"Lưu Lỗi, anh có phải là có chuyện gì gạt em hay không?"
Triệu Nhan Nghiên nhìn thấy vẻ mặt của tôi không được tốt, nên hỏi.
Tôi đổ mồ hôi một, nha đầu này cũng quá nhạy cảm đi chứ, tôi lúng túng nói:
"Anh có thể có chuyện gì gạt em đâu chứ, chỉ là nhìn giáo viên mới không vừa mắt mà thôi."
Triệu Nhan Nghiên nhìn tôi trừng trừng, vẻ mặt vô cùng hồn nhiên, làm cho tôi có cảm giác như mình là ác ma đang lừa gặt một cô bé, sau đó từ trong miệng của Triệu Nhan Nghiên nói ra hai chữ:
"Không tin!"
Tôi lúc ấy nghe xong thiếu chút nữa ngất ngay tại chỗ, không tin thì không tin, chứ đâu cần dùng loại vẻ mặt này.
"Thật ra thì cũng không có gì, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi!"
Tôi không dám nhìn thẳng vào Triệu Nhan Nghiên.
Thực ra đây là chuyện gì cơ chứ, vốn từ sau khi tôi sống lại, Triệu Nhan Nghiên là một mối nhân duyên vô cùng hoàn mỹ, mà lại bị tôi làm cho rối tinh rối mù hết lên, vừa mới thêm Trần Vi Nhi, nay lại chọc thêm Diệp Tiêu Tiêu, làm cho tôi không biết nên làm thế nào cho phải.
Tôi thừa nhận đúng là tôi có chút háo sắc, có đôi khi kìm nén không được mình, nhưng mà cho dù là Triệu Nhan Nghiên, Trần Vi Nhi hay là Diệp Tiêu Tiêu, các là đều là mỹ nhân khó kiếm, chỉ có một trong các nàng cũng đã thỏa mãn rồi, vậy mà tôi còn muốn gia tăng liên tiếp cơ chú!
Cho dù như thế nào, người mà tôi có cảm giác có lỗi nhất chính là Triệu Nhan Nghiên!
Trần Vi Nhi đi theo tôi, xét theo một khía cạnh khác, đó là nàng đã được bán cho tôi rồi. Mà Triệu Nhan Nghiên nha đầu này lúc đi theo tôi, khi đó tôi còn là một tiểu tử nghèo, với hai bàn tay trắng!
Triệu Nhan Nghiên lại chẳng thèm để ý, cứ thế giao mình cho tôi, điều đó cần một dũng khí vô cùng lớn, đồng thời cũng thể hiện, Triệu Nhan Nghiên yêu tôi vô cùng.
Mặc dù đối với chuyện tình của Trần Vi Nhi, Triệu nha đầu này cũng không để ý. Nhưng tôi biết, làm gì có nữ hài tử nào tình nguyện chấp nhận lão công của mình có hai bạn gái cơ chứ!
Nhưng mà do Triệu Nhan Nghiên yêu tôi quá mức, nên mới dung túng tôi, chỉ cần tôi vui vẻ, nàng cũng vui vẻ, nếu như nói, kiếp trước Triệu Nhan Nghiên thiếu tôi, thì giờ hoàn lại đầy đủ.
Nhưng mà kiếp trước Triệu Nhan Nghiên đâu có nợ tôi cái gì, hoàn toàn là bởi vì tôi hèn kém, nên mới không có được trái tim của nàng, cuối cùng để nàng trở thành vợ của Từ Khánh Vĩ.
Tôi vốn suy nghĩ rất nhiều, sau khi tôi sống lại, lịch sử có thay đổi hay không, bây giờ thì cũng đã có thể khẳng định.
Tập đoàn Ánh Rạng Đông thành lập, Tô minh tinh xuất hiện, giờ lại thay đổi cả chủ nhiệm lớp, chứng tỏ bánh xe lịch sử đã chệch hướng! Cho dù tôi biết lịch sử có sự khác biệt, nhưng tôi đâu có biết những chuyện xảy ra về sau?
Sau khi Lưu Lỗi chết đi, Triệu Nhan Nghiên có hạnh phúc với Từ Khánh Vĩ hay không? Mà Từ Khánh Vĩ có thuận lợi lên được vị trí tổng giám đốc hay không?
Tôi biết tôi nghĩ như vậy là có chút lo sợ chuyển không đâu, bởi hiện tại tôi đã có Triệu Nhan Nghiên, đúng là là lòng tham không đáy mà? !
"Hiểu lầm cái gì? Thư tình cũng viết rồi, mà còn nói là hiểu lầm?"
Triệu Nhan Nghiên giả bộ tức giận nói.
Triệu Nhan Nghiên mặc dù đối với chuyện này rất rộng rãi, nhưng đôi lúc cũng muốn cái thói trêu hoa ghẹo nguyệt của tôi được ức chế xuống.
"Thư tình? Thư tình gì?"
Bây giờ thì đúng là tôi không hiểu, tôi đâu có viết cho ai thư tình đâu chứ! Có phải nha đầu này đã học được tính gạt người rồi hay không?
"Hừ, còn không thừa nhận!"
Triệu Nhan Nghiên móc từ trong túi ra một phong thư màu hồng phấn, đưa tới trước mặt của tôi, nói:
"Buổi sáng khi em dọn dẹp lớp, thấy trong ngăn bàn có, anh tự mình xem đi!"
Tôi đúng là nghi hoặc cầm phong thư lên, phong thư này đúng là thư kiểu tình lữ đang thịnh hành lúc bấy giờ!
Tôi nhớ lại kiếp trước, cũng vào khoảng thời gian này, cái loại phong thư sặc sỡ này rất được giới trẻ ưa chuộng và trở thành một phong trài, rất nhiều cô bé, cậu bé thích viết thư, đương nhiên, đại đa số là để biểu hiện sự thầm mếm của mình.
Bên dưới nơi gửi còn nói rõ là lớp của tôi, người gửi có ba chữ “Diệp Tiêu Tiêu”!
Tôi không khỏi cười khổ, Diệp Tiêu Tiêu đúng là quá to gan, gửi tới trường học của mình mà còn dám dùng loại giấy viết thư này, không sợ người khác sau khi gặp được đàm tiếu ư, cũng may là Triệu Nhan Nghiên đã cầm về, nếu không bị bà Trương Lệ Hà kia nhìn thấy, không chừng lại có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn! Ai biết nàng có hủy đi bức thư tình của học sinh hay không!
"Thế nào, còn không cãi nữa đi, người ta ngay cả thơ tình còn viết rồi, anh còn gì để nói không?!"
Triệu Nhan Nghiên đắc ý nhìn tôi nói.
"Một bức thư thì có thể nói nên chuyện gì cơ chứ?"
Tôi cố gắng che dấu tội của tôi.
"Vậy tại sao cô ấy không viết thư cho em, không viết cho người khác? Hết lần này tới lần khác lại viết thư cho anh?"
Triệu Nhan Nghiên không buông tha nói.
"Được rồi, được rồi, anh nói thật là được chứ gì!"
Tôi giơ cờ đầu hàng.
Đối với Triệu Nhan Nghiên tôi không có lòng để gạt nàng, đây cũng là một chuyện mà tôi không bao giờ làm được.
"Vậy anh nói đi." Triệu Nhan Nghiên nói.
Cho nên tôi đem đầu đuôi câu chuyện đã phát sinh, nói lại với Triệu Nhan Nghiên.
Triệu Nhan Nghiên nghe xong hừ một tiếng nói:
"Coi như anh có lương tâm, nói rõ chuyện của nàng với em, nếu như anh cố ý che giấu, thì để xem em thu thập anh thế nào!"
Tôi vốn tưởng rằng, hai tay của Triệu Nhan Nghiên sẽ biến thành một con cua, hung hăng cắp tôi một trận, không nghĩ tới cứ như vậy xong chuyện.
Triệu Nhan Nghiên thấy tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn nàng, thì trợn mắt nhìn tôi một cái, nói:
"Nhìn em làm gì, tôi có cái gì đẹp mắt đâu, anh nhìn suốt ngày không chán ư!"
"Sao có thể như vậy! Nhan Nghiên! Trong lòng em là người rõ rất, em thủy chung là người anh thích nhất!"
Tôi vội vàng nói.
"Ha hả."
Triệu Nhan Nghiên thản nhiên cười nói:
"Em biết, em chỉ nói giỡn với anh thôi ! Bây giờ cũng nên tính toán đi, chẳng lẽ cứ như thế nào buông tay hay sao?"
"Nếu không thì biết làm thế nào, dù sao Diệp Tiêu Tiêu cũng không chấp nhận được chuyện nàng với học sinh của mình, anh cũng đâu có thể làm gì hơn được!"
Tôi thở dài một hơi nói.
"Em nghĩ, trong lòng nàng nhất định rất đau khổ."
Triệu Nhan Nghiên sâu kín thở dài một hơi nói:
"Có đôi khi em rất may mắn, em đã gặp được anh, lại có thể trở thành vợ của anh."
"Nhan Nghiên, em đừng nói như vậy, nói như thế chỉ làm anh có cảm giác, anh có lỗi với em mà thôi!"
Tôi nói:
"Anh là của em, hoàn toàn thuộc về em."
"Đừng nói nữa, em hiểu mà..."
Triệu Nhan Nghiên lắc đầu, có chút ưu thương nói:
"Anh nhìn anh đi, giờ này còn nói những lời vô nghĩa, nếu như nàng gửi thư cho anh, chứng tỏ trong lòng nàng có anh, anh mau xem trong thư viết cái gì đi chứ!"
Được Triệu Nhan Nghiên nhắc nhở, tôi mới nhớ tới chuyện này, vội đem bóc thư ra, đang muốn mở ra, đột nhiên ở ngoài cửa có người gọi:
"Lưu Lỗi, có ai là Lưu Lỗi hay không? Ra ngoài có chút việc!"
Tôi vội vàng chạy ra bên ngoài phòng học, vừa nhìn mới biết, hóa ra là Lý đại gia phòng trực ban:
"Lý đại gia, em chính là Lưu Lỗi, có chuyện gì không vậy?"
"Em chính là Lưu Lỗi? Em mau tới phòng trực ban nghe điện, nhà em xảy ra chuyện rồi!"
Lý đại gia lo lắng nói, nóng xong xoay người xuống dưới liền.
Cái gì? ! Nhà tôi xảy ra chuyện rồi? Tôi vội vàng đi theo Lý đại gia, vừa đi vừa hỏi:
"Lý đại gia, nhà em xảy ra chuyện gì vậy?"
"Tôi cũng không biết, mà người nhà của em cũng không nói! Em chạy nhanh một chút, đi nghe điện đi, tôi lớn tuổi rồi, đi đứng không tốt, không đi nhanh dược!"
Lý đại gia nhìn tôi nói.
Tôi nói cám ơn, sau đó chạy tới phòng trực ban. Nhà tôi xảy ra chuyện? Có thể xảy ra chuyện gì đây?
Tôi vắt hết óc suy nghĩ xem kiếp trước có xảy ra chuyện gì hay không, nhưng đáng tiếc là, tôi chẳng nghĩ ra được chuyện gì hết.
Chẳng lẽ lại có chuyện xảy ra? Theo như suy nghĩ của tôi, lịch sử đã thay đổi, cho nên giờ không thể dùng trí nhớ kiếp trước suy nghĩ được! Nghĩ tới đây, tôi chạy nhanh hơn nữa!
"Alo" Tôi cầm điện thoại lên, nói.
"Tiểu Lỗi phải không? Là mẹ đây!"
Từ đầu bên kia truyền đến tiếng của mẹ tôi.
"Mẹ, trong nhà xảy ra chuyện gì vậy?"
Tôi lo lắng hỏi.
"Tiểu Lỗi, Tích Duyên hôm nay gọi điện thoại về nhà mới biết, cha nàng tới nhà Cổ Đại Quả thu tiền, kết quả là bị mấy tên lưu manh của Cổ Đại Quả đánh gãy chân, phải vào bệnh viện!"
Mẹ tôi vội vã nói:
"Kết quả là sau khi cha con nghe tiếng, nổi giận nói là phải đi đòi lại công đạo! Mẹ với Tích Duyên không cách nào ngăn được!"
"Vậy thì hiện giờ cha ở đâu?"
Tôi nghe vậy thì trong lòng hồi hộp, tính tình của cha tôi thì tôi biết, nếu đã nóng tính, thì 10 con bò cũng không kéo lại được.
Mà đây cũng không phải là vấn đề mấu chốt, vấn đề làm tôi lo lắng chính là, cha tôi cứ đi như vậy, thì tìm được tên Cổ Đại Quả kia có giải quyết được chuyện gì cơ chứ, tên kia vốn là du côn lưu manh, sao hắn lại nói lý đây, cha tôi nóng giận mà đi, chắc chắn là sẽ phải chịu thiệt thòi!
"Cha con vừa mới lái xe đi, mẹ và Tích Duyên muốn theo, nhưng cha con không đồng ý!"
Mẹ tôi mặc dù là người lớn, nhưng chuyện như thế này gặp phải lần đầu tiên, trong lòng nhất thời không có chủ ý, bất đắc dĩ chỉ còn cách gọi điện thoại cho tôi để thương lượng.
"Mẹ, mẹ chờ con, con lập tức về ngay."
Nói xong, tôi vội vàng cúp điện thoại, chạy trở về lớp học.
Đến lớp học, tôi đem mọi chuyện nói đơn giản với Triệu Nhan Nghiên một chút, Triệu Nhan Nghiên lo lắng hỏi:
"Em gọi điện thoại cho Trương thư ký nhé?"
"Không cần đâu, nếu không trị tên Cổ Đại Quả này một trận, thì cũng khó mà có thể giải mối hận trong lòng! Đôi lúc cũng phải cho hắn nếm một chút thủ đoạn."
Tôi vỗ về khuôn mặt nhỏ bé của Triệu Nhan Nghiên, nói.
"Lão công, vậy anh cẩn thận một chút nhé!"
Triệu Nhan Nghiên nói.
"Em cứ ngồi đây yên tâm đi, thân thủ của anh em còn không biết ư, hơn nữa, đối phó một người như thế, căn bản còn chưa cần anh động thủ."
Tôi nói.