Chương 139: Gọi Tôi Phải Không?


“Tôi! Tôi!"

Tô Dĩnh Tư vừa nói dứt lời, những âm thanh xung phong vang lên.

"Tô Dĩnh Tư! Chọn tôi đi!"

"Dĩnh Tư! Ở đây!"

"Dĩnh Tư..."

"Mọi người đừng nên vội vã..."

Tô Dĩnh Tư khoát tay nói:

“Do nguyên nhân vị trí ngồi, cho nên tôi sẽ ưu tiên chọn những người ở mấy hàng ghế đầu"

"Ai!" Trên sân vận động vang lên tiếng thở dài.

Tiếp theo đó là tiếng nghị luận.

"Mấy hàng đầu? Đây chẳng phải là vị trí khách quý hay sao?!"

"Đúng vậy. Chuyện tốt như thế này sao có thể rơi lên đầu chúng ta được!"

"Tôi thấy đây nhất định là do ban tổ chức an bài, chẳng có cách nào khác, ai bảo người ta là khách quý cơ chứ!"

Nhưng mà không phải tất cả đều phàn nàn, bởi vì có rất nhiều người ủng hộ Tô Dĩnh Tư, ủng hộ quyết định của nàng.

Chỉ thấy thân anh của Tô Dĩnh Tư nhẹ nhàng đi tới vị trí khách quý, chỉ một thoáng, mấy công tử háo sắc bên cạnh tôi đã bắt đầu liều mạng giơ tay, mong đợi giơ tay, nét mặt vô cùng chờ mong.

Tôi nghĩ trong mấy hàng khách quý này, chỉ có tôi là biểu hiện tương đối thờ ơ và có chút mâu thuẫn, những người khác bao gồm cả Triệu Nhan Nghiên các nàng trên mặt đều hiện lên sự mong đợi.

Thật ra thì tôi cũng không phải là không muốn, được đại mỹ nữ mời, đây là chuyện vô cùng tốt, chỉ là việc cùng nàng lên sân khấu, rồi cùng nàng biểu diễn lại là việc không tốt!

Về phương diện ca hát thì tôi không sợ, kiếp trước tôi cũng là một ca sĩ của trường, nhưng mà kiếp này tôi đã bao giờ nghe một bài hát nào cả nàng đâu, đừng nói gì tới chuyện cùng nhau biểu diễn!

Bảo tôi lên đài, thì đúng là bảo tôi tự đánh mất mặt mũi của mình còn gì!

Mặc dù tôi đã cúi đầu làm bộ như không quan tâm, nhưng chuyện thường không chiều lòng người, anh càng trốn, thì nó lại càng tới tìm anh!

"Vị tiên sinh này, chẳng lẽ anh không muốn lên sân khấu hay sao?"

Có một âm thanh ngọt ngào vang lên ở phía trước.

"Tôi sao?" T

ôi theo bản năng ngẩng đầu lên, thì mới phát hiện, Tô Dĩnh Tư đã đứng ở phía trước cách tôi chừng 4, 5 thước.

Thật ra thì Tô Dĩnh Tư cũng cảm thấy kì quái đối với vị khách quý ngồi vị trí trung ương này, những người khác nghe thấy có thể được lên sân khấu cùng nàng, thì hết sức kích động và vui mừng.

Nhưng mà người này, hắn lại cúi đầu, cố ý ẩn núp , giống như sợ bản thân hắn bị chọn. Điều này làm cho Tô Dĩnh Tư rất nghi ngờ, cho nên muốn hỏi xem nguyên nhân là vì sao.

Có đôi khi lòng hiếu kỳ của nữ nhân rất là mãnh liệt, nhưng sự từ mò thì lại hại chết mèo nhỏ đấy.

Lúc này Tô Dĩnh Tư còn không biết, lựa chọn của nàng đã thay đổi toàn bộ cuộc sống của nàng.

"Đúng vậy, những người khác đều muốn có được cơ hội này, chẳng lẽ anh không muốn hay sao?"

Tô Dĩnh Tư mỉm cười nói với tôi.

"Việc này..."

Lúc này, tôi chẳng biết nói thế nào cả.

"Vậy thì vị tiên sinh này đi!"

Tô Dĩnh Tư thấy bộ dáng ấp a ấp úng của tôi, thì tâm lý trẻ con lại nổi lên, nàng thích đùa vị này một chút, cho nên cầm lấy Microphone tuyên bố:

"Xin mời vị tiên sinh này cùng tôi lên sân khấu biểu diễn!"

Tôi ngạc nhiên! Không phải chứ, có nhiều người như vậy sao lại chọn tôi?!

Đây không phải là bắt tôi mất mặt trước hai lão bà à! Tôi đã giả bộ như vậy mà còn bị phát hiện ư!

Lúc này, toàn trường cũng ngạc nhiên! Mà mấy công tử háo sắc ở bên cạnh tôi còn ngạc nhiên hơn!

Mình liều mạng vẫy vay, mong chờ ân điểm của cô bé, nhưng mà Tô Dĩnh Tư lại hờ hững, ngược lại còn tung cành ô liu cho tiểu tử bên cạnh này chứ!

Tôi nhìn Tô Dĩnh Tư, nàng đang dùng ánh mắt cười cười nhìn tôi, giống y như vẻ mặt của tiểu hài tử khi làm chuyện xấu bị bắt gặp!

Trên thực tế, thì Tô Dĩnh Tư đúng là đang có tâm lý nào, nàng nghĩ, ngươi không phải muốn trốn hay sao? Vậy thì tôi bắt anh phải lên!

Lúc này tôi từ chối nữa thì không thích hợp, có mấy vạn ánh mắt đang nhìn tôi, nếu như tôi làm mất mặt Tô Dĩnh Tư, thì những người này nhất định sẽ đổ căm phẫn lên đầu của tôi!

Có cái quái gì không được đâu. Tôi cắn răng một cái, đứng dậy.

Khi tôi đi tới cửa cách ly, thì có ba nhân viên bảo vệ khởi động cánh cửa để cho tôi đi qua.

Tôi thậm chí có thể cảm giác được những ánh mắt ghen ghét của những công tử háo sắc ở phía sau, tôi nghĩ, đây cũng là một cảm giác không tồi!

Đây là lần đầu tiên tôi được nhìn Tô Dĩnh Tư gần tới như vậy, mặc dù nàng là một đại minh tinh, nhưng tôi chẳng có cảm giác bị uy áp gì cả, bởi vì tôi chỉ coi nàng là một đại mỹ nữ, còn nàng có là đại minh tinh hay không thì tôi không cần biết, trước kia tôi chưa nghe nói qua bao giờ cả.

"Tiểu thư, cô cố ý đùa giỡn tôi có đúng không!"

Khi tôi với Tô Dĩnh Tư đi lên sân khấu, tôi thừa dịp nói nhỏ với nàng.

"..." Tô Dĩnh Tư sửng sốt, không nghĩ tới tôi sẽ nói như vậy!

Cùng với những người yêu nhạc biểu diễn không phải là lần đầu tiên, nhưng bọn họ không kích động thì cũng khẩn trương vô cùng, chẳng có ai trấn định như người ở trước mặt này, khi bước lên sân khấu lại còn dám nói chuyện với mình.

Nhưng mà Tô Dĩnh Tư cũng chỉ ngạc nhiên trong chốc lát, rồi khôi phục lại bình thường, giọng nói có chút nghịch ngợm:

"Đúng thì thế nào!"

"..."

Lúc này đến phiên tôi cứng họng, không nghĩ tới nàng lại dám thừa nhận mình làm như vậy! Những lời đã chuẩn bị trước của tôi không có tác dụng gì nữa rồi!

"Cô để tôi lên sân khấu, cho nên tôi có một vấn đề mấu chốt muốn nói”.

"Còn vấn đề gì ngoài việc hát với tôi! À mà đúng rồi, cậu có thuộc bài hát nào không…?"

ô Dĩnh Tư đôi mắt chớp động nói.

"Không thuộc bài nào cả..."

Tôi thành thật nói.

"Cậu chưa từng nghe tôi hát? !"

Tô Dĩnh Tư thấy tôi nói ra mấy câu này thì sững sờ! Nàng cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân mà người này không chịu lên sân khấu! Hắn không chịu hát cùng mình!

Chẳng lẽ hắn không thích những bài hát của mình? Nếu vậy hắn tới buổi biểu diễn này làm gì, hơn nữa lại ngồi ở vị trí trung ương cơ chứ!

"Có nghe.."

Tôi dừng một chút, nói:

"Nhưng mà hôm nay mới nghe, chính là trong buổi biểu diễn đó..."

Tô Dĩnh Tư nghe xong thì đôi mày nhíu lại, có thể thấy nàng đang tức giận!

Tôi nghĩ nếu không phải đang trong buổi biểu diễn, thì chắc chắn nàng sẽ đánh tôi một trận.

"Cậu... !"

Tô Dĩnh Tư giận đến mức nói không ra lời, đồng thời trong lòng cũng có chút mất mác!

Mình là ai cơ chứ! Là một đại minh tinh được vạn người ngắm nhìn, người khác lấy lòng mình còn không kịp, vậy mà người này cứ làm như không, căn bản không coi mình là cái gì cả, thậm chí còn chưa từng nghe một bài hát nào của mình nữa! Nhìn bộ dáng hắn như vậy, thì có lẽ ngay cả mình là ai hắn cũng không biết!

Thật ra thì trước đây tôi chẳng biết nàng là ai cá! Nếu như Tô Dĩnh Tư biết ý nghĩ của tôi, thì có lẽ sẽ tức chết mất.

"Tôi có thể đi về chưa?"

Tôi thấy nàng thở hổn hển, bộ mặt nhỏ đỏ bừng, nhưng vẫn phải làm bộ miễn cưỡng tươi cười.

"Không được!"

Tô Dĩnh Tư cũng không hiểu tại sao mình lại nói câu này. Để trả thù hay sao? Có thể như vậy.

"Tiểu thư, nếu tôi cứ tiếp tục đi lên thì hai chúng ta đều mất mặt!"

Tôi nói xong thì muốn xoay người đi ra ngoài.

"Tôi nói không được là không được! Không biết hát thì cứ đứng ở bên cạnh!"

Tô Dĩnh Tư thấy tôi muốn xoay người đi, dưới tình thế cấp bách cầm tay của tôi lại, rồi kéo lên trên sân khấu.

Đương nhiên trời tối, ánh đèn lại mờ mờ, nên những người ở xa sẽ không nhìn thấy. Nếu không để cho những fan hâm mộ nhìn thấy nữ thần trong lòng họ cầm tay một nam tử xa lạ, thì không biết sẽ gây ra sóng gió gì nữa đây!

Nhưng mà mấy công tử ngồi bên cạnh tôi thì lại rất rõ ràng.

"Con mẹ nó, mày xem, Tô Dĩnh Tư lại liếc mắt đưa tình với thắng nhãi kia, lại còn cầm tay nữa chứ!"

"Chẳng phải Tô Dĩnh Tư rất thuần khiết hay sao?"

"Tinh khiết cái đầu! Tao bảo đảm nếu như ném ra 10 vạn đồng, thì nàng sẽ tao lên giường!"

"Bọn mày xem vẻ mặt của hai người bọn chúng kìa, chắc là đang tính toán sau buổi biểu diễn này sẽ đi đâu…!"

"..."

Khi Triệu Nhan Nghiên nghe thấy những lời này thì nàng cau mày, nhưng mà do đã hiểu rõ bọn này, nên nàng không nói gì cả

Chỉ nghe mấy người này tiếp tục nói:

"Thành ca, nghe nói sau buổi biểu diễn còn có một bữa tiệc cá nhân !" Một Lão Thử Nhãn (1) đưa mắt nói.

(1): Lão thử nhãn: đây là một nhân vật phụ, tác giả chẳng thèm gọi tên, ý nói là người có mắt nhỏ như mắt chuột.

"Đúng vậy! Hình như là có hoạt động như vậy! Tiểu tử ngươi có biết mấy giờ hay không?"

Người được gọi là Thành ca nói.

"Hắc hắc, Thành ca, anh nhìn cái này!"

Lão Thử Nhãn từ trong túi móc ra một hộp thuốc nhỏ, thần bí nói:

"Đây là dược vật tiến hành ân ái của nước R, nghe nói rất có hiệu quả!"

"Dược liệu thế nào? Lần trước mày cho tao một loại thuốc. Kết quả tao cho em một bạn học uống, mà chẳng có dấu hiệu gì cả. Tao đợi cả một ngày trời, mà chỉ như há miệng chờ sung!"

Thành ca bất mãn nói.

"Đây tuyệt đối là đồ tốt! Em đã thử qua một lần, mẹ kiếp dược lược tuyệt vời làm suốt một ngày một đêm! Thiếu chút nữa mệt ngỏe luôn!"

Lão Thử Nhãn khoác lác nói.

"Thật không?"

Ánh mắt của Thành ca sáng lên.

"Còn giả sao được! Em sao dám lừa Thành ca hay sao chứ! Sau khi uống thứ này vào, xử nữ cũng biến thành dâm phụ!"

Lão Thử Nhãn đắc ý nói.

"Hắc hắc! Tiểu tử ngươi! Không tệ! Đến lúc ta ăn, thì khẳng định mày sẽ không thiếu phần!"

Thành ca nói.

"Cám ơn Thành ca!"

Lão Thử Nhãn cúi đầu khom lưng nói:

"Nhưng mà chúng ta làm như vậy, không sợ con quỷ nhỏ Tô Dĩnh Tư kia gây chuyện hay sao? Bối cảnh nhà nàng không thể đùa được đâu!"

"Yên tâm đi! Là một đại minh tinh thì ngày nào chẳng phải một hai lần! Không gây náo động gì đâu? Danh tiếng là thứ quan trọng nhất với nàng, nếu như bị cưỡng gian có ngậm sen đắng cũng phải cố nuốt! Không thể nào nói ra được đâu!"

Thành ca định liệu trước nói.

"Nhưng Tô Dĩnh Tư thì không giống, cha của nàng là Tô Viên Triêu đấy!"

Lão Thử mắt vẫn là có chút không yên lòng.

"Mày vẫn chưa hiểu! Loại đại tiểu thư xuất thân danh môn như thế này, thì danh tiếng lại càng thêm trọng yếu!"

Thành ca nói rất hùng hồn, nói một cách rất có lý:

"Hơn nữa, nhìn con quỷ nhỏ Tô Dĩnh Tư kia cũng là một người phóng đãng, lúc đó chúng ta cưỡng gian nàng? Hay là nàng cưỡng gian chúng ta đây!"

“Vẫn là biện pháp của Thành ca tuyệt vời!"

Lão Thử Nhãn cung kính nói.

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #139