Chương 125: Tuyệt Đối Có Vấn Đề


"Đúng! Bởi vì sáng hôm đó hắn còn gọi tớ xem báo. Ngày bình thường hắn đâu có đọc báo gì đâu, tại sao mới sáng sớm mà hắn đã biết chuyện này!"

Hứa Nhược Vân phân tích rất rõ ràng.

Tôi ngất, vốn tôi muốn bỏ qua cho người này, nhưng hắn lại tạo cho tôi cơ hội chỉnh hắn, cũng chính bài báo của hắn mà suýt chút nữa mang tới cho tôi một đại phiền toái, may nhờ mà tôi phát hiện sớm, chứ nếu không danh tiếng của tập đoàn Ánh Rạng Đông bị hắn làm hỏng rồi.

Nhưng ngoài miệng thì tôi lại nói:

"Bỏ đi, chuyện đã qua rồi."

Hứa Vân dường như đang suy nghĩ điều gì đó gật đầu, nói:

"Nếu như Lý Bác Lượng có một nửa sự bao dung của cậu thì tốt."

Tôi bao dung? Đó là cậu còn chưa biết tôi mà thôi?

Mặc dù tôi cũng chẳng có ý tính toán gì cả, nhưng hắn đã mang lại cho tôi đại phiền toái như vậy, tôi không chỉnh hắn mới là lạ.

Lý Bác Lượng mà có một nửa sự bao dung của tôi? Nàng nói lời này là có ý gì? Chẳng lẽ nếu như Lý Bác Lượng có một nửa sự bao dung của tôi thì nàng đã đáp ứng Lý Bác Lượng rồi?

Trong lòng tôi không khỏi co quắp. Không cẩn thận, tôi đánh đổ cốc cà phê ở trong tay.

"Cậu làm sao vậy?"

Hứa Nhược Vân cũng đã nhận ra sự khác thường của tôi.

"Không có gì."

Tôi tự giễu nói:

"Mới vừa rồi không cẩn thận mà thôi."

Người ta có đáp ứng Lý Bác Lượng hay không đâu có liên quan gì tới tôi đâu!

Tôi phải ở chỗ này khẩn trương làm cái gì.

"Cậu ghen à!"

Hứa Nhược Vân bỗng nhiên ranh mãnh nói với tôi.

"Không có!"

Tôi theo bản năng phủ nhận nói.

"Ha ha! Quả nhiên là có!"

Hứa Vân cười nói:

"Được rồi, tin tức tớ đã nói cho cậu biết rồi, tớ phải đi đây, nhớ tính tiền nhé"

Nói xong, Hứa Vân đứng dậy, cầm lấy cái chìa khóa nhỏ ở trên bàn rời đi. Đi được hai bước, nàng xoay đầu lại, nhẹ giọng nói với tôi:

"Lưu Lỗi, lời nói lúc nãy của tớ cũng là thật!"

Nói xong nàng ù té chạy.

Thật? Lời nói nào là sự thật? Chẳng lẽ là Lý Bác Lượng sao? Tôi kỳ quái lắc đầu, gọi người bán hàng tới tính tiền.

...

Hôm nay là ngày vô cùng trọng yếu trong cuộc sống của tôi, hôm nay tôi lần thứ hai tới nhà Trần Vi Nhi làm khách, nhưng mà thân phận lại không giống như trước.

Hôm nay tôi với Trần Vi Nhi muốn nói rõ mọi chuyện với cha mẹ nàng.

Tập đoàn Ánh Rạng Đông có rất nhiều hạng mục có thể ngồi chơi xơi nước mà vẫn kiếm ra tiền.

Trong tay tôi hiện tại có một khoản tiền lớn, rất nhiều kế hoạch trong hạng mục của tôi có thể bắt đầu khởi động, bao gồm cả bất động sản.

Từ đâu năm tới giờ, cứ người nào đập vào đó nhiều tiền, thì lại càng kiếm được nhiều.

Trần Vi Nhi hẹn tôi là buổi sáng nàng sẽ tới nhà của tôi, tuy nhiên nàng không dám làm như Triệu Nhan Nghiên là chui vào trong chăn của tôi, nếu làm như vậy thì nhất định mẹ tôi sẽ không chịu được.

Dù sao thời đại này mà có 2 cô con dâu thì đúng là có chút kinh hãi thế tục.

Bản thân tôi thì không có gì, chỉ sợ mẹ tôi cho rằng Trần Vi Nhi là người thứ ba phá hỏng tình cảm giữa tôi với Triệu Nhan Nghiên thì đúng là ủy khuất cho cô gái này.

"Ai!"

Khi đang ăn điểm tâm, thì tôi thấy mẹ tôi thở dài.

"Sao vậy, mẹ?"

Tôi thấy mẹ tôi có vẻ buồn bã, không nhịn được hỏi.

"Nhà máy của cha con không biết ra sao nữa..."

Mẹ tôi u oán nói.

Nhưng mới nói được có 1 nửa, thì cha tôi đã cắt ngang:

"Bà nói nhiều trước mặt con làm gì! Đây là chuyện giữa người lớn với nhau!"

"Con của ông đã có người yêu rồi, vậy mà còn nhỏ ư! Những chuyện trong nhà nó cũng nên biết, huống chi nếu cứ như vậy, thì cuộc sống sau này sẽ có chút khó khăn!"

Mẹ tôi gắt giọng một câu, cha tôi lập tức im thin thít.

"Cha, mẹ, hai người có chuyện gì vậy? Nhà chúng ta có chuyện gì sao?"

Lúc này, trong đầu tôi hiện lên đại sự kiện kiếp trước xảy ra ở công ty của cha tôi, nhưng mà hiện tại đâu có gì khó khăn trong cuộc sống đâu?

"Không biết nhà máy của cha con gần đây làm sao, mà trong thời gian này nợ rất nhiều tiền lương của công nhân, mà tiền thưởng cuối năm trước tới bây giờ cũng chưa phát, mà cũng sắp tới Tết nữa rồi, như vậy còn có để cho chúng ta sống hay không?"

Mẹ tôi tức giận nói.

"Chuyện này bà và tôi tức giận thì có lợi ích gì! Trương quản đốc nói, trong nhà máy hiện nay không có tiền, ngay cả một kỹ sư như tôi còn không có nữa là!"

Ba tôi cũng thở dài nói.

"Tôi gả cho ông đúng là một sai lầm. Kiếm tiền thì không làm được, mà tiền lương cũng bị treo, bây giờ thì một đồng cũng không có!"

Mẹ tôi tức giận nói.

"Vậy cái nhà máy của bà thì sao, ba tháng phát lương hai tháng, lại còn chê tôi nữa ư!"

Ba tôi mất hứng phản bác.

"Vậy thì sao, ít nhất cũng có thể cầm tiền, còn nhà máy của ông thì sao? Ba tháng! Ba tháng mới phát 500 đồng tiền phụ cấp, nó làm được cái gì? Mua thức ăn cũng không đủ!" Mẹ tôi nói.

"Được rồi, cha, mẹ! Hai người đừng cãi nhau nữa! Chuyện này không ai có thể dự liệu trước được, lúc đầu có ai nghĩ tới tương lai của nhà máy quốc doanh như bây giờ? Công việc lúc đầu của hai người là công việc tốt nhất! Mà bây giờ nhưng mà bây giờ những người không có việc đi bán hàng rong cũng có thể lập công ty, mà công nhân trong nhà máy lại biến thành người có thu nhập thấp nhất."

Tôi mở miệng khuyên nhủ.

Lúc này thì tôi đã có cha mẹ tôi đang nói tới vấn đề gì rồi. Kiếp trước cái công ty điện tử của cha tôi làm ăn thua lỗ, tài chính thiếu hụt, khất nợ tiền lương của công nhân.

Mà nguyên nhân chỉ là do cái tên Trương quản đốc kia đứng ở giữa kiếm tiền đút túi, tôi nghĩ sẽ không bao lâu nữa, hắn sẽ mang tiền bỏ trốn.

Tôi có nên nhắc nhớ cha tôi một hút hay không? Nhưng mà tôi lập tức loại bỏ ý nghĩ này, ngày đầu tiên khi sống lại, tôi đã ra ám hiệu với cha tôi rồi, nhưng mà cha tôi lại không tin cái tên Trương quản đốc kia lại là một người như vậy.

Mà bây giờ, số tiền trong tay tôi cũng đủ mua cả ngàn cái nhà máy như của cha tôi, trong mắt của tôi, ba tôi nên nghỉ việc là tốt hơn.

Đến lúc đó, tôi sẽ tìm cho cha tôi một công việc nhàn rỗi, tôi cũng không muốn như kiếp trước, tôi phải mất đi một người thân yêu nhất.

"Hừ! Cũng là con tôi hiểu chuyện, so với ông còn rõ hơn nhiều, không biết lúc đấy tôi bị làm sao mà gả cho ông nữa, nếu mà gả cho Tiểu Triệu, cuộc sống của tôi bây giờ đã an nhàn, không phải vất vả như trước kia nữa!"

Mẹ tôi trợn mắt nhìn ba tôi một cái, lại sử dụng đòn sát thủ một lần nữa.

"Ha hả, vậy nó không phải con tôi hay sao! Dù gì thì tôi cũng có một nửa công lao! Bà nếu gả cho Tiểu Triệu có thể sinh ra một người con ưu tú như vậy hay sao! Đây là di truyền của dòng họ Lưu nhà tôi đấy!"

Ba tôi vừa nghe tới “Tiểu Triệu” thì lập tức mềm nhũn ra, lập tức chuyển sang hãnh diện về tôi.

"Ông đang nói cái gì đó, đừng có ở trước mặt con mà khoe khoang, cái gì là công lao của ông, lời như vậy ông cũng có thể nói ra miệng hay sao!"

Mẹ tôi đỏ mặt nói.

"Cũng là bà nói con nó đã trưởng thành! Hơn nữa, tiểu tử này, những chuyện giữa nam và nữ hắn chẳng phải cũng rõ ràng rồi hay sao?"

Vẻ mặt của cha tôi trở nên quỷ dị nhìn tôi.

"Khụ... Khụ! Nếu không phải bởi vì con tôi, thì tôi đã sớm ly hôn rồi! Số lượng người theo đuổi tôi bây giờ cũng là biển!"

Mẹ tôi ho khan hai tiếng nói.

Mẹ tôi nói lời này tuyệt đối không phải là khoe khoang, tuy rằng mẹ tôi bây giờ không còn là phong hoa tuyệt đại, nhưng cũng vẫn là mỹ nhân.

Mẹ của Triệu Nhan Nghiên cũng cùng tuổi tuy rằng xinh đẹp, nhưng mà vẫn còn kém mẹ tôi một khoảng. Đương nhiên, Triệu Nhan Nghiên thì ngoại lệ.

Tôi lúc đầu cũng rất hoài nghi, mẹ tôi như vậy xinh đẹp tại sao có coi trọng cha của tôi, đương nhiên tôi là con, không thể nói câu phá hoại này ra miệng được.

Cũng giống như Triệu Nhan Nghiên tại sao lại coi trọng tôi, lúc đầu tiên tôi với Triệu Nhan Nghiên XXOO, tôi vẫn còn chưa rõ. Cho nên nói tình yêu cũng rất mù quáng.

"Đúng rồi, Tiểu Lỗi, tiền tiêu vặt tháng này của con sẽ không có, dù sao nhà cũng đang khó khăn."

Mẹ tôi do dự một chút, cuối cùng nói.

Tiền tiêu vặt? Tôi đột nhiên nhớ tới, từ khi lên cấp 2, mẹ tôi cho tôi mỗi tháng 200 đồng tiền tiêu vặt.

Thật ra thì tiền này tôi cũng không dùng đến, vì không để cho mẹ tôi phải nghi ngờ, tôi hớn hở nhận lấy, rồi tiện tay ném vào trong ngăm kéo.

"Còn nữa, con với Triệu Nhan Nghiên đi chơi mẹ cũng không phản đối, nhưng mà người trẻ tuổi yêu đương thì cũng không thể quá lãng phí, tiết kiệm được chút nào hay chút đấy!"

Cha tôi ở một bên cũng nói.

"Chuyện này tôi phản đối!"

Không đợi lời nói của tôi, mẹ tôi đã mở miệng nói trước:

"Một người con dâu tốt như vậy kiếm ở đâu ra, người ta khăng khăng một mực đi theo Tiểu Lỗi, cũng không thể để người ta phải chịu ủy khuất rồi!"

"Nhưng là tôi thấy gia cảnh của Triệu Nhan Nghiên tốt như vậy, tiền khẳng định sẽ tiêu như nước, gia đình chúng ta đáp ứng không nổi."

Ba tôi nhỏ giọng nói.

"Cha, mẹ, hai người không cần phải lo lắng, khi con ở với Nhan Nghiên tiêu rất ít tiền !"

Tôi vội vàng nói, nhưng trong lòng lại nghĩ, phải nói là rất nhiều. Mấy ngày hôm trước vừa mới tiêu vài vạn, đương nhiên không tính chuyện đập chiếc xe BMW kia.

Tôi xoay người đi vào phòng, đem số tiền tiêu vặt trong ngăn kéo ra, sau đó đi vào trong phòng bếp, nói:

"Mẹ, tiền tiêu vặt con không dùng tới, mẹ cứ dùng trước đi. Sau này cũng không cần cho con nữa, lúc nào con cần thì con sẽ nói với mẹ!"

Mẹ tôi kích động nhận lấy mấy phong bì tiền, rất lâu không biết nói gì cả, sau một lúc mới nói với cha tôi:

"Chúng ta có một người con ngoan rồi!"

"Tiểu Lỗi, tại sao cha cảm thấy từ khi con lên cấp 3 không còn giống như trước đây nữa?"

Cha tôi đột nhiên nói với tôi.

Không giống? Tôi sợ hết hồn, có phải là tôi đã sơ hở chuyện gì để cho cha tôi phát hiện hay không?

"Tại sao… lại không giống như trước kia?" Tôi lơ đãng hỏi.

"Cũng không rõ lắm, chủ yếu là con đã trưởng thành, biết chăm chỉ học tập, biết hiếu thảo với cha mẹ, và quan trọng nhất là biết tìm bạn gái..."

Cha tôi khẽ cười nói.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, cười ha ha nói:

"Đúng vậy, con người thì luôn phải trưởng thành!"

Tôi nhìn thời gian, cũng đã tới giờ Trần Vi Nhi tới, tôi nói với cha mẹ tôi rằng, Triệu Nhan Nghiên đang đợi bên dưới, rồi đi xuống.

Nhìn bóng lưng tôi rời đi, mẹ tôi kỳ quái nói:

"Nhan Nghiên ở bên dưới? Tại sao nó không vào đây? Nó có chìa khóa nhà chúng ta rồi mà."

Cha tôi cũng nghi ngờ nói:

"Thì đúng vậy, bà nhìn tiểu tử kia kìa, nó vội xuống nhà tới như vậy, có phải có gì gạt hai chúng ta hay không?"

"Đúng! Có vấn đề!"

Mẹ tôi cũng nghiêm túc nói.

"Tuyệt đối có vấn đề!"

Cha tôi vừa nói đứng dậy, cùng với mẹ tôi đi lên sân thượng...

Trọng Sinh Truy Mỹ Ký - Chương #125