Chương 192: Mục Tiêu Xuất Hiện


Cưới vợ? Tôi cười khổ, một ít tiền này mà cũng đòi tôi lấy vợ ư, hơn nữa lại còn làm như tôi không lo đủ tiền lấy vợ không bằng?

"Đúng đúng, như vậy là tốt nhất, như vậy là tốt nhất!"

Lúc cha tôi đối với mặt quyền uy gia đình, thì không có một chút nào phản kháng

Tôi có chút dở khóc dở cười, nhưng mà trong thời đại này, đem tiền gửi trong ngân hàng là ý nghĩ tốt nhất của mọi người!

Tôi đi tới một địa phương không người, nghe điện thoại, nhỏ giọng nói: "Alo, xin chào"

"Lão Đại, sao cậu lâu như vậy mới nghe điện thoại? Tớ còn tưởng cậu không cong ở đây nữa chứ."

Quách Khánh lớn tiếng oán trách nói, làm cho màng nhĩ của tôi chấn động rung lên bần bật.

"Tìm được người chưa?"

Tôi đi thẳng vào vấn đề hỏi. Tôi phải kết thúc trò chuyện sớm một chút, nếu không cha mẹ tôi lại hoài nghi.

"Tìm được rồi, lão Đại, cậu đoán xem tớ tìm được hắn ở chỗ nào?"

Quách Khánh quỷ dị nói.

"Ôi trời, có gì thì nói đi nhanh lên! Không phải là ở trên người nữ nhân đó chứ?"

Tôi thuận miệng nói.

"Ừ?" Quách Khánh sửng sốt nói:

"Làm sao cậu biết? Cậu đi theo tớ à?"

"Tớ đi theo cậu làm cái gì..a, mà cậu tìm được hắn khi hắn còn đang ở trên người nữ nhân à ?"

Tôi kinh ngạc nói.

"Đúng vậy! người của tớ tìm rất lâu, kết quả mới phát hiện hắn đang ở trong kỹ viện tìm một cô gái! Mẹ kiếp, tìm một nơi như vậy, không sợ lây bệnh qua đường tình dục hay sao! Còn tưởng hắn như thế nào, ngay cả đám tiểu đệ của tôi bình thường cũng không tới địa phương đó."

Quách Khánh khinh thường nói.

Tôi đổ mồ hôi hột! Kiếp trước Quách Khánh là một bé trai thuần khiết, vậy mà giờ lại thành ra như vậy.

"Vậy các cậu bây giờ ở chỗ nào?"

Tôi hỏi.

"Ở trấn Đông Hương, bên trong một kỹ viện, trong này còn có 3 đại tỷ, một mụ chủ quán và hai tên làm thuê, tớ cho người khống chế hết, sợ làm lộ tin tức ra ngoài."

Quách Khánh nói.

"Phái người tới đầu thôn Diêm Hòa chờ tớ, tớ lập tức đến ngay."

Tôi nói xong cúp điện thoại, vào trong nhà nói với cha, mẹ tôi, chú Hà:

"Con đi ra ngoài làm chút việc, tối con sẽ trở về ăn cơm!"

"Con đi ra ngoài làm gì?"

Mẹ tôi hoài nghi hỏi:

"Một mình con đi tìm Cổ Đại Quả à?"

"Dạ."

Tôi cũng không có giấu diếm.

"Không được! Để cha cùng đi với con!"

Mẹ tôi nói.

"Mẹ, con đi làm việc đấy!"

Tôi nói:

"Nếu để cho cha đi thì không tốt, chuyện này càng ít người biết càng tốt!"

"Quên đi, để cho nó đi đi, giờ con trai cũng đã trưởng thành rồi! Tôi tin loại chuyện này nó có thể xử lý tốt, tôi tin tưởng nó!"

Cha tôi khoát tay áo nói.

"Vậy thì Tiểu Lỗi, con đi một mình phải cẩn thận một chút, khoản tiền kia nếu không đòi được cũng cho qua đi!"

Mẹ tôi do dự một chút nói.

"Dạ, con biết rồi."

Tôi nói.

...

Khi bọn thủ hạ của Quách Khánh tìm tới tất cả những nơi ăn chơi mà Cổ Đại Quả thường lui tới đều không có, đang định vứt bỏ cho xong, thì nghe thấy ở trên đầu trấn Đông Hương, có mấy người vào kỹ viện, Quách Khánh vốn cũng không để ý, dù sao cũng đã tìm một vòng lớn rồi, còn một hai địa phương, thì cũng đi xem cho chót, nhưng không nghĩ tới ở đây còn gặp được hắn!

Khi mấy người Quách Khánh chạy tới, thì Cổ Đại Quả còn đang hì hục trên người một cô gái, trông cứ như vận động viên.

Khi Quách Khánh đi vào, lập tức có chủ quán tiến lên, quyến rũ hỏi:

"Các vị đại ca, ở nơi này chúng tôi còn có hai cô nương, các người thương lượng với nhau một chút, thay phiên nhau tiêu sái?"

"Thay phiên nhau cái rắm!"

Quách Khánh cả giận nói.

"Vậy thì các vị muốn chơi nhiều P à”.

"Cút!"

Quách Khánh một đẩy bà chủ, nói với thủ hạ:

"Đi vào lục soát!"

"làm gì vậy, có ai không, có người đập tiệm của lão nương!"

Bà chủ quán lớn tiếng kêu.

Khi bà chủ kêu như vậy, từ bên trong lập tức có ba người cao to lực lưỡng, đúng là mãnh nam, quát lớn:

" Có chuyện gì xảy ra!"

Kết quả là chưa kịp nhận được câu trả lời, mấy tiểu đệ của Quách Khánh đã đi tới, cho một trận đòn.

"Lão Đại, chúng tôi phát hiện ra Cổ Đại Quả!"

Một tên thủ hạ ở trong một phòng kêu lớn.

Quách Khánh nghe xong, lập tức dẫn người vọt tới, Cổ Đại Quả thấy chuyện không ổn, ngay cả quần áo cũng không mặc, lập tức đẩy cô gái kia ra, định chạy trốn.

"A? Ngươi còn chưa trả tiền!"

Cô gái kia kéo một tay Cổ Đại Quả, trừng mắt nói.

"ĐM con quỷ nhỏ, cút sang một bên cho tao!"

Cổ Đại Quả lập tức tát một cái.

"Nha! Mày dám đánh tao, lão nương liều mạng với mày!"

Cô gái kia như nổi điên, liều mạng xông tới.

Quách Khánh không có để ý cô gái này, một tay tóm tóc Cổ Đại Quả, quẳng sang một bên, mấy thủ hạ lập tức xông tới đấm đá dữ dội.

Lúc này cô gái bán dâm kia mới biết chuyện gì đang xảy ra! Hóa ra trong quán có một đám người xông tới, lập tức kêu ầm lên.

Quách Khánh chau mày, một tiểu đệ cơ trí lập tức chạy tới vừa tát cho cô gái này một cái, nói:

“Kêu nữa đi, kêu nữa lập tức lão tử cho mày về chầu ông vải”.

Cô gái này bị một cái tát, cũng tỉnh táo lại không ít. Mặc dù sợ hãi, nhưng cũng không dám kêu loạn nữa.

Nhìn tình hình này, đám người này nhất định là tìm tới người nằm trên mặt đất, nếu mình ngoan ngoãn nghe lời, thì họ sẽ không làm gì mình.

Nhưng mà Cổ Đại Quả vừa nghe tới câu "đi gặp ông bà ổng vải" thì lập tức giật mình!

Đám người này chuẩn bị giết chết mình hay sao? Hắn toàn thân run rẩy, nói:

"Vị lão Đại này, tìm..tôi có chuyện gì không?"

"Chuyện gì?"

Quách Khánh thật ra thì cũng không biết tìm hắn làm gì, chẳng qua là lão Đại đã phân phó, bảo giáo huấn người này mà thôi. Cho nên hắn nói:

"Mày đắc tội với người nào, mày còn không biết hay sao?"

"Tôi..." Cổ Đại Quả do dự một chút, rồi dò xét: "Là Trương Tam ?"

Thấy Quách Khánh tỏ vẻ gì cả, lại hỏi: "Hay là Lý Tứ?"

Thấy Quách Khánh vẫn không nói gì, tiếp tục chột dạ hỏi: "Chẳng lẽ là Vương Nhị mặt rỗ?"

"Con mẹ nó, mày mới là mặt rỗ!"

Quách Khánh đá cho hắn một cước, không hề nữa để ý đến hắn, lấy điện thoại ra, bắt đầu gọi điện thoại thông báo tình hình.

Cổ Đại Quả cảm thấy bất an, hắn nói mấy tên nhân vật này đều là những người nổi danh trong trấn, bình thường mình có chút động chạm với họ, nhưng ỷ cha mình là trưởng thôn, nên bọn họ cũng không dám làm gì mình!

Nhưng mà những người này nếu không phải do bọn họ phái tới, thì chuyện không còn dễ dàng nữa! Cổ Đại Quả suy nghĩ rất lâu, nhưng cũng không biết mình đã đắc tội với những ai.

...

Từ Diêm Hòa thôn tới trấn Đông Hương đi xe chỉ mất chừng 10 phút, khi tôi chạy tới, thì Cổ Đại Quả đang nằm trên mặt đất giả chết.

"Hắn bị hành hạ chết rồi ư?"

Tôi kỳ quái nhìn "Thi thể" trên mặt đất hỏi.

"Là giả đó."

Quách Khánh nói. Hắn đi tới, dẵm ngay vào “cái rãnh” của Cổ Đại Quả, sau đó đá thẳng lên một cái, Cổ Đại Quả a lên một tiếng, thân thể bật dậy, hắn nhảy phải cao tới nửa thước, khuôn mặt thống khổ, sợ hãi nhìn trước mắt những người này.

Cổ Đại Quả lúc nãy đã đem mấy tên đại ác bá, lưu manh trong trấn nhắc tới một lượt, nhưng cũng không biết ai có những nhân vật này?

Nhìn tác phong và phương thức làm việc của mấy người này, thì nhất định là người trên giang hồ! Hơn nữa sau khi Cổ Đại Quả quan sát, đám người này có tiến có lui, ít nhất cũng phải là ba, bốn chục người!

Trong trấn làm gì có một đội lưu manh nào như vậy! Chỉ còn một khả năng đám người này là xã hội đen! Rất có thể chúng từ thành phố, đặc biệt tìm đến mình gây phiền toái !

Nghĩ tới đây, trong lòng không khỏi có chút nổi giận, nếu như quả thật từ trong thành phố tới, bối cảnh nhất định sẽ cao, chỉ dựa vào cái chức trưởng thông của cha mình thì không giữ được mình.

Huống chi những chuyện bình thường mình làm, cha mình cũng đâu có biết, nếu như bị hắn biết, khẳng định là người đầu tiên đưa mình vào tù!

Cho nên Cổ Đại Quả chọn cách giả chết để qua mặt, không nghĩ tới người này một cước thiếu chút nữa làm cho hắn rụng…!

Tôi nhìn lướt qua cô gái đang ở trên giường chùm chăn run rẩy, nhìn một tên thủ hạ của Quách Khánh, nói:

"Trước tiên kéo nàng ra ngoài đã."

Sau đó tiện tay kéo một cái ghế, ngồi ở trước mặt Cổ Đại Quả, nói:

"Chẳng phải mày bình thường rất hung ác, chuyên đi bắt nạt kẻ yếu hay sao?!"

"Đại ca, anh đừng đùa giỡn em, rốt cuộc là ai phái các anh tới, hắn cho các anh bao nhiêu, em cho các anh gấp đôi, xin các anh bỏ qua cho em đi..."

Cổ Đại Quả thấy người này nói chuyện với mình, lập tức tuôn ra một đống.

"Xem ra mày rất có tiền. Vậy thì có người thuê 1000 vạn bảo tao lấy đầu mày, mày có thể cho tao 2000 vạn không?"

Tôi cười nói.

"Anh..."

Cổ Đại Quả nhất thời cứng họng, muốn lấy ra mấy vạn đồng, hắn còn có thể, nhưng mấy ngàn vạn thì đúng là nói đùa!

"Sao vậy, mày không tin ưu? Nhưng mà cho dù mày có 2000 vạn cũng vô ích, bởi vì người tìm mày là tao!"

Tôi tiếp tục nói:

"Cổ Đại Quả, mày là người thông minh! Mày giờ cũng nên biết, có một số việc mày không làm được, có một số người mày không đắc tội được!"

"Đại ca, anh có phải... nhầm rồi hay không…em căn bản không biết anh?"

Cổ Đại Quả nơm nớp lo sợ nói.

"A, chẳng nhẽ ở nơi này còn có một người khác tên là Cổ Đại Quả?"

Tôi ra vẻ kỳ quái hỏi.

"Chuyện này... Điều này cũng có thể... Thế giới to lớn như vậy, người trùng tên cũng rất nhiều..."

Cổ Đại Quả mặc dù biết ở xung quanh đây căn bản không có ai trùng tên với mình, nhưng vẫn ôm tâm lý hi vọng người này có thể bỏ qua cho mình!

"Cổ Đại Quả, mày biết một người tên là Hà Đại Lực hay không?"

Tôi đột nhiên đứng dậy, nghiêm túc hỏi.

"Hà Đại Lực? Anh là... Không, em không biết ai tên là Hà Đại Lực cả..."

Cổ Đại Quả vừa nghe đến cái tên này, cũng biết tại sao lại như thế này rồi. Nhưng mà hắn đâu có nghe thấy Hà Đại Lực có quan hệ với một gia đình có thế lực nào đâu!

Nếu không thì cũng không phải chờ một thời gian dài như vậy, mới tới đây, cho nên hắn hỏi:

"Huynh đệ, tôi đúng là có va chạm với Hà Đại Lực, nhưng đâu có liên quan gì tới huynh đệ đâu?"

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #192