"Người tốt? Người tốt mà trên tay lại trạm chổ như vậy?"
Người cảnh sát khinh thường nói.
"Đó là nghệ thuật! Nghệ thuật hiểu không? Người trong xe chúng tôi là người của nghệ thuật, đang muốn ra ngoài biểu diễn!"
Quách Khánh bịa chuyện nói.
Quách Khánh vốn là người trên xã hội, nên nói dối tim không đập mạnh, sắc mặt không đổi.
"Làm nghệ thuật ? Các ngươi mà làm được nghệ thuật? Làm nghệ thuật gì?"
Người cảnh sát giao thông này hiển nhiên là không tin lời Quách Khánh nói.
"Punk hiểu không?"
Quách Khánh lấy tay làm thành một cái loa, sau đó đột nhiên hát rống lên:
"Về đến Lhasa ~~~ trở lại cung điện Bố Lạp Đạt! Trở lại Lhasa ~~~~~~ về tới nhà của nàng!"
"Được rồi! Ngươi đừng hát nữa!"
Người cảnh sát giao thông kia lỗ tai bị hét cho gần điếc, nói:
"Vậy những thiết côn ở trên xe để làm gì?"
"Thiết côn? Nga ~~~~ anh nói cái bộ gõ kia ư !Đây là một lại nhạc khí hạng nặng, chuyên dùng tạo ra âm thanh “Thình thịch, choeng”!"
Quách Khánh đột nhiên gõ một tiếng, làm cho người cảnh sát giao thông này sợ hết hồn.
"Được rồi, được rồi, các ngươi đi đi thôi!"
Người cảnh sát giao thông lắc đầu, lầm bầm nói:
"Mẹ kiếp, loại dân chơi kiểu âm nhạc này đúng là không bình thường, suýt chút nữa làm tai mình bị điếc!"
Lúc Quách Khánh lên xe, tôi liếc mắt bảo hắn là đi trước đi, nếu như đứng chung với tôi, thì sẽ khó giải thích.
Mẹ tôi ngồi ở trong xe, toàn nghe rõ những lời của tôi nói với người cảnh sát giao thông, trong lòng sợ hãi vô cùng!
Vốn lúc nãy nàng hoài nghi lai lịch của chiếc xe này, giờ lại bị người cảnh sát giao thông kia nói như vậy, thì trong lòng lập tức sợ hãi.
Tôi nhìn người cảnh sát giao thông nói:
"Anh chờ một chút, tôi gọi điện thoại."
"Gọi điện thoại làm cái gì? Báo cho đồng bọn của cậu hay sao?"
Người cảnh sát giao thông này hoài nghi nói.
"Tôi gọi điện thoại để chứng minh xe của tôi không phải là xe trộm cắp!"
Tôi nói.
"Không được!"
Người cảnh sát giao thông lạnh lùng nói:
“Ai biết cậu có ra ám hiểu gì hay không, có gọi cũng phải theo tôi về trụ sở mới được gọi!"
Tôi vô cùng buồn bực! Người cảnh sát giao thông này đúng là trách nhiệm quá mức!
Nhưng lúc này, từ trong bộ đàm của hắn vang lên mấy âm thanh, hắn vội vàng cầm lên, nói:
"Tôi là người kiểm tra tốc độ ở Thành đông, xin mời nói!"
"Tôi là trung tâm chỉ huy trong thành phố, biển số xe A00077 đã được kiểm tra, không có vi phạm gì!"
Người đầu bên kia nói.
"Đã rõ, cám ơn!"
Người cảnh sát giao thông nói.
"Không có chuyện gì thì tôi có thể đi chưa?"
Tôi nghe được cái kết quả này, thở phào nhẹ nhỏm, nói.
"Không được! Mặc dù không có vi phạm gì, nhưng không thể chứng minh được lai lịch của xe này!"
Người cảnh sát giao thông nói.
Tôi bất đắc dĩ lắc đầu, người này thật đúng là cố chấp! Dưới tình thế cấp bách, tôi cầm ví tiền, móc ra một chồng tiền nhét vào tay hắn, nói:
"Phiền toái anh dàn xếp chuyện này..."
Người cảnh sát giao thông kia thấy đống tiền trong tay, ước chừng cũng khoảng 3000, 4000 đồng, hừ lạnh một tiếng nói:
"Cậu đang hối lộ nhân viên chấp hành pháp luật, tôi sẽ báo cáo lên trên!"
Tôi đúng là không có cách nào khác, đúng là há miệng mắc quai! Vốn nghĩ rằng hắn toan tính gây khó khăn cho tôi, nhưng không nghĩ người này lại công bình chấp pháp!
Mà tôi cũng không có cách khác, người này chỉ đơn thuần làm việc theo pháp luật!
Đang lúc tôi gấp gáp vô cùng, thì chợt nhìn thấy bộ đàm của người này, linh cơ chợt hiện, nói:
"Đồng chí, cái bộ đàm này có thể thông với phòng làm việc của cục trưởng không?"
"Cục trưởng gì?"
Người cảnh sát giao thông nghe xong sửng sốt.
"Chính là khương cục trưởng của các anh đó!"
Tôi giải thích!
"Cậu biết Khương trưởng cục?"
Người cảnh sát giao thông nghe vậy có chút kì quái hỏi.
"Biết! Anh đem điện thoại cho tôi, tôi nói với ông ấy một hai câu là có thể chứng minh thân phận của tôi!"
Tôi nói.
Người cảnh sát giao thông nghe tôi nói như vậy, mặc dù trong lòng còn nghi ngờ, nhưng lại nghĩ tới biển số xe của tôi, không chừng nó là sự thật, cho nên nói:
"Cậu chờ một chút, tôi phải báo lên trung tâm chỉ huy để đổi tần số!"
Người cảnh sát giao thông này nói một hai câu, thì quay lại nói với tôi:
"Được rồi."
Tôi cầm bộ đàm, thì nghe thấy âm thanh quen thuộc của Khương Vĩnh Phú:
"Alo, tôi là khương Vĩnh Phú."
"Khương cục trưởng, cháu là Tiểu Lưu."
Tôi nói vào trong bộ đàm.
"Tiểu Lưu? Tiểu Lỗi nào?"
Khương Vĩnh Phú sửng sốt.
Bởi vì bộ đàm âm thanh rất tốt, cho nên những lời trong bộ đàm, những người bên cạnh có thể nghe thấy, người cảnh sát giao thông kia hiện lên vẻ khinh thường.
"Cháu là Lưu Lỗi!"
Tôi nói lại một lần nữa.
"Ai nha! Là Lưu huynh đệ!"
Thanh âm của Khương Vĩnh Phú lập tức trở nên nhiệt tình nói:
"Mà không đúng, tại sao cậu gọi điện cho tôi bằng tần số nội bộ?"
"Cháu đang muốn tới trấn Đông Hương xử lý chút việc, nhưng ở Đông thành lại bị nhân viên kiểm tra tốc độ đòi giữ xe!"
Tôi nói.
"Đi trấn đông hương? Đi tới nơi heo hút đó làm gì, có cần tôi hỗ trợ hay không?"
Khương Vĩnh Phú nói.
"Đến lúc đó không chừng cần chú hỗ trợ, nhưng giờ phải giải quyết chuyện trước mắt đã!"
Tôi cười khổ nói.
"Cậu đem bộ đàm chuyển cho người có trách nhiệm, tôi nói với hắn một câu!"
Khương Vĩnh Phú nói.
Tôi đưa bộ đàm chuyển cho người cảnh sát giao thông kia, trên mặt hắn đã hiện lên sự lúng túng, bởi vì chuyện giữa tôi và Khương Vĩnh Phú hắn đều nghe rõ!
Lúc này, hắn đã hiểu đây chẳng phải là xe bị trộm gì cả! Làm gì có tên trộm nào nói chuyện với cả cục trưởng cục công an!
"Có chuyện gì xảy ra vậy?"
Khương Vĩnh Phú lập tức khôi phục giọng quan trên.
"Khương cục trưởng chỉ là hiểu lầm mà thôi! Tôi đã hiểu rõ, lập tức cho đi!"
Người cảnh sát giao thông nói.
Nói xong, hắn chào tôi một cái, nói:
"Thật xin lỗi, tôi sai rồi! Đã mang lại phiền toái cho ngài, xin lỗi!"
“Không sao, anh cũng chỉ chấp pháp mà thôi!"
Tôi nhìn hắn gật đầu, nói không có chuyện gì cả.
Nói thật, tôi đối với người cảnh sát giao thông này rất có hảo cảm, dù sao hắn cũng chỉ có trách nhiệm với công việc mà thôi, so với những người khác thì tốt hơn nhiều!
Lên xe, mẹ tôi dùng một ánh mắt kì quái nhìn tôi! Lúc nãy, tôi nói chuyện với cục trưởng cục công an, nàng cũng biết, mẹ tôi đúng là đang nghĩ, không biết đây có phải là con mình không.
Tôi thấy mẹ tôi nghi ngờ, nên nói trước:
"Mẹ, con biết mẹ rất nghi ngờ, nhưng những chuyện này để sau hẵng nói! Bây giờ đã có thể chứng minh, con mẹ không làm trái pháp luật, trái xã hội, và có lỗi với nhân dân!"
Mẹ tôi gật đầu, thật ra thì mẹ tôi cũng hiểu rõ, con mình không thể nào làm chuyện trái pháp luật, nếu như làm chuyện trái pháp luật, thì trốn còn không kịp, chứ sao lại dám nói chuyện với Cục trưởng cục công an!
Nghĩ tới đây, mẹ tôi an tâm không ít, xem ra chuyện của Hà Tích Duyên có thể giải quyết dứt điểm một lượt không chừng!
Sau khi đi khoảng mấy trăm mét, tôi đã thấy chiếc xe buick của Quách Khánh đứng ở bên đường, đang chờ tôi. Sau khi tôi vọt lên, ấn còi hai tiếng, Quách Khánh lại theo sau.