Chương 134: Sao Lại Rẻ Như Vậy Chứ? ...


“Rột cục cô có muốn mua xe hay không?"

Tôi bị Ngô Huỳnh Huỳnh dẫn đi lòng vòng tới mức choáng váng đầu óc.

"Mua, tại sao lại không mua! Nhưng mà tôi phải thích chiếc nào đó mới mua được chứ!"

Ngô Huỳnh Huỳnh vừa nói, lại tiếp tục đảo thêm một vòng.

"Đây đã là vòng thứ tư rồi đó, ngay cả ông chủ ở đây cũng biết mặt chúng ta rồi..."

Tôi u oán nói.

"Đúng vậy, trước phải cho người ta quen mặt, sau mới dễ dàng trả giá!"

Ngô Huỳnh Huỳnh nói.

"Tôi không có tiếc số tiền này, cô mau chọn xe đi! Nếu mà đi theo cô một vòng nữa thì tôi ngất mất!"

Tôi cười khổ nói.

"Vậy cũng không được! Sao cậu chẳng biết tiết kiệm gì cả, toi phải làm công mất hai năm mới mua được 1 chiếc xe kia đấy!"

Ngô Huỳnh Huỳnh nói.

"Vậy chúng ta mua lại con xe cũ là được rồi!"

Tôi đề nghị nói.

"Tại sao cậu chẳng có lương tâm gì cả, lại muốn tôi bị đụng xe à?"

Ngô Huỳnh Huỳnh mất hứng nói.

"Wow, chiếc xe này thật đẹp! Lưu Lỗi, cậu xem, đây là một chiếc BMW loại mới nhất!"

"Vậy thì mua chiếc xe này đi..."

"Không được, tôi muốn xem lại nó một chút!"

"Wow, Cái xe này cực tốt! Phong 4500 đó! :

"Xe này là của nước nhật, chúng ta đổi xe khác đi."

"Tôi cũng chán Nhật Bản, nếu như là của quốc gia thì tôi sẽ mua nó."

"Wow, ở nơi này thậm chí còn có xe thể thao Lamborghini !"

"Vậy thì mua chiếc xe này..."

"Hình như nó chỉ là hàng triển lãm mà thôi..."

Cả ngày hôm nay tôi đều đi theo Ngô Huỳnh Huỳnh, lúc đầu nhân viên cửa hàng còn nhiệt tình giới thiệu tính năng và giá cả của từng chiếc xe, nhưng một lúc sau, coi hai chúng tôi là người nghèo bị bệnh thần kinh.

"Oánh Oánh, cô rốt cuộc là muốn mua chiếc xe nào!"

Tôi nhìn đồng hồ trên tay một chút, cũng đến giờ đóng cửa của đại lý xe, nhưng nàng vẫn chưa chọn được cái nào.

Cho dù bây giờ nàng có mua hết xe của thành phố này, tôi cũng không chút do dự mà đồng ý.

Mất toi cả ngày của tôi, thời gian quý giá như vậy, tôi có thể cùng với hai lão bà XXOO bao nhiêu lần!

"Tôi còn chưa nghĩ ra, nếu không chúng ta đi về, ngày mai lại tới xem tiếp?"

Ngô Huỳnh Huỳnh cười hì hì nhìn tôi nói.

Ngày mai còn tới? ! Không nghe lầm đó chứ? Tôi đã hiểu ra, đây là cô gái này đã sớm có dự mưu, chứ hôm nay không định mua xe!

"Có được hay không?!"

Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi không nói lời nào, phất phất cánh tay, nói.

Nhưng mà nàng không phải lão bà của tôi, cho nên chiêu này vô hiệu. Tôi chỉ là lạnh lùng nói:

"Không được!"

Nói xong, tôi liền ném vali tiền cho nàng, nói:

"Tiền tôi đưa cho cô, ngày mai cô tự mình tới mua đi!"

Làm xong những chuyện này, tôi cũng không nhìn nàng nữa, quay đầu rời đi. Nói thật, tôi ghét nhất loại người tự cho mình có chút thông minh, đi đùa giỡn người khác.

Chính sự thì không làm, suốt ngày chỉ nghĩ những mưu kế nhỏ nhoi, coi người khác thành kẻ ngu để đùa giỡn.

"Lưu Lỗi! Cậu đứng lại đó cho tôi!"

Ngô Huỳnh Huỳnh vội la lên.

"Trong nhà lão tử còn có hai kiều thê đang đợi, lại muốn tôi theo một tiểu cô nương như cô chơi trò nội tâm ư, Lão Tử không rảnh!"

Tôi tức giận, nếu như không phải do tôi có trách nhiệm trong sự cố giao thông ngày hôm qua, thì tôi đã mặc kệ nàng từ lâu rồi.

"Tôi... Tôi sai rồi được chưa! Tôi mua, bây giờ tôi lập tức mua ngay! Cậu đừng đi nữa..."

Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi nổi giận, lập tức bị dọa cho sợ hãi, trong khi nói còn khóc nức nở.

Trong lòng thì nghĩ, sao mình lại bị dọa tới mức này, nếu đổi lại là người con trai khác, lại còn thích chờ mình càng lâu càng tốt, nhưng hôm nay mình lại bị người khác dọa cho phải thỏa hiệp.

"Không được, bây giờ cô nói như vậy, sau này cô lại tìm cách hại tôi. Một lời của cô luôn có hai nghĩa, bản lĩnh bịa đặt của cô tôi đã lĩnh giáo rồi, cô dùng thủ đoạn này mà đùa giỡn với người khác đi."

Tôi càng nói càng tức giận, âm thanh cũng lớn thêm mấy lần.

"Tôi... Tôi không phải như cậu nghĩ đâu..."

Nói tới đây, Ngô Huỳnh Huỳnh bỗng nhiên khóc ô ô lên:

“Cậu nói chuyện không giữ lời chút nào hết, hai chúng ta đã ngéo tay..."

Ai ~! Tôi âm thầm thở dài một hơi, con người của tôi thấy khóc là lại mềm lòng. Tôi xoay người đi tới bên cạnh của Ngô Huỳnh Huỳnh, nói:

"Oánh Oánh, được rồi, là tôi không tốt, ngày mai chúng ta lại đi mua có được không?"

"Cậu đi kệ cậu! Ai bảo cậu coi tôi là người giả mù sa mưa, tôi ghét cậu... Cậu đi mau đi!"

Ngô Huỳnh Huỳnh thấy tôi nói như vậy, nàng lại càng khóc lợi hại hơn, nắm tay nhỏ của nàng đấm loạn lên trên người của tôi.

Cái này... Tôi toát mồ hôi! Lòng dạ của nữ nhân, đúng là như mò kim dưới đáy biển! Mới rồi còn bảo tôi không được đi, giờ lại đuổi tôi đi ngay được!

"Cô muốn xem thì chúng ta cứ từ từ mà xem, đến khi cô hài lòng mới mua có được hay không?"

Việc cấp bách, trước tiên tôi phải dụ dỗ nàng đã, bởi vì đã có nhiều người vây lại xem rồi. Mẹ kiếp, có khi lại tưởng tôi khi dễ con gái.

"Không cần cậu mua nữa, tôi sẽ mua một cái xe đạp để cho người ta đụng chết."

Ngô Huỳnh Huỳnh nức nở nói.

Quả nhiên, có một bà lão nói:

"Thanh niên bây giờ, đúng là không có đạo đức, chỉ biết khi dễ con gái!"

"Đúng vậy, nhìn cái tay của tên thất đức kia kìa!"

Có người phụ họa nói.

"Đúng là nghiệp chướng, nếu tôi mà là nữ nhân tôi sẽ tát cho hắn một cái”

"Nếu đây là bạn trai tôi, tôi sẽ đạp cho hắn một cái vào tiểu đệ đệ!"

"..."

"Tiểu thư, chúng ta mau đi thôi, nếu cứ tiếp tục như vậy, thì chỉ một lát nữa là sẽ có người tới bắt nạt tôi đấy!"

Tôi nhỏ giọng nói với Ngô Huỳnh Huỳnh.

"A..."

Ngô Huỳnh Huỳnh đương nhiên là nghe thấy người khác nói chuyện, khi thấy tôi nói như vậy, thì bật cười.

Tôi thấy nàng nín khóc mỉm cười, trong lòng biết là bão táp đã qua.

"Vậy đi thôi..."

Ngô Huỳnh Huỳnh đỏ mặt nói với tôi, trông giống y như một người vợ nhỏ.

Sau khi tôi với Ngô Huỳnh Huỳnh rời đi, thì sau lưng chúng tôi có người chỉ chỏ:

"Nếu là tôi, thì sẽ không bao giờ dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy!"

"Đúng vậy, trước kia lão công của tôi thiếu chút nữa quỳ xuống với tôi!"

"Thật đúng mất thể diện nữ nhân của chúng ta!"

"..."

"Không tức giận nữa chứ?"

Tôi nhìn Ngô Huỳnh Huỳnh nói.

Tôi ngất, chuyện này là thế nào, rõ ràng là nàng trêu chọc tôi trước, bây giờ lại biến thành tôi dụ dỗ nàng.

"Miễn cưỡng lắm mới không tức giận!"

Ngô Huỳnh Huỳnh liếc mắt nhìn tôi nói.

"Miễn cưỡng lắm mới không tức giận? Chẳng phải lúc nãy tức giận là gì?"

Tôi cười nói.

"Bây giờ không tức giận, giữ lại để sau này tức giận."

Ngô Huỳnh Huỳnh nói.

"Sau này? Tức giận với ai?"

Tôi bỗng nhiên muốn trêu cợt cô gái này một chút.

"Hừ! Đương nhiên là cậu!"

Ngô Huỳnh Huỳnh hừ nói.

"Tức giận với tôi? Bản thân tôi không có ý kiến, chỉ sợ hai lão bà của tôi không đồng ý đâu!"

Tôi liếc mắt đưa tình nói.

"...?"

Ngô Huỳnh Huỳnh đầu tiên là sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra, tức giận nói:

"Ai tức giận với cậu, thật dơ mặt!"

Kết quả sáng sớm ngày thứ hai, tôi lại bị Ngô Huỳnh Huỳnh kéo đến đại lý xe, nhưng mà ngày hôm nay biết điều hơn ngày hôm qua nhiều, thứ nhất, nàng đi thẳng tới chiếc xe Lamborghini mà hôm qua đã chọn, xem ra xe thể thao đối với cô bé này có lực hấp dẫn tương đối lớn.

"Xe này bán thế nào?"

Ngô Huỳnh Huỳnh chỉ vào cỗ xe Lamborghini, hỏi cô gái bán hàng.

Do mới sáng sớm, cô gái bán hàng này còn đang bận dọn dẹp, khi ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra lại là đôi nam nữ thanh niên ngày hôm qua, trong lòng nàng lập tức không thích.

Trong mắt nàng, hai người kia chỉ là những người nghèo rớt mùng tới.

Hôm nay thấy người con gái mở miệng, thì ý nghĩ của mình lại càng thêm xác định, có ai nói câu "Xe này bán thế nào" bao giờ? ! Có ai nói như vậy đâu? Cô cho rằng đây là chợ bán cải trắng à?

Cho nên cô gái bán hàng tỏ ra hờ hững với Ngô Huỳnh Huỳnh, coi như mình chưa nghe thấy điều gì cả.

"Này, tôi đang nói chuyện với cô đấy, loại xe này bao nhiêu tiền một chiếc?"

Ngô Huỳnh Huỳnh vốn là người không câu nệ tiểu tiết, cho nên không giống một tiểu thư khuê các.

Cho nên nàng không phải là một người điêu luyện sắc sảo trong việc trả giá, chứ không phải là cố ý làm như vậy.

Ngay cả tôi ở một bên cũng buồn cười. Bao nhiêu tiền một chiếc? Hình như nàng đang coi đây là một thị trường bán lẻ.

"Bao nhiêu tiền một chiếc? Cô đang mua thức ăn đấy à?"

Cô gái bán hàng không nhịn được nói.

Vốn trên mặt tôi đang cười nhưng lập tức trở nên nghiêm nghị:

"Hỏi cô bao nhiêu tiền ngươi thì cô cứ nói đi, sao nói nhảm nhiều như vậy làm gì!"

Cô gái bán hàng sửng sốt, không nghĩ tới người này lại làm ra vẻ người lớn như vậy, rồi lại nghĩ tới hành vi của chúng tôi ngày hôm qua, đương nhiên xếp chúng tôi vào hàng ngũ của những người nghèo.

Nếu như trước mặt nàng là hai người mang theo bạc vàng, thì nàng sẽ không dám làm như vậy, nhưng đối với hai người này, nàng không có chút nào sợ hãi.

"Nói cho cậu biết cậu cũng mua không nổi!"

Cô gái bán hàng khinh thường nói.

Thật ra thì chiếc xe này vốn không phải để bán, mà là đại lý bên Hồng Kông cấp cho để làm dáng cho cửa hàng.

Lúc mới trưng bày đã làm cho một số hãng bán xe ngay bên cạnh chấn động không ít.

"Xe này 380 vạn!"

Có một vị trung niên hói đầu bước từ bên trong ra nói. Hắn chính là ông chủ của đại lý xe này, những gì xảy ra trước mắt ông ta đã biết hết.

Mặc dù trông hai người này sẽ không mua nổi xe, nhưng sáng sớm mới mở cửa hàng, không muốn gây chuyện thị phi, cho nên báo một giá tương đối cao, để dọa chạy đôi nam nữ này.

"Ba trăm tám mươi vạn?"

Ngô Huỳnh Huỳnh kinh ngạc há to miệng, trong mắt nàng, chiếc xe này cũng tương đối giống như chiếc xe cũ của nàng, chỉ hơn một cái là động cơ êm ái hơn một chút, sao giá tiền lại đắt như vậy? !

Trung niên nam tử nhìn vẻ mặt của Ngô Huỳnh Huỳnh, trong lòng càng thêm khinh bỉ nhìn.

Nghĩ thầm, hù dọa chết ngươi thì sao chứ? Chết thì chết nhanh đi, đừng ở chỗ này mà quấy rối.

Nhưng mà mấy câu nói kế tiếp của tôi lập tức làm cho trung niêm nam tử này thay đổi ý nghĩ.

Tôi đang muốn tranh thủ mua thật nhanh chiếc xe này, rồi đuổi cô gái này trở về.

"Ba trăm tám mươi vạn? Chiếc xe này? !"

Tôi chỉ vào cỗ xe Lamborghini hỏi. Không thể nào, cái món đồ chơi này rẻ như vậy sao?

Tôi nhớ kiếp trước, khi thủ trưởng cũ của tôi là Từ Trung Bang mua một chiếc Lamborghini cho con gái của ông ta làm quà sinh nhật, tôi với hắn cùng đi chọn phải mất hơn 1000 vạn!

"Không sai!"

Trung niên nam tử đắc ý nói.

"Ôi trời ơi, nhìn cỗ xe tốt như vậy, nhưng sao giá lại rẻ như vậy chứ?."

Tôi lắc đầu tự nhủ.

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #134