“Hà Tích Duyên, cậu vừa mới nói với tớ về ác bá là con trai trưởng trấn, chuyện này như thế nào?”
Tôi hỏi
“Cậu thật sự sẽ giúp tớ chứ?”
Hà Tích Duyên nghi hoặc hỏi
Chuyện xảy ra hôm nay giống như đang nằm mơ, tất cả đến với mình quá đột ngột, vốn tưởng rằng mình sẽ trốn không thoát ma trảo của Vu Văn Phong, nhưng không nghĩ tới vị đại ca này lại xuất hiện cứu mình!
Không chỉ như thế, nàng còn biết, hắn quen cả Cục trưởng cục cảnh sát! Nếu như vậy, hắn có thể duy trì chính nghĩa cho mình hay không đây?
“Đương nhiên! Tớ đã nói, chỉ cần có thể làm được, thì nhất định tớ sẽ giúp!”
Tôi xác nhận nói. Không biết tại sao, tôi có vẻ vô cùng thương cảm với Hà Tích Duyên
“Vậy thì cậu nhất định phải bảo cục công an bắt cái tên bại hoại Cổ Đại Quả kia!”
Hà Tích Duyên phẫn hận nói
“Nếu như hắn vi phạm pháp luât, thì đương nhiên phải bị bắt tội! Cậu nói với tớ về nguồn gốc sự việc đi!” Tôi nói
“Ba năm trước đây, nhà tới nhận thầu một mảnh rừng ở trên núi, chuẩn bị trồng cây ăn quả. Lúc ấy bởi vì việc này rất ít được quan tâm, cho nên không người nào dám làm, vì vậy mà tiền đấu thầu rất ít. Nhà tớ mua cây giống ở bên ngoài để trồng. Mùa thu năm ngoái vì được thu hoạch, vì vậy nhà tớ thu được tiền lời không tí, có thể trả hết số tiền nợ mua cây giống năm ngoái.”
Hà Tích Duyên chậm rãi nói
“Đây là một chuyện tốt!”
Tôi nghe xong tán thưởng nói! Thời điểm năm 1990 ở nước Z, có rất nhiều hộ dân giàu lên từ con đường này
“Đợi một chút, nhà cậu lúc đó không ký hợp đồng với trưởng thôn kia hay sao?” Tôi cắt ngang lời Hà Tích Duyên hỏi. Thật ra thì chuyện này nếu quả thật như Hà Tích Duyên nói, và lại có ký kết hợp đồng thì giải quyết tương đối dễ dàng! Có hợp đồng, thì có thể trực tiếp tới tòa án để khởi tố, nhưng rất nhiều nông dân cả đời chẳng biết toàn án là cái gì! Cho nên, có rất nhiều người ngậm bồ hòn làm ngọt, không biết kêu vào đâu!
“Có, nhưng mà chẳng qua là một hóa đơn tạm thời do thôn viết, nói có thầu mảnh rừng đó trong 10 năm”
Hà Tích Duyên nói.
“Có con dấu không?”
Tôi vừa nghe thấy có hợp đồng, cũng chưa hỏi cái vấn đề hóa đơn tạm thời, mà vội vàng hỏi một vấn đề trọng yếu
“Không có” . Hà Tích Duyên lắc đầu nói
Tôi nghe thì biết chuyện này không dễ giải quyết rồi, đấu thầu mà ngay cả một hóa đơn có dấu cũng không có, chuyện này dù có lôi ra tòa án, thì cũng khó mà giải quyết được! Ai!
“Sao vậy?” Hà Tích Duyên thấy tôi than thở, khẩn trương nói:
“Có phải là không có biện pháp không? Tớ cũng nghe người khác nói qua, nếu như không có hợp đồng thì không thể trừng trị cái tên bại hoại kia!”
“Không có chuyện gì đâu, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác! Tích Duyên, cậu nói tiếp đi!”. Tôi cười an ủi
Trong lòng tự nhủ, không phải chỉ là trưởng trấn thôi hay sao?
Không có hợp đồng thì lão tử không thể thu thập mày hay sao, chẳng phải mày chỉ là một tên ác bá thôi ư? Nếu như lão tử tức giận, sẽ bảo Quách Khánh tới phá cả nhà của mày!
“Ừ”. Hà Tích Duyên gật đầu tiếp tục nói:
“Sau đó, cha tới thương lượng với mẹ tớ, nghĩ rằng không đấu lại với tên Cổ Đại Quả này, cho nên mới cố mà nuốt cục tức. Từ xưa có câu:”dân đấu không được quan”, huống chi đây còn là một ác quan!
Cha tớ liền đi tìm Cổ Đại Quả thương lượng, mảnh rừng có thể cho hắn, nhưng tiền phí cây ăn quả phải giao lại cho gia đình tớ, lúc ấy Cổ Đại Quả cũng đồng ý
Nhưng mà sau lễ mừng năm mới, cha tớ đi tìm Cổ Đại Quả để nóim nhưng hắn sống chết không thừa nhận chuyện này, mà cón đánh bị thương cha tớ!
Sau đó tớ lên đồn công an báo án, nhưng tất cả số cảnh sát trong đó đều là đồng bọn của tên Cổ Đại Quả! Cho nên đâu có được giải quyết!
Không có cách nào khác, vì để chữa bệnh cho cha tớ, thì tiền học phí của tớ và em trai tớ cũng tiêu hết. Vì để kiếm tiền đóng học phí cho em tớ, nên tớ mới tới thành phố kiếm tiền.”
Sau khi tôi nghe không khỏi trầm măc! Việc của nhà Hà Tích Duyên, thì tương đối phổ biến ở nông thôn, trưởng thôn, trưởng trấn là một Huyện thái gia, hơn nữa sự hiểu biết của nông dân không cao, có bị nhục thì cũng cam tâm cắn răng mà chịu đưng, không biết đường mà kiện lên trên. Người có suy nghĩ như Hà Tích Duyên cũng tương đối ít!
Đến bệnh viện, sau khi trải qua sự kiểm tra của bác sỹ, chân của Hà Tích Duyên bị trật, cũng không đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi mấy ngày thì sẽ không có chuyện gì rồi
Trải qua những chuyện liên tiếp xảy ra như vậy, sau khi đưa Triệu Nhan Nghiên và Trần Vi Nhi về nhà, thì tôi mới chợt nhớ tới, trong xe chỉ còn lại một mình Hà Tích Duyên
“Tích Duyên! Buổi tối cậu ở chỗ nào?”
Tôi thuận miệng hỏi nhưng mà khi hỏi xong, tôi mới thấy mình ngu, bởi Hà Tích Duyên đâu có chỗ ở.
“Tớ…tớ không có chỗ ở, nếu không cậu đưa tớ tới bến tàu đi, tớ ở tạm đó một đêm.”
Hà Tích Duyên nói.