, mày đúng là làm mất mặt nam nhân!"

Tiểu tử này lạnh lùng nói.

"Mụ kiếp, Lý Hướng Bắc, mày là một con chó đẻ, mày dám đánh tao!"

Nam tử tên gọi là Lý Hướng Đông lớn tiếng mắng.

"Lý Hướng Đông, mày nên chú ý một chút, đừng tưởng mày là đại ca thì tao không dám làm gì, mày vũ nhục tao thì được, nhưng đừng có vũ nhục mẫu thân của tao!"

Tiểu tử tên là Lý Hướng Bắc lạnh lùng nói.

"Ha ha, chú ý? Tốt, vậy mày có mặt mũi hay không! Hừ! Nếu không phải mẹ ngươi câu dẫn cha ta, sinh ra một tiện chủng như ngươi, thì công ty thiết bị điện Phi Phàm đã là của tao rồi, cần gì phải cùng hưởng với mày chứ!"

Lý Hướng Đông đỏ mặt nói.

Trong miệng hắn còn mùi rượu, đương nhiên là uống trước khi lên máy bay.

Lý Hướng Bắc lạnh lùng nhìn Lý Hướng Đông một cái, nhàn nhạt nói:

"Đại ca, tôi khuyên anh là nên tắt điện thoại đi. Anh có tự sát, tôi không có ý kiến, nhưng mà anh lên nghĩ kỹ, nếu hai chúng ta mà chết, phi phàm là một nửa của tôi, cũng là một nửa của anh."

Nói xong hắn không ngoái đầu lại, nhanh chóng rời đi.

Lý Hướng Đông trên mặt lúc đỏ lúc trắng, âm tình bất định. Cuối cùng vẫn lấy điện thoại di động ra, tắt máy.

Tôi ngồi ở phía sau không khỏi có chút trợn mắt há mồm, hóa ra 2 người này là huynh đệ, dường như là cùng cha khác mẹ, đang tranh đoạt tài sản của cha mình thì phải.

Tôi có chút ít khinh thường, vốn tưởng rằng người xông lên là người thích làm việ nghĩ, không nghĩ tới hai anh em là cừu nhân của nhau.

Tôi đối với loại chuyện tranh đoạt tài sản này không có hứng thú, cho nên cũng không để ở trong lòng.

Nhưng không nghĩ tới, khi tới Tô Châu, lại gặp phải hai công tử phú gia này, mà lại trở thành địch nhân lớn nhất của tôi.

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #198