Chương 135: Ông Chủ Đại Lý Xe Kinh Hãi ...


“Cậu... Cậu nói gì? !"

Trung niên nam tử kinh hãi nói, hắn căn bản không tin một đứa trẻ như thế này mà lại mua được một chiếc Lamborghini, nhưng tôii của hắn rõ ràng nghe thấy câu nói

"Sao lại rẻ như vậy?" !

"Không có gì, Oánh Oánh, cô cảm thấy chiếc xe này như thế nào?"

Tôi không hề chú ý tới trung niên nam nhân này nữa, mà xoay người nói với Ngô Huỳnh Huỳnh.

"Rất đẹp, nhưng mà giá tiền..."

Ngô Huỳnh Huỳnh nghe tới ba trăm tám mươi vạn thì do dự! Đây cũng không phải là một số tiền nhỏ!

"Cô thích là được!"

Tôi nhìn trung niên nam tử tiếp tục nói:

"Xe này tôi mua, tiền đây!"

Tôi tiện tay để chiếc vali lên trên bàn, mở ra, trong đó toàn là những chồng tiền giá trị 100 đồng.

"Cậu... Cậu muốn mua! ?"

Trung niên nam tử không tin trợn to hai mắt, ngây ngốc nhìn khoản tiền lớn ở trước mặt.

Khi hắn nghe đứa trẻ này nói rẻ như vậy, hắn cũng không suy nghĩ, chỉ cho là hắn mạnh miệng. Bây giờ nhìn thấy toàn những chồng tiên 100 đồng, hắn lập tức ngẩn ngơ, nói không ra lời.

"Mau làm thủ tục đi!"

Tôi không nhịn được nói. Không giải thích được sao?

Ngay cả một Ông chủ của một siêu thị lớn như vậy, chẳng lẽ lại chưa từng nhìn thấy tiền hay sao?!

"Cái này... Cái này..."

Trung niên nam tử trong lúc nhất thời không biết trả lời như thế nào. Xe này căn bản là hàng không bán, người ta chỉ cho mình mượn để trưng bày, ba trăm tám mươi vạn chẳng qua là hắn tùy tiện báo giá tiền, nhưng hắn không nghĩ tới một học sinh không có gì đặc biệt lại có thể mua được chiếc xe như vậy.

Nhưng bây giờ người ta đã đưa tiền tới, thành ra mình lại là người thất thố.

"Chiếc xe này thật ra không bán, chẳng qua chúng tôi chỉ đặt nó ở đây để triển lãm mà thôi..."

Trung niên nam tử ấp úng, đành phải nói thật.

"Không bán! ? Không bán sao ông lại báo giá!"

Tôi nghe thấy vậy lập tức phát hỏa, Ngô Huỳnh Huỳnh khó khăn lắm mới nhìn trúng một chiếc xe, tại sao lại không bán nữa?

Đổi lại là lúc bình thường, tôi chỉ cười trừ cho qua, nhưng hôm nay mà không mua được chiếc xe này, Ngô Huỳnh Huỳnh sẽ bám tôi tới lúc nào nữa!

"Có giá nhưng không bán thì đã làm sao, bây giờ tôi không bán cho cậu đấy?"

Cô gái bán hàng nghe thấy tôi quát lên như vậy, thì cũng lập tức đứng dậy. Hai người này mang theo vali tiền, khẳng định là loại nhà giàu mới nổi, chứ không có bối cảnh gì cả.

"Việc này không phải do cô quyết định!"

Tôi lạnh lùng nói.

Thấy tôi nói như vậy, trung niên nam tử cũng nổi giận:

"Cậu muốn cường ngạnh mua bán hay sao! Đừng tưởng rằng có tiền thì rất giỏi, nói cho cậu biết, cậu ở trong mắt tôi chẳng là cái gì cả! Nếu còn không đi, tôi liền báo cảnh sát!"

"Báo cảnh sát? Được, để cho xem người nào có lý!"

Tôi cười lạnh nói.

Lão già này cho tôi là người muốn khi dễ thì khi dễ hay sao chứ? Tưởng báo cảnh sát thì lão tử sợ ư, ngay cả dùi cui điện lão tử cũng nếm thử rồi, còn cái gì mà sợ ?

Nói xong, tôi liền đếm ra hai mươi chồng tiền mệnh giá 100 đồng để vào trong ba lô của Ngô Huỳnh Huỳnh, số tiền còn lại thì ném cho trung niên nam tử, nói:

"Ba trăm tám mươi vạn, làm thủ tục đi!"

"Cậu chờ đấy!"

Trung niên nam tử trợn mắt nhìn tôi một cái, hung hăng nói. Sau đó quay vào phòng gọi điện thoại.

Tôi thì ngồi trên ghế sa *** ở bên ngoài, thảnh thơi cùng Ngô Huỳnh Huỳnh trò chuyện.

Ngô Huỳnh Huỳnh từ nhỏ lớn lên ở trong quân doanh, phụ thân lại là tư lệnh viên, vốn chẳng sợ trời sợ đất, lên chẳng lo lắng chuyện sẽ xảy ra tiếp theo.

Trung niên nam tử nói chuyện điện thoại xong, hung hãn trợn mắt nhìn tôi một cái, nghĩ thầm, bây giờ các ngươi cứ cười đi, một lát nữa thì sẽ khóc không ra nước mắt.

Chỉ cần gán cho các ngươi tội danh làm lũng đoạn thị trường, nhiễu loạn trị an xã hội thì cũng có thể bắt giam các ngươi mấy ngày.

Qua có chừng hơn mười phút đồng hồ, tôi thấy mấy người mặc cảnh phục đi tới.

Tôi chẳng có chút hoang mang nào, Ngô Huỳnh Huỳnh cũng giống như tôi, hai chúng tôi đang thảo luận chuyển biển số xe, giống như chiếc xe này đã biến thành của chúng tôi rồi.

Theo ý của nàng là tìm cha nàng cấp 1 biển số quân đội là được rồi. Nhưng mà tôi lại cảm thấy, chiếc xe Lamborghini này là xe thể thao trông đã sang trọng rồi, đâu cần thêm biển số xe quân đội nữa, nếu làm như vậy không khỏi có chút quá kiêu ngạo.

Cho nên ý của tôi là, biện pháp tốt nhất là tìm Khương Vĩnh Phú hỗ trợ, để cho hắn chuẩn bị cho chúng tôi một biển số thật tốt.

"Người nào gây chuyện ở đấy? !"

Tên đội trưởng đội cảnh sát quát lên.

"Chính là hai người bọn họ,tôi đã nói với 2 người này rằng xe này không bán, bọn họ chẳng những muốn ép mua, còn muốn gây chuyện!"

Trung niên nam tử nói.

Tên đội trưởng đội cảnh sát đưa đôi mắt tham lam nhìn qua đống tiền ở trên bàn, trên đó lại còn có 1 cái vali tiền lớn nữa chứ, rất lâu sau hắn mới thu hồi được ánh mắt.

Trong bụng thì nghĩ thầm, người này đúng là có tiền, tiền phạt trong cục tháng này còn chưa có thu xong, cơ hội tốt như vậy mà không tận dụng một phen thì phải đợi tới khi nào?

Cho nên hắn nghiêm túc đi tới chỗ tôi với Ngô Huỳnh Huỳnh, nói:

"Hai người anh chị, theo tôi về cục công an một chuyến!"

Tôi cùng Ngô Huỳnh Huỳnh tiếp tục đổi đề tài, không ai thèm ngẩng lên cả.

"Tôi đang cùng hai người nói chuyện đấy, con mẹ nó, giả điếc hả!"

Tên đội trưởng đội cảnh sát thấy chúng tôi không để ý tới hắn chút nào, vẫn ở trước mặt hắn vui vẻ nói chuyện, cho nên tức giận, quát.

"Con mẹ nó, tao đang nói chuyện với mày đó, mày có điếc không! Mẹ mày!"

Có một cảnh sát ở phía sau không nhịn được nữa vọt lên. Thoáng qua một định lao tới túm cổ áo của tôi.

"Mày mắng ai đó! ?"

Tôi bay lên một cước đá thẳng vào người này, dám coi lão tử là phạm nhân hay sao mà đối đãi như vậy.

"A..."

Cái tên cảnh sát kia đang xông lên, nhưng lập tức bay ngược lại, ngã bên cạnh chiếc Lamborghini.

"Cậu đừng có dùng sức mạnh như vậy, coi chừng làm hỏng chiếc xe của tôi đấy!"

Ngô Huỳnh Huỳnh đau lòng nói, vẻ mặt đã coi như chiếc xe Lamborghini là tài sản riêng của nàng vậy.

"Mày dám đánh cảnh sát? Đúng là chán sống rồi! Bắt hắn lại cho tao!"

Tên đội trưởng đội cảnh sát đôi mắt giật giật, hét lớn.

Cho đến lúc này, tôi mới chỉnh sửa cái cổ áo bị làm xộc xệch, rồi đứng lên. Khi tôi đứng lên nhìn thấy cái tên cảnh sát bị tôi đá bay, thì lập tức vui vẻ.

Thế nào là oan gia ngõ hẹp? Đây mới chính là oan gia ngõ hẹp!

Người bị tôi đá bay chính là Tiểu Đỗ, người cùng với Dương Thụ Quang đi bắt tôi! Mà đội trưởng của đám người này lại là Tiểu Chu, người cầm dùi cui điện dí tôi!

Khi Tiểu Chu thấy người này là tôi thì lập tức sửng sốt, hắn không nghĩ tới người bọn chúng muốn bắt lại là tôi!

"Đã lâu không gặp, chu cảnh quan! A, không đúng, phải gọi là Chu đội trưởng mới đúng!"

Tôi âm hiểm cười nói. Sau khi Dương Thụ Quang hạ đài, tuổi của Tiểu Chu là già nhất trong đội Hình sự, cho nên thuận lý thành chương được làm đội trưởng.

Thật ra tôi với hắn không có oán hận gì nhiều, dù sao người này chỉ là thuộc hạ của Dương Thụ Quang. Tất cả đều phải nghe lệnh làm việc.

"Lưu... Lưu ca!"

Tiểu Chu rất lâu sau mới thốt lên hai chữ này.

Tiểu Chu từ lúc thấy tôi thì trong lòng đã thầm kêu không tốt! Người này là một Đại Sát Tinh, việc Dương Thụ Quang hạ đài chính là công lao của hắn, ngay cả Khương cục trưởng còn nịnh bợ người này, mình ngàn vạn lần không thể đắc tội với hắn được, cho nên tốt hơn hẳn là gọi hắn là Lưu ca.

"Đi thôi, tôi với các người trở về, người bạn này của tôi mới mua được một chiếc xe, đang định nhờ Khương cục trưởng kiếm cho tôi tấm biển."

Tôi cười nói.

"Chuyện này... Hiểu lầm! Hiểu lầm! Lưu ca, chúng tôi thật không biết là cậu! Tiểu Đỗ, còn không mau xin lỗi Lưu Ca đi? Đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, phải văn minh chấp pháp, văn minh chấp pháp, cậu coi lời của tôi như gió thoảng bên tai phải không! Khi trở về thì lập tức nghỉ ngơi 3 ngày viết bản kiểm điểm cho tôi!"

Tiểu Chu lúng túng nói.

Lúc này tiểu Đỗ cũng nhận ra tôi, từ trên mặt đất bò dậy đứng yên ở một bên, thấy đội trưởng lên tiếng, mới đi nhanh tới, cúi đầu nói:

"Lưu ca, thật xin lỗi!"

"Xin lỗi với tôi? Một người mặc cảnh phục như anh, thì phải xin lỗi quyền lợi mà Đảng và nhân dân giao cho anh!"

Tôi làm mặt lạnh lùng nói.

Trong đám người này, dưới Tiểu Chu thì Tiểu Đỗ là kiêu ngạo nhất, lần trước cũng như vậy.

"Vâng!Dạ! Lưu ca dạy dỗ rất đúng! Tôi có lỗi với quần chúng nhân dân! Khi tôi trở về nhất định sẽ kiểm điểm sâu sắc!"

Tiểu Đỗ liên tiếp gật đầu, cho lời nói của tôi là đúng.

"Ông chủ Trương, việc này là các ông sai rồi! Ông mở cửa hàng ở đây là để bán hàng, tại sao lại phải kén chọn khách hàng?"

Tiểu Chu thấy tôi không nói gì nữa, lập tức xoay người sang chỗ khác nói với trung niên nam tử.

"Chu đội trưởng, chúng tôi không phải là không bán, mà là xe này không thể bán! Xe này là hàng không bán!"

Ông chủ Trương khó khăn mới nói được một câu.

Lúc này hắn có ngu cũng biết được, người tới mua xe này tuyệt đối không đơn giản! Chu đội trưởng này là do hắn gọi điện thoại tìm đến, hai người coi như cũng có chút giao tình, lúc nãy rõ ràng thiên vị bên hắn, đột nhiên lại xoay sang bên kia.

Hơn nữa Chu đội trưởng này lại còn đang nịnh bợ đối phương, chẳng lẽ hắn là công tử của đại quan? Đâu có giống, người này đi mua xe mà mang theo một vali tiền, thì điển hình là công tử nhà quê mà!

"Không bán thì tại sao ông lại nói chiếc xe này 380 vạn? !"

Ngô Huỳnh Huỳnh ở bên cạnh chen lời nói.

"Chuyện này..."

Ông chủ Trương nhất thời xấu hổ.

"Ông chủ Trương, tốt nhất là ông mau bán đi! Người này chúng tôi chọc không nổi!"

Tiểu Chu ở bên tai Ông chủ Trương nhỏ giọng nhắc nhở.

Ông chủ Trương bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, biết thế lúc trước ôn hòa giải quyết một chút, hiện tại thật đúng là đem đá đập vào chân mình rồi còn gì.

"Alô, chú Lý phải không? Cháu là Oánh Oánh! Cháu đang ở đại lý xe Hối Phong của thành phố, cháu nhìn trúng một cái xe, nhưng mà ông chủ này lại không chịu bán cho cháu... Là xe thể thao Lamborghini ... Được, vậy cháu chờ chú!"

Ngô Huỳnh Huỳnh lúc này đúng là lửa cháy đổ thêm dầu, gọi điện thoại cho Lý cục trưởng cục Công Thương.

Ngô Huỳnh Huỳnh cũng mở loa điện thoại thật lớn, mấy câu nói tức giận của Lý cục trưởng ông chủ hãng xe đương nhiên là nghe rõ.

Khi hắn nghe được câu "Thu hồi và huỷ giấy phép kinh doanh" thì sợ tới mức toát mồ hôi, sắc mặt trở nên trắng bệch.

Quyển 1: Truy Mỹ Ở Trung Học Phổ Thông

Chương ***: Lão đạo khó hiểu

Sau khi Ngô Huỳnh Huỳnh nói xong, tôi bảo Ngô Huỳnh Huỳnh đừng có cúp điện thoại mà chuyển máy sang cho tôi.

"Lý cục trưởng, cháu là Lưu Lỗi."

Tôi nói.

"Lưu Lỗi? Tại sao cháu lại ở chung một chỗ với Oánh Oánh? !"

Lý cục trưởng ngạc nhiên nói.

"Là do cháu đưa nàng tới mua xe, không nghĩ ở đây lại gặp phiền toái!"

Tôi cười nói.

"Vậy được, hai người các cháu chờ chú một lát, lát nữa chú sẽ tự mình tới."

Lý cục trưởng nói.

"Lại làm phiền chú rồi, chuyện lần trước còn chưa kịp cám ơn chú, lần này lại phải để chú đích thân tới..."

Tôi nói.

"Không phiền, lúc này chú vẫn cũng đang nhàn rỗi."

Lý cục trưởng cười nói.

"Vậy được, trước tiên cứ như vậy đi."

Sau khi cúp điện thoại, tôi đưa di động trả lại cho Ngô Huỳnh Huỳnh.

"Cậu cũng biết Chú Lý?"

Ngô Huỳnh Huỳnh nhận lấy điện thoại di động, để vào trong túi, nói.

"Biết." Tôi gật đầu.

"Không nghĩ tới cậu cũng quen nhiều người như vậy!"

Ngô Huỳnh Huỳnh cười cười.

Hôm nào nàng phải nỏi Ngô mập mạp một chút, xem tôi có bối cảnh gì mà lại có quan hệ với nhiều quan lớn như vậy.

Lúc này Ông chủ Trương đại lý xe mặt đã tái mét, không biết mình đắc tội với ai đây, không tính tới bối cảnh của người con trai, mà cô gái kia cũng chỉ có một cuộc điện thoại có thể gọi ngay cục trưởng cục công thương tới, mình hôm nay đá vào một cọc sắt rồi.

Vốn tưởng rằng đây chỉ là một đứa trẻ trong một gia đình nhà giàu mới nổi, không nghĩ tới người này lại kiêu ngạo như vậy, lại dám cầm tiền mặt đi giữa đường?

Chuyện cho tới bây giờ, cũng không có lựa chọn nào khác nữa rồi.

Bên Hồng Kông có thể nói sau, dù sao thì thời gian hợp tác còn rất dài, nếu mình đem xe bán đi, thì người ta cũng không trách mình nhiều lắm, cũng lắm là mình bồi thường một ít tiền trước, sau đó nói khó một vài câu là xong.

Nghĩ tới đây, Ông chủ Trương khép nép nói:

"Hai vị, xin đừng nóng giận, tôi sẽ đi làm thủ tục cho hai người."

Tôi cười cười, đem hai mươi vạn còn thừa cũng ném cho hắn, nói:

"Hai mươi vạn này, ông đi làm thủ tục và mua bảo hiểm, coi như là tiền phí đi. Một lát nữa ông theo Chu đội trưởng về cục, nói với Khương cục trưởng rằng, kiếm cho tôi một biển số đẹp một chút. Chúng tôi đi trước, ngày mai tới lấy xe."

Ông chủ Trương lau mồ hôi vội vàng đồng ý.

Nghe nói sau sự kiện này, Đại lý xe của Ông chủ trương được bầu làm đại lý danh dự cho toàn thành phố, nguyên nhân là do khi tới bất cứ người khách nào tới, hắn cũng niềm nở tiếp đón, cho dù có trả giá như thế nào, làm khó như thế nào, hắn cũng kiên nhẫn giảng giải.

...

Trong khoảng thời gian này, tôi có cảm giác có người đi theo sau tôi, nhưng khi tôi quay người lại, thì lại chẳng phát hiện bất cứ một bóng người nào.

Giác quan thứ 6 trong thân thể tôi ngày càng dự báo mãnh liệt, không biết có liên quan tới dị năng kỳ dị kia của tôi không nữa.

Tóm lại, mỗi lần tôi đi ra ngoài, đều có cảm giác bị theo dõi, mặc dù tôi nhiều lần muốn tìm ra xem người nào đi theo sau, nhưng thủy chung liên tiếp thất bại.

Tôi thậm chí để cho Quách Khánh phái người giả làm người đi đường đi theo phía sau của tôi, nhưng cũng không có phát hiện ra người nào khả nghi, mà cái cảm giác này vẫn tồn tại như cũ.

Ngày hôm nay, khi tôi đánh xe tới bãi đỗ xe của ngân hàng Công Thương, thì thấy một bóng đen vọt vào phía sau của một gốc cây đại thụ.

Ha ha! Rốt cục gọi tôi phát hiện ra rồi! Trong lòng tôi rất cao hứng, mấy hôm nay ngủ không được ngon cũng vì chuyện này!

Tôi làm bộ như không có chuyện gì, sau khi khóa cửa xe, đi tới cổng của Ngân hàng Công Thương, nhưng khi mới đi chưa được 5 thước, tôi lập tức tập trung tinh thần sử dụng dị năng, nhanh chóng đi tới phía sau của bóng đen đang núp ở phía sau cây đại thụ kia.

"Người anh em, sao phải cực khổ nhưu vậy!"

Tôi cười lạnh vỗ bờ vai của hắn nói.

"A... Má ơi! Có quỷ!"

Khi Hắc y nhân kia quay đầu lại, thì phát hiện người mình đang theo dõi giống như một bóng ma đứng ở phía sau của hắn, thiếu chút nữa dọa cho hắn tè ra quần!

Đây có phải là người nữa không, 1s trước còn cách mình tận 20m, sau đó đã đứng ở phía sau lưng của mình rồi.

"Hét cái rắm!" Tôi mắng:

"Nói, đi theo tôi làm cái gì!"

"Tôi... Tôi... Tôi..."

Hắc y nhân đã bi dọa sợ đến mức thở không ra hơi, nói liên tục ba chữ "Tôi".

Lúc đầu lão đại bảo hắn đi giám thị một người, vốn tưởng rằng đây là một chuyện tốt, không có nghĩ đến người này dọa người tới như vậy!

"Tôi cái gì mà tôi!" Tôi quát một tiếng, nói:

"Mày rốt cuộc nói hay không!"

"Tôi nói... Tôi nói, tôi nói toàn bộ! Đại ca... Không, đại gia, cậu tha cho tôi đi, tôi trên có già dưới có trẻ, không có ác ý gì đâu!"

Hắc y nhân giờ phút này đã nằm xụi lơ ở trên mặt đất, cầu xin tha thứ nói.

"Mày nói nhảm nhiều như vậy làm gì, hỏi cái gì thì đáp cái đó, mày đi theo tao có ý đồ gì?"

Tôi khiển trách.

"Đại gia, tôi thật không có có ý đồ gì đâu, chỉ là lão Đại của tôi phái tôi tới đây đi theo cậu, để tôi âm thầm quan sát xem bên cạnh cậu có nhân vật nào khả nghi hay không!"

Hắc y nhân trong lòng run sợ nói ra chân tướng sự tình.

"Phái mày đi theo tao? !Lão đại của mày là ai?"

Tôi kỳ quái hỏi, tôi cảm thấy dường như chuyện này có chuẩn bị từ trước.

"Quách Khánh!" Hắc y nhân vẫn cúi đầu, không dám ngẩng lên, đáp.

Tôi đổ mồ hôi! Tôi chảy mồ hôi! Mồ hôi tuôn như suối! Tôi…Thành cát tư hãn của tôi ơ!

"Tại sao mày không nói sớm! Mau đứng lên đi." Tôi mắng.

"Đại gia, cậu muốn thả tôi?"

Hắc y nhân nơm nớp lo sợ hỏi.

"Nói nhảm, được rồi, mày mau về đi, đừng đi theo tao nữa."

Tôi đuổi.

"Đại gia, nếu như tôi mà trở về như vậy, thì Quách tử ca sẽ lột da tôi đấy!"

Hắc y nhân vẻ mặt đau khổ nói.

Trước mình khi đi, đã vỗ bộ ngực bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, vậy mà chưa được bao lâu đã rở về, không bị chỉnh cho chết mới là lạ?

"Được rồi, để tao nói với hắn một tiếng."

Nói xong, tôi móc điện thoại di động ra, bấm số điện thoại của Quách Khánh.

Quách Khánh tiểu tử này cũng mua chiếc Motorola 8200, trông như một con quái vật to đúng, không biết bây giờ đã đổi lại chưa?

Nhưng mà bây giờ thì quả thật phí điện thoại đắt vô cùng, 1 phút 6 đồng, nhưng mà tín hiệu của nó cũng tốt hơn đôi chút, không như cái thời trước, gọi điện thoại phải đi tìm sóng.

Sau khi điện thoại được nhận, tôi nói:

"Quách tử, cậu phái người theo dõi tớ phải không?"

"Đúng vậy, làm sao cậu biết ?"

Quách Khánh kỳ quái nói.

Sau khi ngày hôm qua theo dõi thất bại, Quách Khánh đã nghĩ, nếu công khai không được, thì sẽ làm bí mật, rồi gọi một tiểu đệ tới, giao cho một nhiệm vụ tốt, cũng không nói với hắn nhiều điều.

Làm như vậy đơn giản chính là để cho mọi chuyện càng thêm bí mật, tránh đả thảo kinh xà.

"Ối trời, tiểu tử cậu tại sao lại không nói sớm, suýt chút nữa thằng này bị tới đánh!"

Tôi cười mắng.

"Đánh? Đánh hắn làm gì?"

Quách Khánh kỳ quái nói.

"Tớ đâu có biết hắn là ai! Tớ còn tưởng rằng đã bắt được người theo dõi tớ, ai biết thằng này là do cậu phái tớ !"

Tôi tức giận nói.

"Hắc hắc!" Quách Khánh cười mỉa nói:

"Tớ làm như vậy không phải vì lão đại cậu hay sao!"

"Được rồi, chuyện này coi như xong đi, tớ bảo hắn trở về đấy."

Thật đúng là buồn bực, còn tưởng rằng bắt được người theo dõi ở phía sau, không nghĩ tới lại bắt được người mình.

"Vị thí chủ này xin dừng bước!"

Bỗng nhiên có một âm thanh âm lạnh lùng từ phía sau truyền tới, nếu đoán cũng chỉ tầm khoảng hơn hai thước.

Không đúng, kể từ sau khi tôi có dị năng, cảm giác vô cùng nhạy cảm. Nếu như phía sau có người đứng ở khoảng cách gần như vậy, thì tại sao tôi lại không biết được cơ chứ! ?

Tôi vội vàng quay người lại, kết quả thiếu chút nữa bị dọa cho sợ hết hồn. Cũng may tâm lý của tôi tốt hơn tên Hắc y nhân vừa rồi, cho nên không có nằm xụi lơ trên mặt đất.

Thân thể của tôi cách người này không tới nửa thước, tôi vừa quay đầu lại,nhìn thấy một bộ mặt to lớn tràn đầy nếp nhăn mặt! Người này thân mặc đạo bào, tay cầm phất trần.

"Ông là ai!"

Tôi theo bản năng nhảy cách xa ba thước, hỏi.

"Bần đạo là Tiêu Nha Tử!" Đạo nhân mặt to nói.

Cước Nha Tử? Cái tên gì mà kỳ quái vậy? Tám phần là một bọn giang hồ bịp bợm!

"Thật xin lỗi, tôi không tin thầy tướng số! Hơn nữa cũng không tin vận mệnh."

Tôi lãnh đạm nói.

Sau khi tôi sống lại, tôi đã thay đổi lịch sử, cho nên cũng không tin cái gì là vận mệnh nữa.

"Thí chủ, cậu có cảm thấy thân thể có điều gì dị thường hay không?"

Tiêu Nha Tử tiếp tục hỏi.

"Hmm, Ông rốt cuộc là thầy tướng số hay là lang trung giang hồ vậy, thân thể của tôi có tốt xấu gì thì có quan hệ gì với ông?"

Tôi lên tiếng châm chọc nói.

"Thí chủ, cậu không cảm thấy thân thể của mình có điều gì khác với trước kia hay sao? Nói thí dụ như năng lực đặc thù chẳng hạn?"

Tiêu Nha Tử người gây sự hỏi, ánh mắt càng trở nên lạnh lẽo.

Trong lòng tôi cả kinh, lão đạo này không phải là nhìn thấy tôi mới thi triển ra dị năng, cho nên có mưu đồ bất chính với tôi đấy chứ?

"Lão đầu, Ông có phải là xem phim nhiều quá hay không? Năng lực đặc thù? Nếu không còn đi theo tôi, tôi sẽ báo cảnh sát đấy!"

Tôi uy hiếp nói.

"Thí chủ, cậu đừng chối nữa, bần đạo đã theo dõi cậu ba ngày rồi! Lúc nãy khi cậu thi triển thân pháp, bần đạo cũng thấy được rõ ràng!"

Tiêu Nha Tử mặt không chút thay đổi nói.

Nghe những lời này, trong lòng tôi cả kinh!

Thì ra là người theo dõi tôi mấy ngày hôm nay hóa ra lại là hắn! Xem ra hắn có dự mưu từ sớm rồi! Nhìn dáng vẻ của hắn, người này tám phần cũng là người có dị năng, rốt cuộc hắn có âm mưu gì đây?

"Ông... Ông muốn làm gì!"

Đây là tôi lần đầu tiên cảm thấy lo lắng vô cùng, điều này đem lại cho tôi một áp lực vô cùng, làm cho tôi thật sự thấy khủng hoảng.

"Thí chủ, bần đạo là tới giúp cậu !"

Tiêu Nha Tử nói.

"Giúp tôi? Giúp tôi cái gì?"

Tôi kỳ quái hỏi, dường như tôi đâu có gặp phiền toái gì đâu?

"Trên người Thí chủ có một loại năng lực không thuộc về thế gian này, hơn nữa công phu này có chút tà môn, giống như một loại Nam nữ song tu thuật đã thất truyền từ lâu rồi!"

Tiêu Nha Tử nói.

"Ông nói lời này là có ý gì?" Tôi vẫn không rõ người này đang nói cái gì.

"Mục đích chuyến đi lần này của bần đạo là thu hồi năng lực không thuộc về nhân gian này!"

Tiêu Nha Tử rốt cục cũng nói ra nguyên nhân theo dõi tôi.

Thu hồi? Như vậy sao được, tôi thật vất vả mới có siêu năng lực, sao lại có thể để cho lão đạo này thu hồi đây chứ!

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #135